“Tốt lắm, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Vùng lông mày Trương Văn Trọng hơi nhướng lên, trong lòng thầm nghĩ, hắn buông đôi đũa trong tay
xuống, đứng dậy định chuẩn bị rời khỏi tiệm cơm đi tới chỗ người thi
triển Hàng Thuật, thừa dịp hắn chưa phát giác hành tung đã bại lộ, lập
tức giải quyết hắn!
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đứng
lên, Uông Đình vội vã bước nhanh tới trước người hắn, ân cần dò hỏi:
“Trương giáo thụ, anh ăn xong rồi sao, phải đi ư?”
Trương Văn Trọng cười đáp: “Phải, tôi ăn xong rồi, trùng hợp nhớ ra có
chuyện quan trọng phải làm, cho nên phải đi. À, tiền cơm tôi đã đặt trên bàn, cũng không biết có đủ hay không, nếu như thiếu lần sau tôi đến tôi sẽ trả.”
Vừa nghe câu nói của Trương Văn Trọng, Uông Đình nóng nảy, vội vã nhặt tiền trên bàn nhét về tay hắn, đồng thời
liên thanh nói: “Không được, không được. Trương giáo thụ ăn cơm ở đây
sao có thể trả tiền chứ? Anh là đại cổ đông của tiệm cơm này, đến nhà
mình ăn cơm, sao lại có chuyện phải trả tiền? Hơn nữa từ khi tiệm cơm
khai trương lại tới nay, anh vẫn còn chưa chịu lấy tiền lãi được chia.
Anh chờ một chút, tôi đến gọi cha tôi, ông ấy đã chuẩn bị sẵn tiền cho
anh, chỉ chờ anh tùy lúc tới lấy.” Nói xong Uông Đình xoay người đi vào
phòng bếp.
Trương Văn Trọng biết, nếu để Uông Đình
gọi Uông bá đi ra, như vậy sẽ làm lỡ thời gian nhiều hơn, nói không
chừng để kẻ thi triển Hàng Thuật nhận ra sự dị dạng lập tức bỏ trốn, nên hắn vội vã ngăn cản nói: “Uông Đình, lúc này cha cô đang bận rộn, cũng
đừng làm phiền ông ấy. Dù sao tôi gần đây cũng không thiếu tiền, số tiền đó coi như đặt chỗ này. Chờ khi nào tôi cần tiền, sẽ đến lấy. Lúc này
tôi có việc gấp phải đi xử lý, cô thay tôi nói với cha cô một tiếng, tối nay mấy món ăn ông làm rất ngon, giúp tôi cảm ơn ông ấy.” Dứt lời,
không cho Uông Đình cơ hội phản ứng, hắn đi nhanh ra khỏi tiệm cơm. Uông Đình vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Trương Văn Trọng đã đi ra khỏi
tiệm, nàng muốn chạy theo, lại bị khách trong tiệm gọi lại, cuối cùng
đành bỏ qua không đuổi theo.
Đi ra khỏi tiệm cơm,
Trương Văn Trọng nhìn quanh, lúc này khoảng bảy tám giờ tối, tuy rằng
sắc trời đã tối hẳn, đồng thời còn có gió lạnh thổi mạnh, nhưng người
qua đường vẫn không ít. Ở tình hình này, hắn muốn buông thả tốc độ chạy
nhanh tới chỗ kẻ thi triển Hàng Thuật không thể nghi ngờ là chuyện không thực tế.
Sau thoáng trầm ngâm, Trương Văn Trọng liền có chủ ý, hắn bước nhanh đến bên trạm đón xe, đưa tay ngăn cản một
chiếc taxi, nhưng cũng không ngồi vào trong, chỉ dùng một loại thanh âm
có vận luật nói với tài xế taxi: “Ngồi vào bên ghế kia, để cho tôi lái.”
Yêu cầu này không thể nghi ngờ là quá mức vô lý, dựa theo tình huống
bình thường, tài xế taxi không chỉ cự tuyệt, thậm chí còn có khả năng
mắng một câu “Bệnh tâm thần”. Nhưng không hiểu sao trong lòng tài xế
taxi có cảm giác mơ hồ, hắn vô ý thức nghĩ hắn nên làm theo lời của
Trương Văn Trọng, cho nên không hề cự tuyệt, trái lại còn gật đầu, đáp:
“Được.” Sau đó thật sự ngồi qua bên cạnh.
Đây chính là do nguyên nhân Trương Văn Trọng thi triển Chúc Do Thuật sản sinh ra hiệu quả!
Trương Văn Trọng lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, nhấn mạnh chân
ga, rất nhanh đã đưa xe tăng lên tốc độ cực hạn, một đường nhanh như
điện chớp hướng chỗ ẩn thân của kẻ thi triển Hàng Thuật lao đi.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, lái xe với tốc độ cao căn bản không
phải là việc gì khó, tuy rằng lúc này xe cộ trên đường rất nhiều, nhưng
hắn vẫn có thể duy trì tốc độ cực nhanh xuyên toa trong dòng xe cộ, kỹ
thuật siêu cường khiến cho người ta nhìn thấy mà trợn tròn mắt há hốc.