Khi Trương Văn Trọng thu dọn xong xuôi, từ trong phòng khám đi ra thì
Lâm Tử Mạn sớm đã rời khỏi trường đại học rồi. Trương Văn Trọng xoay
người lại khóa cửa cẩn thận, sau đó mới rời đi.
Đi ra ngoài cổng trường đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng không có đi
theo phương hướng trở về nhà, mà đứng đợi ở trạm xe bus nằm ở ngay bên
trái cổng trường. Chờ xe số một trăm bảy ba chuyên chạy tuyến đường đến
phía tây thành phố.
Khu phía tây Ung Thành có một con phố cổ tiếng tăm lẫy lừng. Mỗi ngày cảnh tượng ở trên phố phường đều
phi thường náo nhiệt, vô số người kì vọng có thể tình cờ gặp được bảo
nối ở nơi này rồi trở nên phát tài. Nhưng mà phần lớn những người nuôi
cái giác mộng này đều bị thâm hụt vốn liếng thê thảm. Đương nhiên cũng
có người nhãn lực tinh tế, thêm vận khí thật may mắn, quả thật là đã tìm được một vài bảo vật quý hiếm. Tuy nhiên người như vậy, chuyện như vậy
cũng là ít khi nhìn thấy. Thế nhưng càng ít nhìn thấy lại càng kích
thích giấc mơ phát tài ở trong lòng mọi người, làm cho bọn họ lưu luyến
quên cả đường về.
Như thế cũng giống đi mua vé số,
người nào chẳng biết xác suất trúng thưởng là cực thấp, nhưng lại vẫn
mong chờ một ngày nào đó, mình sẽ trở thành người may mắn trong số hàng
triệu triệu người.
Khi Trương Văn Trọng đi tới khu
phố phía tây Ung Thành, thì đồng hồ đã điểm sáu rưỡi thời gian. Trời
đang mùa hè nên sáu rưỡi vẫn còn sáng sủa, nhiệt độ trong không khí cũng trở nên dịu mát hơn. Cũng chính bởi vì nguyên nhân đó, mà khoảng thời
gian này ở trên khu phố phía tây Ung Thành, lượng khách nhân đi lại càng đông đúc hơn lúc bình thường.
Trương Văn Trọng chậm
rãi dạo bước ở trong phố phường phía tây Ung Thành. Nét đặc chưng trên
đường này chính là những gian cửa hàng buôn bán đồ cổ. Thế nhưng phần
lớn thời gian chủ quán đều đóng cửa treo bảng, bởi vì người có tiền mua
đồ, thật sự cũng không có nhiều lắm.
Ngoài những cửa
hàng tráng lệ ra, hai bên đường còn có rất nhiều hàng vỉa hè, tại mỗi
sạp hàng bày biện đồ cổ đủ mọi loại kiểu dáng. Về phần mấy thứ này đến
tột cùng là thật hay giả, cũng chỉ dựa vào nhãn quang của chính mình để
nhận định mà thôi.
Trương Văn Trọng dạo bước rất chậm, ánh mắt không ngừng nhìn xuống mấy sạp hàng ở trên vỉa hè.
Lấy nhãn lực của Trương Văn Trọng, liếc mắt một cái liền nhìn ra thứ
nào là đồ thật, thứ nào là mặt hàng ngụy tạo. Khiến cho hắn thất vọng
chính là, những sạp hàng hai bên vỉa hè đều chỉ trưng bày hàng giả,
không có lấy một thứ nào là đồ thật.
“Xem ra muốn tìm một chút tiện nghi ở mấy sạp hàng vỉa hè này, căn bản chính là chuyện
không có khả năng.” Trương Văn Trọng bất đắc dĩ lắc đầu, đem ánh mắt
chuyển về phía cửa hàng đồ cổ, thầm nghĩ: “Nếu đã tới đây rồi, không
bằng đi vào trong mấy cửa hàng kia nhìn qua một lát, xem có ngọc khí
thật sự hay không. Dù ngọc kém chất lượng cũng không thành vấn đề, bởi
vì năng lực hiện giờ của mình cũng chỉ có thể chế tạo được hộ thân phù
và pháp bảo cấp thấp mà thôi. Nếu như dùng ngọc tốt để làm, ngược lại
trở thành lãng phí.”
Suy nghĩ như vậy nên Trương Văn
Trọng cất bước đi vào trong gian cửa hàng đồ cổ gần nhất. Đáng tiếc ngọc khí trong cửa hàng này bày bán đều là những kiện vật to lớn, hơn nữa
giá cả cũng phi thường đắt đỏ.
Trương Văn Trọng men
theo vỉa hè, đi vào mấy gian cửa hàng chuyên bán đồ cổ nữa, khiến cho
hắn chán nản chính là, tình huống bên trong cũng tương tự như gian cửa
hàng lúc trước.
“Nếu mấy cửa hàng đổ cổ này còn không có loại ngọc thích hợp, chẳng bằng đi tìm ngọc khí ở cửa hàng bán đồ
trang sức ah!” Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười lắc đầu.
Trương Văn Trọng lại tiếp tục bước vào một gian cửa hàng đồ cổ. Giờ
phút này bên trong cửa hàng đang có khách nhân. Ông chủ cửa hàng tay cầm theo một bức họa cổ, nước miếng tung bay giới thiệu sản phẩm. Trông
thấy Trương Văn Trọng tiến vào, hắn cũng không có bỏ qua vị khách hàng
kia, mà hướng Trương Văn Trọng gật đầu xã giao, theo sau nhìn về phía gã nam tử trẻ tuổi đứng ở một bên nghịch di động, nói: “Xú tiểu tử, đừng
nghịch điện thoại nữa, chẳng lẽ không nhìn thấy thượng đế vào nhà hay
sao? Nhanh ra tiếp đón khách hàng đi! Nếu còn lề mề, cẩn thận tháng này
ta khấu trừ tiền lương của ngươi.”
Nam tử trẻ tuổi
nhỏ giọng than thở một câu, lúc này mới chịu đút chiếc điện thoại vào
trong túi quần, đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, thái độ mười phần
khách khí hỏi: “Xin chào, anh muốn tìm thứ gì? Tranh chữ...đồ sứ...hay
là ngọc khí?”
Trương Văn Trọng hờ hững nói: “Tôi muốn xem qua ngọc khí trong cửa hàng!”
“Được, anh đi theo em.” Người làm thuê trong cửa hàng thông thường đều có nhãn lực đặc biệt, tuy rằng Trương Văn Trọng ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người hắn lại tản mát ra khí độ phi phàm, gã nam tử trẻ tuổi này cũng nhận thấy được điểm đó.
Làm việc tại cửa
hàng bán đồ cổ, gã nam tử trẻ tuổi đã từng gặp qua không ít nhân sĩ
thành công. Nhưng hắn lại cảm thấy, khí độ trên người đám nhân sĩ thành
công trước kia thủy chung vẫn không bằng người thanh niên ở trước mắt
này. Kiểu cách ăn mặc bên ngoài có thể giả trang, nhưng cái loại khí độ
tu dưỡng trên người thì không thể giả tạo được.
Đây chắc chắn là một đại nhân vật! Gã nam tử trẻ tuổi lập tức hạ kết luận ở trong lòng đối với Trương Văn Trọng.
Tuy rằng phi thường tò mò, “đại nhân vật” giống như Trương Văn Trọng
vì sao lại ăn mặc bủn xỉn đến vậy, nhưng gã nam tử trẻ tuổi liền thông
suốt. Thời buổi bây giờ, kẻ có tiền, người có địa vị đều ham mê những
trò cổ quái. Hắn từng gặp qua một vị tổng giám đốc của xí nghiệp lớn, bộ dạng ăn mặc cũng luộm thuộm như một lão nông dân ah! So sánh với người
nọ, đại nhân vật trước mắt này chỉ trưng diện bủn xỉn, cũng chẳng quái
lạ bao nhiêu.
Gã nam tử trẻ tuổi dẫn Trương Văn Trọng đến khu trưng bày ngọc khí. Nơi này có rất nhiều ngọc khí kiểu dáng mẫu mã tinh xảo. Nhưng mà Trương Văn Trọng chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn
không được âm thầm lắc đầu.
Bởi vì ngọc khí trưng bày ở trong cửa hàng này, toàn bộ đều là hàng nhái, không có một món nào là thật. Đừng nói gì đồ cổ, mà ngay cả tài liệu của mấy món ngọc khí này,
căn bản đều không phải chất ngọc.