Câu nói của hắn rất ngạo khí, nhưng Mạnh Khôi không dám tức giận chút
nào. Bởi vì sau khi kiến thức qua sự đáng sợ của hắn, Mạnh Khôi biết rõ
người thanh niên trẻ tuổi này, đích thật có tiền vốn để “ngạo”.
Sau thoáng do dự, Mạnh Khôi thối lui đến một nơi yên lặng, lấy điện
thoại ra gọi cho chưởng môn Trần Uy Minh của Tương Sơn kiếm tông, đem
chuyện xảy ra tại Long Hóa Hương đơn giản tóm tắt giảng thuật lại cho
hắn nghe một phen. Trong quá trình giảng thuật, Mạnh Khôi cũng không
thêm mắm dặm muối, bởi vì tiềm thức nói cho hắn, ở chuyện này tốt nhất
không nên giở trò gì, bằng không có hại chỉ là chính mình. Bất quá hắn
lại che giấu chuyện Trương Văn Trọng quát một câu làm hắn ói máu. Bởi vì chuyện này thật quá uất ức, một ngày để Trần Uy Minh biết, hạ tràng của hắn cũng không tốt đẹp gì.
Sau khi nghe xong Mạnh Khôi giảng
thuật, Trần Uy Minh bên đầu kia điện thoại không khỏi nhíu mày, nói:
“Một người có tu vi ngoài Nguyên Anh kỳ, là một thanh niên khoảng hai
mươi tuổi? Ngươi có biết hắn họ gì hay không?”
“Tôi hỏi qua, thế nhưng hắn nói…” Do dự một chút, Mạnh Khôi quyết định đem lời của Trương Văn Trọng nói cho Trần Uy Minh: “Hắn nói tôi không có tư cách biết.”
“Ác? Còn có chuyện như vậy?” Vùng lông mày Trần Uy Minh cau chặt lại.
Bất quá có thể ngồi vào vị trí chưởng môn môn phái Địa Tự Hào, công phu
tu dưỡng của hắn cũng rất tốt. Vì vậy hắn cũng không tức giận bão nổi,
trái lại sau thoáng trầm ngâm, nói: “Như vậy đi, ngươi đem gương mặt hắn miêu tả lại một chút.”
“Dạ.” Mạnh Khôi đáp, vội vã miêu tả lại
đặc thù gương mặt của Trương Văn Trọng. Không thể không nói, tuy can đảm của tiểu tử này không được tốt lắm, nhưng miệng lưỡi cũng rất tốt, một
phen miêu tả, hình tượng Trương Văn Trọng đã sống động hiện ra trước mắt Trần Uy Minh.
Sau khi nghe xong Mạnh Khôi miêu tả, Trần Uy Minh không khỏi hít sâu một hơi, dùng thanh âm run run giục hắn: “Ngươi hỏi
hắn một chút, có đúng là họ Trương hay không…”
Giọng nói này của Trần Uy Minh làm Mạnh Khôi hoảng sợ. Trong ấn tượng của hắn, Trần Uy
Minh thân là chưởng môn Tương Sơn kiếm tông, thế nhưng chưa từng dùng
qua cách nói chuyện thế này. Lẽ nào người thanh niên có tu vi đáng sợ
kia, thật sự là một đại nhân vật? Một người có thể làm một chưởng môn
tông phái Địa Tự Hào cũng phải sợ hãi?
Cưỡng chế sự tò mò cùng
khiếp sợ trong lòng, Mạnh Khôi bước nhanh tới trước người Trương Văn
Trọng, cẩn thận dò hỏi: “Xin hỏi một chút, ngài có phải họ Trương hay
không?” So sánh với thái độ trên cao nhìn xuống vừa rồi, lúc này giọng
nói của hắn cũng biến thành cung kính, làm đủ tư thái điệu thấp.
Một màn Mạnh Khôi gọi điện thoại cũng bị hắn xem vào trong mắt, càng
nghe được câu chuyện giữa Mạnh Khôi nói với Trần Uy Minh. Ở một khắc
này, hắn cũng không tiếp tục làm khó Mạnh Khôi, nói: “Ngươi nói cho Trần Uy Minh, ta chính là Trương Văn Trọng.”
Sau khi nghe được Mạnh
Khôi thuật lại, Trần Uy Minh bên kia điện thoại tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn hoảng sợ, vội vã nói: “Trương Văn Trọng? Hắn thật sự
nói hắn là Trương Văn Trọng? Trời ạ…Ngươi không có nói gì đắc tội hắn đó chứ? Bỏ đi, bỏ đi, mặc kệ ngươi có đắc tội với hắn hay không, mau nhanh đem chuyện xảy ra tại Long Hóa Hương nhận lỗi với hắn. Mặt khác ngươi
nói cho hắn, ta lập tức chạy tới Long Hóa Hương.”
“Chưởng môn,
Trương Văn Trọng này rốt cục có địa vị gì?” Thái độ này của Trần Uy Minh làm Mạnh Khôi hoảng sợ. Tuy rằng hắn là hạch tâm đệ tử của Tương Sơn
kiếm tông, nhưng chủ yếu phụ trách chính là chuyện trong thế tục, cho
nên đối với chuyện Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái gần đây thanh danh vang dội cũng không đặc biệt lý giải.
“Địa vị gì?” Trần Uy Minh cười lạnh nói: “Ngươi có nghe nói qua tên hiệu “diệt môn chuyên nghiệp” không? Nói chính là hắn. Trong vòng chưa tới một tháng, hắn là đại sát
tinh liên tục diệt Phù Bảo Tông và Âm Kiệt phái, không chỉ như vậy, hắn
còn là thân truyền đệ tử của một vị đại la kim tiên, tu vi thâm bất khả
trắc, pháp bảo, đan dược, phù chú cao phẩm trong tay càng là vô số…”
“A?” Khi nghe Trần Uy Minh miêu tả về thực lực của Trương Văn Trọng, cả người Mạnh Khôi đều choáng váng.
Đầu kia điện thoại vùng lông mày Trần Uy Minh nhướng lên, nói: “A cái
gì a? Lẽ nào…Ngươi đã đắc tội Trương tiên sinh phải không? Tên chết
tiệt, ngươi còn suy nghĩ cái gì? Còn không mau nhanh gặp Trương tiên
sinh thỉnh tội, tính mạng ngươi bị mất không có gì, nhưng không thể liên lụy đến Tương Sơn kiếm tông, bằng không dù ngươi có chết ta cũng câu
lại linh hồn ngươi, ngày đêm dằn vặt cho biết.”
Sau khi ném lại
một câu uy hiếp tàn bạo, Trần Uy Minh không để ý tới Mạnh Khôi. Sau khi
cắt đứt điện thoại, hắn lập tức tế ra phi kiếm, cũng không quản hiện tại là ban ngày, ngự kiếm phi hành rất có khả năng sẽ bại lộ, chỉ lo dùng
tốc độ cao nhất khống chế phi kiếm, một đường nhanh như điện chớp bay về hướng Long Hóa Hương.
Mạnh Khôi bị cắt ngang điện thoại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đây không phải vì tức giận, mà là sợ hãi.
Vừa rồi câu nói của Trần Uy Minh, làm hắn hoàn toàn sợ hãi. Lúc này hắn thật sự không biết nên làm sao mới tốt. Sau một lát do dự, cuối cùng
Mạnh Khôi khởi đủ dũng khí, lảo đảo đi tới trước mặt Trương Văn Trọng,
không nói hai lời, phác thông một tiếng quỳ gối ngay trước mặt hắn, khóc rống nói: “Trương tiên sinh, là tôi có mắt như mù, là tôi mạo phạm
ngài. Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này đi…”
Một màn
bất thình lình làm những người đang có mặt đều sợ ngây người. Bất quá
không ai biết nguyên nhân thực sự Mạnh Khôi quỳ xuống cầu xin Trương Văn Trọng, còn tưởng hắn bị hương dân hăm dọa nên sợ thành như vậy. Trong
khoảnh khắc những câu cười nhạo hắn “hèn nhát” “kẻ nhu nhược” vang lên
từ trong miệng các hương dân.
“Đứng lên đi.” Trương Văn Trọng
liếc mắt nhìn Mạnh Khôi, giọng nói bình thản. Đối với tiểu nhân vật như
vậy, hắn thật đúng không có tâm tình gì đi đối phó.
“Cảm tạ
Trương tiên sinh, cảm tạ Trương tiên sinh…” Mạnh Khôi cũng là người am
hiểu quan sát người khác, tự nhiên nhìn ra Trương Văn Trọng căn bản
không có tâm tư đối phó hắn, nhất thời thở ra một hơi, vừa liên tục nói
lời cảm kích vừa bò lên khỏi mặt đất. Thẳng đến giờ khắc này hắn mới nhớ đến chuyện Trần Uy Minh vừa dặn dò, vội vã nói: “Trương tiên sinh,
chưởng môn nhân tệ phái đang trên đường tới, ông ấy muốn tự mình xin lỗi ngài về chuyện Long Hóa Hương lần này.”
Trương Văn Trọng cũng không nói gì, tiếp tục chữa trị vết thương cho hương dân, không hề để ý tới Mạnh Khôi.
Ánh mắt Mạnh Khôi xoay động, nghĩ đây là cơ hội lấy lòng hắn, vội vã
nói: “Tôi cũng tinh thông y thuật, Trương tiên sinh cho tôi làm trợ thủ
cho anh.” Hắn cũng không quản Trương Văn Trọng có đồng ý hay không, mà
bắt đầu giúp đỡ, chữa trị cho các hương dân.
Tương Sơn kiếm tông nằm trong tỉnh Thiên Nam, nhưng cự ly cách Ung Thành rất xa, lại được
Trần Uy Minh khống chế tốc độ phi kiếm với tốc độ cao nhất, ngay lúc
Trương Văn Trọng chữa trị xong vết thương cho các hương dân, hắn đã xuất hiện ở Long Hóa Hương. Đương nhiên hắn cũng không trực tiếp khống chế
phi kiếm xuất hiện ngay trước mặt mọi người, mà đáp xuống rừng cây cách
đó không xa, đi bộ tiến vào Long Hóa Hương.
Vừa thấy Trương Văn
Trọng, Trần Uy Minh liền bước nhanh tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Trương
tiên sinh, nguyên lai chính là ngài, tôi còn tưởng rằng tiểu tử Mạnh
Khôi đang dối gạt tôi. Thực sự không ngờ, sau lần từ biệt tại Vân Thai
thị, chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt.
Tục ngữ nói thật đúng,
thật không thể đưa tay đánh vào mặt kẻ đang tươi cười với mình. Huống
chi lúc trước Trần Uy Minh ở Vân Thai thị cũng từng giúp đỡ hắn đối phó
hai yêu quái. Vì vậy Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt ý kỳ hảo của
Trần Uy Minh.
Sau khi hàn huyên khách sáo vài câu, Trương Văn
Trọng nhắc tới chuyện tại Long Hóa Hương. Không đợi hắn nói hết lời,
Trần Uy Minh liền nói: “Trương tiên sinh chuyện lần này đích thật là lỗi của Tương Sơn kiếm tông. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài
câu trả lời hài lòng.”
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: “Không phải trả lời với tôi, mà là cho các hương dân Long Hóa Hương.”
“Dạ, dạ, chúng tôi bảo chứng sẽ cho họ được hài lòng.” Tuy rằng không
rõ vì sao Trương Văn Trọng đối xử tốt như vậy với các hương dân, nhưng
Trần Uy Minh cũng lập tức hùa theo lời hắn nói.
Theo Trần Uy
Minh xem ra, chuyện lần này tuy rằng nguy cơ, nhưng nếu xử lý tốt, cũng
có thể trở thành cơ hội tốt lấy lòng Trương Văn Trọng. Phải biết rằng từ sau hội đấu giá tu chân tại Vân Thai thị, không biết có bao nhiêu tông
phái muốn giao kết với Phong Sơn phái. Hiện tại lại có cơ hội, hắn không nắm chắc thật sự mới là quái sự.
Sau khi xử lý xong chuyện tại
Long Hóa Hương, Trương Văn Trọng đi tới chỗ cơ sở trồng thuốc Đông y dạo qua một vòng. Sau hai tháng kiến thiết, cơ sở đã có được hình thức ban
đầu. Tin tưởng không bao lâu, ở đây đã có thể đầu nhập sử dụng. Đối với
tiến độ như vậy hắn thực sự rất thỏa mãn.
Đợi khi hắn cùng Lý
Minh Hiên về tới Ung Thành đã là ban đêm trăng sáng sao thưa. Đưa Lý
Minh Hiên về tới đại học Ung Thành, hắn lại trực tiếp quay trở về nhà.
Ngay khi hắn vừa đi vào nhà, Tam Túc Ô kẹp một phong thư bay lên vai
hắn. Sau khi giao thư vào tay hắn, Tam Túc Ô há miệng kêu lên: “Chủ
nhân, có người dùng tiên chỉ hạc đưa tới phong thư không có ký tên này,
ngài mau nhìn xem trên lá thư viết gì vậy…”