Siêu Cấp Tiên Y

Chương 584: Chương 584: Niệm lực cảm kích




Tuy nói niệm lực cảm kích cũng có thể dung hợp với linh lực của người tu chân, do đó làm tu vi đại trướng, nhưng so sánh với linh khí, lại có khác nhau rất lớn.

Niệm lực cảm kích có một loại công hiệu đặc biệt, nó cũng giống như niệm lực tín ngưỡng, đều chỉ dành riêng cho một người nào đó hấp thu. Người được dành riêng này, chính là người được cảm kích. Ngoài ra, đừng nói là người tu chân, dù là thần phật yêu ma, cũng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, đừng mơ tưởng nhúng chàm dù chỉ một chút.

Nếu như nói, lúc này hội tụ trong Vân Thai thị là linh khí mà không phải niệm lực cảm kích, những người tu chân đang tụ tập trong Vân Thai thị đã sớm tham lam thôn phệ cùng hấp thu. Dù sao cỗ năng lượng cực kỳ cường đại, trong thế giới linh khí hiện nay, năng lượng như vậy quả nhiên có thể gặp mà không thể cầu.

Nhưng đáng tiếc chính là, hiện tại hội tụ tại Vân Thai thị là niệm lực cảm kích mà không phải linh khí. Người có thể hấp thu niệm lực, chỉ có những người luôn chiến đấu trên tuyến đầu chống đối trận bệnh dịch.

Đối với nhân viên y tế cùng người tình nguyện phổ thông, những niệm lực cảm kích tuy rằng tự động dũng mãnh tràn vào trong thân thể bọn họ, nhưng bởi vì bọn họ đều không phải người tu chân, không hiểu phương pháp tu luyện, cho nên cũng không cách nào đem niệm lực cảm kích chuyển hóa thành linh lực, để lại trong thân thể vĩnh cửu. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng cảm giác được một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện trong cơ thể mình, làm sự uể oải liền biến mất, làm tinh thần rung lên, cả người giống như lấy được tân sinh. Đối với biến cố như vậy, bọn họ có chút không hiểu, nhưng cũng không miệt mài tìm tòi, chỉ nghĩ do trận ôn dịch sắp hoàn toàn kết thúc, nên tâm tình kích động, trở nên hưng phấn.

Đương nhiên cỗ niệm lực cảm kích tạo thành chỗ tốt đối với thân thể bọn họ, cũng không chỉ đơn giản như vậy. Tuy rằng bọn họ không cách nào giữ lại cảm kích niệm lực trong cơ thể, nhưng niệm lực vẫn tuần hoàn, cải thiện thân thể trạng huống của họ, làm thân thể họ trong bất tri bất giác khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Nhưng những nhân viên y tế và người tình nguyện phổ thông cũng không phải là người được lợi lớn nhất.

Người được lợi lớn nhất là Trương Văn Trọng và Trần Nhàn.

Ngay khi niệm lực cảm kích vừa dũng mãnh tràn vào Vân Thai thị, Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đã nhận ra sự tồn tại của nó.

Đối với niệm lực cảm kích, Trương Văn Trọng đã gặp được nhiều lần, cho nên cũng không xa lạ, quen thuộc vận chuyển Y Giám Tâm Kinh để có thể hấp thu thêm càng nhiều, sau đó dung hợp luyện hóa thành linh lực của bản thân.

So sánh với hắn, Trần Nhàn đối với việc này cảm thấy vô cùng xa lạ. Trước đó trong chuyện chống lại bệnh dịch tại Ung Thành, tuy rằng nàng cũng từng tiếp xúc qua, nhưng thời gian đó nàng còn chưa là người tu chân. Cho nên lần này nhận ra niệm lực cảm kích, phản ứng đầu tiên của nàng là kinh ngạc và khẩn trương.

Vì vậy nguyên bản nàng đang cùng vài bác sĩ khác kiểm tra trong phòng bệnh, vội vàng chạy tới bên người Trương Văn Trọng, trong lòng tràn đầy lo nghĩ dò hỏi: “Tông chủ, bên trong Vân Thai thị vì sao lại xuất hiện cỗ năng lượng cổ quái như thế? Đây…đây không phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ?”

Trương Văn Trọng đầu tiên sửng sốt, sau đó nhìn thấy biểu tình kinh hoảng của nàng, nhất thời bật cười.

Trần Nhàn bị tiếng cười của hắn làm mơ hồ, ngượng ngùng hỏi: “Làm…làm sao vậy? Tông chủ, ngài đang cười gì?”

Trương Văn Trọng cũng không làm vẻ thần bí, liền đem lai lịch và chỗ tốt của niệm lực cảm kích giảng giải cho Trần Nhàn nghe một phen.

Sau khi nghe hắn giảng xong, Trần Nhàn mới bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Nguyên lai đây cũng là một loại năng lượng sao? Như vậy vì sao thường ngày không cảm giác được loại năng lượng này?”

Trương Văn Trọng mỉm cười giải thích: “Niệm lực cảm kích phải xuất phát từ nội tâm, mới có thể sinh ra. Mà niệm lực này thường thường rất nhỏ nên không bị phát hiện. Bất quá nếu người kiên trì làm chuyện tốt, chuyện thiện, cũng có thể tích ít thành nhiều. Mặc dù kiếp này bọn họ không phải là người tu chân, kiếp sau cũng sẽ được tác dụng mà thu được tư chất tu chân thật tốt. Mà cỗ niệm lực vô biên hiện tại xuất hiện tại Vân Thai thị, là do trăm ngàn vạn người cùng hội tụ mà thành. Cho nên mới làm chấn động lòng người như thế.”

“Thì ra là thế.” Trần Nhàn gật đầu nói, trái tim nguyên bản đang thấp thỏm cùng bất an, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng xuống tới.

Trương Văn Trọng còn nói thêm: “Trần Nhàn, cỗ năng lượng này đối với cô mà nói, là một cơ hội tuyệt hảo để đề thăng tu vi. Niệm lực cảm kích tuy không phải lực lượng do bản thân khổ tu mà có, nhưng so sánh với những lực lượng mưu lợi khác, tỷ lệ tẩu hỏa nhập ma cực thấp. Cho nên cô nên nắm chắc cơ hội này, tận khả năng hấp thu thật nhiều niệm lực cảm kích, luyện hóa trở thành linh lực bản thân, do đó đề thăng tu vi.”

“Dạ.” Trần Nhàn cố sức gật đầu. Sau khi làm rõ ràng niệm lực cảm kích từ đâu xảy ra, nàng cũng biết đây là cơ hội tốt hiếm có, dù hắn không nhắc nhở, nàng tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.

Hắn bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm hấp thu cho Trần Nhàn: “Cô cũng không nên quá mức tận lực hấp thu, chỉ cần thuận theo lẽ thường, vận chuyển tâm pháp tu chân do tôi truyền thụ, tự nhiên có thể hút vào cơ thể, luyện hóa thành linh lực bản thân…”

Trần Nhàn tự nhiên nghe theo, vừa vận chuyển tâm pháp tu chân, vừa quay về trong đội ngũ kiểm tra phòng bệnh.

Cũng giống như Trần Nhàn, không nhận ra cỗ năng lượng bao phủ Vân Thai thị cũng không ít người. Dù sao từng kiến thức qua cỗ năng lượng này ở trong tu chân giới hiện nay cũng không có bao nhiêu người.

Những người tu chân không nhận ra cỗ năng lượng kia, không khỏi hiếu kỳ suy đoán. Trong khoảng thời gian ngắn, những lời đồn giống như thiên kiếp buông xuống, linh mạch xuất hiện, tuyệt thế dị bảo hiện thế bắt đầu truyền lưu trong tu chân giới.

Đương nhiên không phải toàn bộ người tu chân không nhận ra cỗ năng lượng này. Chẳng hạn như những trưởng lão các tông phái giống như Lục Hòe bọn họ, đều trước tiên nhìn ra lai lịch của nó.

“Cỗ năng lượng này…là niệm lực cảm kích?” Lục Hòe ngửa đầu nhìn trời, mặc dù ở trong mắt người thường, lúc này bầu trời cũng không có gì khác biệt. Thế nhưng trong mắt những người tu chân như Lục Hòe, bầu trời nhìn như bình tĩnh, cũng đang có một cỗ năng lượng cuộn trào mãnh liệt.

Tôn Đình Quân, Tiêu Chấn và Hoắc Thanh ba người lúc này đều đang ở bên người Lục Hòe. Hành động lùng bắt bao vây tiêu trừ Ngạo Nhân và Sơn Tao lần này, bốn người bọn họ đã liên hợp cùng nhau. Dù sao sức chiến đấu đáng sợ do Ngạo Nhân và Sơn Tao bày ra tại trường trung học đệ ngũ Vân Thai, làm cho bọn họ phải cẩn thận ứng đối. Cho dù hôm nay hai tên yêu quái đã bị trọng thương, bọn họ cũng không dám phớt lờ.

Lúc này không chỉ có Lục Hòe nhận ra cảm kích niệm lực tồn tại, ba người kia cũng như vậy.

Hoắc Thanh nhắm mắt cảm thụ, lập tức mở đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, thất thanh kinh hô: “Năng lượng thật mạnh…chuyện gì xảy ra? Vì sao lại có cỗ năng lượng mạnh như vậy xuất hiện trong Vân Thai thị?”

Nghe được câu nói của hắn, ba người kia cũng vội vã tự dùng cách riêng của mình điều tra cỗ năng lượng, lập tức trên mặt ba người đều hiện lên vẻ khiếp sợ.

Tiêu Chấn vừa ước ao vừa cảm khái nói: “Cỗ niệm lực quả nhiên cường đại, thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào. Ai…cũng không biết cỗ năng lượng này từ nơi nào đến? Lại do ai hấp thu? Thực sự làm kẻ khác ước ao đố kỵ.”

Tôn Đình Quân nói: “Theo cỗ năng lượng này, chỉ sợ do trăm ngàn vạn người cùng hội tụ mà tới. Nếu như tôi không đoán sai, cỗ niệm lực từ toàn quốc hội tụ tới, hướng những người đang chiến đấu chống ôn dịch tại tuyến đầu.”

Lục Hòe gật đầu nói: “Nói có lý. Hiện tại ở nhân gian quan tâm nhất không phải là trận ôn dịch tại Vân Thai thị hay sao? Chỉ tiếc những người đang chống đối tại tuyến đầu đều là phàm phu tục tử. Cỗ năng lượng này không khỏi sẽ bị lãng phí…”

Hắn còn một câu chưa nói, “nếu như cỗ năng lượng này ta có thể hấp thu, thật là vô cùng tốt.” Đương nhiên ý nghĩ như vậy không chỉ có một mình hắn, hầu như những ai nhận ra cỗ năng lượng đều cùng nghĩ như thế.

Mọi người đều gật đầu, đều thở dài vì cảm thấy lãng phí.

Nhưng ngay lúc này, Tôn Đình Quân cũng đột nhiên nói: “Ngươi sai rồi, chiến đấu nơi tuyến đầu, cũng không phải đều là phàm phu tục tử…Trương tiên sinh, còn có vị Trần Nhàn tiểu thư của Phong Sơn phái, đều cũng đang ở đó.”

Mọi người đầu tiên sửng sốt, lập tức liền phục hồi lại tinh thần. Trong lòng khiếp sợ đồng thanh nói: “Không sai, Trương tiên sinh và Trần Nhàn tiểu thư cũng đang ở đó…Trời ạ, lẽ nào cỗ niệm lực vô biên kia sẽ được hai người hấp thu, luyện hóa? Thật không biết sau việc này tu vi của hai người sẽ đề thăng thế nào đây?”

Sau lời đó mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Mấy phút sau, Tiêu Chấn ngửa đầu nhìn bầu trời, như có hiểu ra nói: “Hiện nay linh khí thiếu thốn, có thể chúng ta nên thay đổi phương pháp tu luyện. Vào đời tu hành…có lẽ càng thích hợp với thời đại này phải không?”

Câu nói của hắn, làm trong lòng mọi người vô cùng chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.