Trương Văn Trọng thế nào cũng không nghĩ đến Đàm Thanh lại đưa ra vấn đề như vậy, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, cười khổ nói: “Cô đang đùa tôi sao? Đàm gia thất thập nhị lộ Đàm Thối lại không học, chạy tới bái tôi
làm thầy? Dù cho tôi chịu đáp ứng, những trưởng bối trong nhà cô cũng sẽ không đáp ứng đúng không?”
Đàm Thanh nói: “Trương
ca, anh cứ yên tâm đi, người nhà của tôi tuyệt đối cởi mở. Nếu như tôi
có thể học được một chiêu nửa thức tuyệt kỹ của anh quay về, bọn họ chỉ
biết vui vẻ khen ngợi, nói không chừng còn cảm ơn anh. Hơn nữa bây giờ
đã là niên đại gì rồi, làm gì còn phân biệt môn phái như vậy?”
Thấy Trương Văn Trọng liên tục lắc đầu, vẫn không chịu đáp ứng thỉnh
cầu của mình, Đàm Thanh có chút nóng nảy, đôi mắt xoay chuyển, không ngờ dùng hai tay kéo cánh tay hắn, học dáng dấp của nữ nhiên phim tình cảm
làm nũng nói: “Trương ca, anh không phải muốn làm cho tôi thương tâm đó
chứ? Được rồi mà, đáp ứng lời thỉnh cầu này của tôi đi. Yêu cầu của tôi
cũng không cao, chỉ cần bước lên cảnh giới địa cấp võ giả, giỏi hơn loại ong bướm buồn chán như Tào Minh là được.”
Lúc này
vừa vặn ngay giờ tan tầm, ở bãi đỗ xe ngoại trừ hai người, còn có một ít cảnh sát. Tuy rằng bọn họ không thuộc đội hình cảnh, nhưng đều nhận
thức Đàm Thanh, đối với tính cách đáng sợ của nàng đều có hiểu biết.
Điều khác không nói, chiều hôm nay tiếng kêu rên thảm thiết vọng ra
trong phòng làm việc đội hình cảnh vẫn còn quanh quẩn bên tai bọn họ.
Ở ngay lúc này, khi bọn họ nhìn thấy Đàm Thanh đầy vẻ nữ tính kéo tay
Trương Văn Trọng làm nũng, đều kinh ngạc há to miệng, đại não nhất thời
không kịp phản ứng. Trong đó có mấy người đang cầm điện thoại gọi, thấy
một màn này đều kinh người làm rớt luôn điện thoại. Hơn nữa điện thoại
rơi mà họ vẫn còn đang ngơ ngác, lăng lăng nhớ tới một lời kịch kinh
điển của diễn viên Ngô Mạnh Đạt: “Lão bà(huynh đệ), mau nhanh chạy ra
xem thượng đế a…”
Còn có một người vì quá độ kinh ngạc đã “phanh” một tiếng đâm vào một xe cảnh sát, quăng ngã chỏng vó.
Trong lòng tràn đầy kinh ngạc, mọi người nhịn không được kinh hô trong lòng, suy đoán:
“Đây không phải đội trưởng đội hình cảnh sao? Cô ấy…không ngờ đang làm nũng? Ta không có nhìn lầm chứ? Điều này sao có thể? Ảo giác, nhất định là ảo giác. Ân, không sai, nhất định gần đây ta thiếu nghỉ ngơi, cho
nên mới gặp phải ảo giác…”
“Nữ bạo long nổi danh lừng lẫy trong hệ thống cảnh sát Ung Thành, không ngờ còn có thái độ kiều mỵ như vậy? Trời ạ, thật là thái quá đi thôi? Đây…lẽ nào là dự triệu ngày
tận thế gần phủ xuống?”
“Không nghĩ tới, Đàm đội khi
làm nũng thật có nhiều nữ tính như vậy a. Kỳ thực tỉ mỉ nhìn kỹ, Đàm đội đúng là đại mỹ nhân mười phần. Nếu như có thể bỏ bớt tính tình nóng nảy một chút, thường xuyên phát ra hương vị nữ nhân như vậy, nam nhân truy
cầu nàng chỉ sợ sẽ làm nổ tung cả cục cảnh sát không chừng?”
“Nam nhân bị nàng làm nũng là ai? Thực sự là quá lợi hại, không ngờ có thể để nữ bạo long làm nũng với hắn, hay là hắn là long kỵ sĩ trong
truyền thuyết?”
Đàm Thanh cũng không biết chiêu làm
nũng học trong phim truyền hình lại làm cho những cảnh sát trong bãi đỗ
xe hoảng sợ. Lúc này nàng đang dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Trương Văn
Trọng, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đã có thói quen
dáng vẻ tùy tiện của Đàm Thanh trước đây, đối với việc hiện tại nàng lại chợt làm nũng, hắn thật đúng có chút không quen, không khỏi lắc đầu nở
nụ cười khổ: “Tiểu Đàm, sao cô đột nhiên lại làm thế này? Đây không
giống cô một chút nào cả. Cô xem, tôi bị nổi da gà rồi đây.” Trong lúc
không kịp phản ứng, hắn rút cánh tay khỏi tay Đàm Thanh, nửa thật nửa
đùa nói.
Trong ánh mắt Đàm Thanh chợt hiện lên một
tia thất lạc, nhưng nàng che giấu rất tốt, cũng không để hắn nhận thấy
được. Đồng thời nàng cũng khôi phục tính tình tùy tiện trong dĩ vãng,
vừa cười vừa nói: “Đừng nói là anh, cả tôi cũng bị nổi da gà. Ai…Hiện
tại tôi mới biết được, giả trang làm nũng, thật không phải dành cho
người như tôi.” Nàng thật xăn tay áo, cho hắn xem, đúng là đã nổi lên
một lớp da gà.
Hắn bị cử động này của nàng làm vui vẻ, cả hai cùng ha ha nở nụ cười.
Sau khi cười xong, Đàm Thanh không cam lòng lại hỏi: “Thế nào, Trương
ca, rốt cục anh có chịu thu tôi làm đồ đệ hay không? Tôi van anh cho một câu trả lời đi nào.”
“Chuyện thu cô làm đồ đệ thì
thôi đi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, làm sư phụ của cô chẳng phải
tôi lại cao hơn cô một lứa hay sao?” Nhìn biểu tình thất lạc không chút
che giấu trên mặt Đàm Thanh, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười,
nói: “Tuy rằng tôi không thu cô làm đồ đệ, nhưng luận bàn cùng cô hoặc
chỉ điểm thì được. Lại nói, tôi vừa biết một bộ thân pháp, rất thích hợp với Đàm thối của Đàm gia. Nếu như cô có thể học được bộ thân pháp này,
nói vậy năng lực thực chiến cũng có thể được đề thăng rất nhiều.”
Đàm Thanh nhất thời vui mừng giục giã: “Thật vậy chăng? Vậy thì tốt
quá. Trương ca, chừng nào anh có thể truyền thụ bộ thân pháp cho tôi?
Ngoại trừ bộ thân pháp ra, còn có vũ kỹ nào thích hợp cho tôi luyện tập
nữa không? Anh đừng cất giấu nha, thẳng thắn truyền hết cho tôi được
rồi.”
Hắn bị biểu tình gấp gáp của nàng làm vui vẻ,
vừa cười vừa nói: “Theo tôi thấy, bọn họ cho cô tên hiệu “nữ bạo long”
cũng thật lệch lạc. Cô thích hợp làm một võ si hơn…”
Vùng lông mày Đàm Thanh nhướng lên, lộ hung quang lầm bầm nói: “Nữ bạo
long? Ai cho tôi danh hiệu này? Là đám tiểu tử của đội hình cảnh sao?
Được, ngày mai tôi cho họ biết tôi có phải là nữ bạo long hay không.”
“Ách…” Nhìn thấy cảnh này, hắn chợt phản ứng, mình thật đã nói lộ
miệng: “Các vị hình cảnh đội viên, tự cầu phúc thôi, chuyện này tôi thực sự không giúp được các anh…”
Sau khi đem thân pháp Phi Điểu Du Ngư truyền cho Đàm Thanh, căn dặn nàng luyện tập, hắn lái xe rời khỏi cục cảnh sát.
Hắn cũng không trực tiếp về nhà, mà lái xe tới tiệm cơm của Uông bá.
Hắn đã đưa người nhà đến Ung Thành vài ngày, cũng nên mua chút thức ăn
ngon của Ung Thành về nhà, cho họ thưởng thức mỹ vị.
Sinh ý của tiệm cơm Uông bá vẫn luôn nóng nảy như trước, lại thêm giờ
này là giờ tan tầm ăn cơm chiều, tiệm cơm thật sự kín người hết chỗ.
Thậm chí ven đường còn có người đứng hay ngồi chờ chỗ, hoặc mua thức ăn
đem về.
Người thứ nhất thấy hắn cũng không phải Uông bá, mà là Uông Đình vẫn luôn ở trong tiệm hỗ trợ buôn bán.
Từ xa thấy hắn xuống xe, trên mặt Uông Đình hiện ra dáng tươi cười,
vừa vẫy tay chào hắn vừa nhìn vào bếp hô: “Cha, Trương giáo thụ tới.”
Làm học sinh đại học Ung Thành, Uông Đình vẫn luôn có thói quen gọi
hắn là Trương giáo thụ. Mặc dù trong lòng nàng không chỉ một lần muốn
gọi hắn là “ca” nhưng vẫn không có dũng khí đó.
Nghe
tiếng gọi của con gái, Uông bá người mang tạp dề, sải bước đi nhanh ra
khỏi phòng bếp, nhìn thấy hắn, nhất thời vui vẻ ra mặt, liền kéo hắn tới chỗ ngồi riêng dành cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Trương, sao lâu
quá cậu không tới, đang bận rộn gì vậy? Uông bá còn tưởng rằng cậu đã
quên chúng tôi rồi chứ. Cậu ngồi, tôi đi làm vài món ngon cho cậu dùng.”
Sự nhiệt tình của Uông bá làm trong lòng hắn rất ấm áp, đồng thời khó
thể từ chối, cười khổ nói: “Uông bá, bác cứ làm việc của bác, không cần
lo cho cháu, cháu định mua vài món mang về, để người nhà cháu cũng có
thể thử tay nghề cao minh của bác.”
Uông bá từng nghe hắn kể người nhà hắn đang ở huyện Ẩn Ngạc, cho nên khi nghe hắn nhắc
tới người nhà liền nói: “Ác? Người nhà cậu tới Ung Thành rồi? Sao không
báo chúng tôi một tiếng chứ? Chúng tôi đến nhà bái phỏng một chút.”
Hắn xua tay nói: “ Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Uông bá cười nói vài câu, sau đó bảo: “Tiểu Trương, cậu chờ chốc lát,
tôi đi làm vài món thật ngon, cho người nhà cậu ăn thật hài lòng.” Nói
xong không chờ hắn mở miệng, liền xoay người đi vào bếp.
Uông Đình thoáng do dự, cuối cùng cố lấy dũng khí ngồi xuống trước mặt hắn, mở miệng hỏi chút tri thức về phương diện Đông y.
“Tôi nhớ hình như cô không phải học y phải không?” Khi giảng giải xong cho nàng, hắn có chút hiếu kỳ hỏi.
Trước mặt hắn, Uông Đình có vẻ khẩn trương co quắp, hồi đáp: “Tôi đích xác không học y, nhưng khi nhìn Trương giáo thụ giảng bài, liền có hứng thú đối với Đông y, cho nên tự học mà thôi.”
Hắn
chợt hiểu nói: “Nguyên lai như vậy. Không sai, học chút y thuật rất tốt, dù không xem được bệnh cho người khác, cũng bảo vệ được sức khỏe bản
thân, cũng có thể được.”
“Ân.” Uông Đình được thừa
nhận, có vẻ phi thường vui vẻ. Sau thoáng do dự, nàng lấy dũng khí cẩn
thận hỏi: “À…sau này tôi có thể gọi anh là Trương ca không? Xem tuổi tác chúng ta kém không nhiều, gọi anh là Trương giáo thụ, tôi cảm thấy
không được tự nhiên.”
“Được.” Hắn chưa từng đem chuyện xưng hô để trong lòng, cười đáp ứng.
“Thực sự có thể? Thật tốt quá.” Uông Đình quá đỗi vui mừng, suýt chút vỗ tay lên.