Trương Văn Trọng cùng các nhân viên y tế cùng nhau nỗ lực, trận ôn dịch
xảy ra trong Đại Học Thành của Ung Thành đã được khống chế. Thời gian
trôi qua năm ngày liên tục, cũng không còn xuất hiện người bị nhiễm bệnh hay nghi ngờ bị nhiễm bệnh, mà ba trăm bệnh nhân bị nhiễm ôn dịch, dưới sự dốc lòng trị liệu của các nhân viên y tế, thành công thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, trên cơ bản đã không còn bệnh trạng lâm sàng nghiêm
trọng, chỉ tạm thời còn cần tiếp thu một đoạn thời gian cách ly trị liệu mà thôi.
Cho tới bây giờ, trận chiến dịch chống lại
trận ôn dịch, có thể nói thập phần thành công, thậm chí có thể được ghi
chép vào tài liệu điển phạm về sự thành công đối kháng cùng ôn dịch.
Ở dưới tình huống này, căn cứ quy định tương quan “dự án khẩn cấp
khống chế ôn dịch quốc gia”, trải qua tiểu tổ do các chuyên gia truyền
nhiễm học cấu thành khảo sát ước định, cho rằng Đại Học Thành của Ung
Thành đã đạt được yêu cầu giải phóng sự cách ly. Vì vậy Ung Thành tuyên
bố ra ngoài, rốt cục trận ôn dịch đã được tiêu diệt, giải trừ việc cách
ly của Đại Học Thành, lại đưa ba trăm bệnh nhân vẫn còn cần cách ly trị
liệu một đoạn thời gian, chuyển dời đến bệnh viện bệnh truyền nhiễm
chuyên môn.
Sự cách ly của Đại Học Thành vừa được
giải trừ, các ký giả đã sớm chờ đợi bên ngoài đã lâu, giống như nước
thủy triều tràn vào Đại Học Thành. Mục tiêu phỏng vấn hàng đầu của bọn
họ chính là Trương Văn Trọng, nhưng làm bọn họ thất vọng chính là, khi
bọn họ tiến vào bên trong Đại Học Thành, đã sớm không còn nhìn thấy hình bóng của Trương Văn Trọng. Nhưng bọn họ cũng không quá mức thất vọng,
nhanh chóng cầm microphone trong tay, nhắm ngay những nhân viên y tế còn chưa kịp rút lui, cùng với những thầy cô giáo đã bị cách ly mấy ngày
với thế giới bên ngoài, vây quanh bọn họ chật như nêm cối để phỏng vấn
những gì đã trải qua trong trận ôn dịch lần này. Dù sao, trận ôn dịch
lần này phát sinh tại Ung Thành, có thể nói trong nhiều năm qua là lần
liên quan đến số người bị nhiễm bệnh lớn nhất, không chỉ được quốc nội
quan tâm, ở trên quốc tế cũng được quan tâm không ít.
Lúc vừa mới bắt đầu, những nhân viên y tế cùng thầy cô giáo bị vây
quanh cũng hoảng sợ, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng khi
bọn họ hồi phục lại tinh thần, mới hướng cameras cùng những cây bút ghi
âm chậm rãi kể lại. Nhưng ngoại trừ nhân viên y tế, mặc kệ là thầy cô
giáo hay học sinh, khi được phỏng vấn, đều nói nhiều nhất chỉ là hai từ
“cảm ơn”.
Rất nhanh, một tin tức liên quan đưa tin, liền xuất hiện trên các trang web, tòa soạn báo cùng với đài truyền hình.
“Đây là một lần kỳ tích được ghi vào lịch sử y học về lần bạo phát ôn
dịch bên trong Đại Học Thành có nhân số hơn mười vạn người, nhưng lại
không có một người tử vọng!”
“Cảm tạ toàn thể các
nhân viên y tế” Đây là một câu nói của toàn bộ thầy cô giáo lẫn học sinh bên trong Đại Học Thành muốn nói nhất.”
“Trong
khoảnh khắc, tôi chỉ cách bệnh ôn dịch một lằn ranh mong manh.” Đây là
một học sinh tên Mã Tiểu Khiêu, là học sinh của thương học viên nói với
các bạn về tình huống ôn dịch bạo phát!”
“Ngoại trừ
một mình cậu ấy, những người bên trong phòng ngủ đều bị nhiễm bệnh ôn
dịch.” Bí mật về ôn dịch trong một phòng ngủ ký túc xá.”
“Người chúng tôi nên cảm ơn nhất chính là Trương Văn Trọng, nếu không
có anh ấy, trận ôn dịch này rốt cục đã có một dáng dấp khác.” Người được phỏng vấn: Ngô Thủ Chí, Nhạc Tử Mẫn.”
Cùng lúc đó,
càng ngày càng có nhiều người, cũng bắt đầu đưa bài post lên trên
internet, thảo luận sự kiện bệnh ôn dịch lần này. Trong đó, một bức ảnh
nhật ký của một người bệnh ôn dịch được hoan nghênh nhất, trở thành đầu
đề được mọi người tìm kiếm nhiều nhất. Suýt nữa cũng đã đưa tới những
nhà xuất bản sách muốn hiệp đàm luôn việc xuất bản.
Mà ở chương nhật ký đầu tiên, được viết như thế này: “Khi tôi tỉnh lại,
bác sĩ bên cạnh nói cho tôi biết, tính mạng của tôi do bác sĩ Trương Văn Trọng cứu trở về. Từ lúc đó tôi vẫn luôn muốn gặp bác sĩ Trương nói hai tiếng “cảm ơn”, đáng tiếc anh ấy vẫn luôn bận rộn, chẳng phân biệt ngày đêm liên tục làm việc, tôi hầu như không thấy anh ấy nghỉ ngơi qua, cho nên tiếng “cảm ơn” tôi vẫn không có cơ hội tự mình thốt ra. Tôi nghĩ,
chờ khi bệnh của tôi hoàn toàn lành hẳn, tôi nhất định phải đến phòng y
tế, cảm ơn ân cứu mạng của bác sĩ Trương.”
Tuy rằng
trên truyền thông cùng internet vô cùng náo nhiệt, nhưng Trương Văn
Trọng cũng không quan tâm đến những việc này. Ngay khi Đại Học Thành vừa được giải phóng cách ly, các bệnh nhân được đưa tới bệnh viện chuyên
môn, Trương Văn Trọng liền rời khỏi Đại Học Thành quay về căn biệt thự
bên trong tiểu khu biệt thự Hải Vận.
“Trọng ca, hoan
nghênh về nhà.” Khi Trương Văn Trọng vừa đi vào nhà, Vưu Giai đeo tạp
dề, đang bận rộn dưới bếp liền chạy ra đón hắn. Nàng tiến nhanh tới, mỉm cười thản nhiên nói: “Mấy ngày nay thật cực khổ cho anh, em vừa làm vài món thức ăn anh thích, nhanh qua nếm thử đi.”
Thân
là tổng giám đốc tập đoàn Vưu thị, Vưu Giai đã sớm biết được tin tức Đại Học Thành được giải tỏa cách ly thì cũng không có gì kỳ lạ. Mắt nhìn vị tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Vưu thị lúc này mặc trang phục như một bà chủ gia đình, trong lòng Trương Văn Trọng ngoại trừ cảm thấy ấm áp hạnh phúc, còn có sự cảm kích thật sâu. Hắn vừa cười vừa
nói: “Cực cho em, Giai Giai.”
“Nói gì vậy chứ, em có
gì mà khổ cực? Muốn nói khổ cực, chính là Trọng ca anh đó.” Vưu Giai
cười dài đáp lại, xoay người muốn đi vào phòng bếp, đem thức ăn đã chuẩn bị xong đưa ra để hắn thưởng thức.
Không cần đoán
Vưu Giai cũng biết, mấy ngày nay bên trong khu dịch bệnh, Trương Văn
Trọng khẳng định chỉ tùy ý ăn một chút gì đó cho no bụng, cũng không
được ăn món ngon gì. Cho nên vừa biết được tin tức hôm nay Đại Học Thành được giải trừ cách ly, nàng liền bỏ xuống công việc, đi đến chợ mua
thịt rau đem về làm vài món mà hắn thích ăn nhất.
Nhưng khi Vưu Giai vừa xoay người định đi bưng thức ăn, Trương Văn Trọng cũng bước nhanh tới sau lưng nàng, đưa tay ôm nàng vào trong lòng.
Cảm thụ được đôi tay tràn đầy lực lượng của hắn, cùng hơi thở dồn dập
bên tai, Vưu Giai cảm thấy toàn thân như nhũn ra, biết rõ còn cố ý hỏi:
“Trọng ca, anh muốn làm gì?” Lời vừa thốt ra, gương mặt nàng chợt ửng đỏ lên, bởi vì trong thanh âm cũng bao hàm tiếng thở dốc thật khó xử.
“Em nghĩ anh muốn làm gì?” Trương Văn Trọng bế bổng nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên trên mặt tủ chén bát.
Vưu Giai thở hổn hển, mị nhãn như tơ, miệng khác với lòng: “Chúng ta
ăn cơm trước thôi, nếu không thì thức ăn sẽ lạnh…ngô…ngô…” Câu nói kế
tiếp cũng không nói ra được, bởi vì Trương Văn Trọng đã áp sát, quấn
quýt đôi môi nàng, đem những lời nàng muốn nói che chắn lại.
Hai người hôn nhau dữ dội, hai tay cũng không nhàn rỗi, lướt nhanh
trên người đối phương. Nương theo nụ hôn nồng nhiệt, quần áo trên người
bọn họ rất nhanh rơi xuống, cuối cùng bên trong biệt thự vang lên tiếng
rên rỉ cùng thở dốc mê người, âm điệu không ngừng kéo lên cao, cuối cùng biến thành một khúc ca khiến máu huyết người nghe được phải sôi trào…
Sau một phen nồng nàn, cả hai ngồi bên bàn ăn, thưởng thức mấy món Vưu Giai đã làm. Trong lúc đó, Vưu Giai còn lấy ra một chai rượu Ngũ Lương
ngon nhất cùng Trương Văn Trọng đối ẩm. Cũng không biết là vì lý do gì,
gương mặt Vưu Giai từ lúc chưa uống rượu đến lúc này vẫn đỏ bừng, nhìn
qua thật kiều diễm mê người.
Vừa gắp thức ăn cho
Trương Văn Trọng, Vưu Giai đột nhiên nhớ tới một việc, nhanh miệng nói:
“À, được rồi Trọng ca, ngày mốt là sinh nhật của cha em, anh đừng quên
nhé.”
Trương Văn Trọng cười, gật đầu nói: “Yên tâm
đi, chuyện lớn như vậy sao anh lại quên được? Ai, Giai Giai, dạo này em
có biết ở đâu có loại hoạt động đấu giá ngầm như hoa cỏ quỷ thị hay như ở Cẩm Kim Thành không?”
Tuy rằng Trần gia đã dựa theo
yêu cầu của hắn tìm tới rất nhiều linh dược tài, nhưng hắn cũng hiểu rõ, không thể đem toàn bộ hi vọng đều ký thác trên Trần gia.
Cho nên hắn mới nghĩ tới chuyện hỏi thăm Vưu Giai, xem có thể từ những buổi đấu giá ngầm ngư long hỗn tạp mua được một ít linh tài liệu cần
thiết, nhất là loại tài liệu cần dùng để tạo thành nguyên anh.
Vưu Giai lắc đầu đáp: “Gần đây em cũng không chú ý chuyện này, thế
nào, anh lại muốn đi mua kỳ hoa dị thảo gì nữa ư? Hay là như vậy, để em
gọi điện hỏi Vưu Văn một chút? Hắn luôn không chịu ngồi yên, là người
thích đi đây đó, nói không chừng hắn có tin tức gì đó.” Nàng lấy ra điện thoại, gọi cho Vưu Văn, hỏi thăm việc này.
Sau một
lát, Vưu Giai nói với Trương Văn Trọng: “Vưu Văn nói, tối nay ở Tinh
Thành có một buổi đấu giá hội ngầm, chỉ là hắn cũng không dám xác định, ở trong đấu giá hội bán đấu giá vật gì. Theo hắn nói, trận đấu giá này
rất thần bí, rất nhiều phú hào trong tỉnh Thiên Nam cũng không biết được việc này. Nếu không phải bên chỗ tổ chức có quan hệ thân quen với hắn,
chỉ sợ hắn cũng không biết được. Hắn nói, nếu như anh có hứng thú, hắn
sẽ tới đón anh, cùng anh đi tới Tinh Thành, nhìn xem trong buổi đấu giá
có thứ tốt gì đáng giá cho bọn họ thần bí như vậy.”
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, vậy đi xem sao. Nếu như không có gì anh cần thì trở về liền cũng được.”
“Vậy em bảo hắn qua đón anh.” Vưu Giai đáp lại , sau đó gọi cho Vưu Văn báo địa chỉ của Trương Văn Trọng.
Một giờ sau, Vưu Văn đúng hẹn tới. Sau khi dùng ánh mắt dị dạng quan
sát Trương Văn Trọng và Vưu Giai, mới cười dài nói: “Trương ca, anh và
chị Giai xong rồi chứ? Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi,
bằng không chờ khi chúng ta chạy tới Tinh Thành, buổi đấu giá ngầm cũng
đã kết thúc.”
“Được, chúng ta đi.” Trương Văn Trọng hồi đáp, sau đó quay đầu hỏi Vưu Giai: “Em đi không?”
Vưu Giai đáp: “Em không đi, hai người đi đường cẩn thận một chút, nhất là em, Vưu Văn, lái xe chậm một chút, không được đua xe.”
Vưu Văn cười đáp: “Yên tâm đi, có Trương ca ở đây, em làm sao dám đua
xe? Nếu như làm cho Trương ca nguy hiểm, chị còn không xử em sao?”