Nếu trong tình huống bình thường, hiển nhiên Trương Văn Trọng sẽ kịp
thời phản ứng. Nhưng hiện giờ Trương Văn Trọng chân nguyên tiêu hao, thể lực cạn kiệt. Sau khi thân ảnh của Trần Mặc bổ nhào từ trên tàng cây
hạnh ngân xuống dưới, hắn mới biết có người tiềm phục ở trên cây, đánh
lén chính mình.
Tuy rằng thân thể đang rơi vào trạng
thái hư nhược, nhưng Trương Văn Trọng cũng không hề hoảng loạn, ngược
lại biểu hiện phi thường bình tĩnh. Trong nháy mắt âm thầm phán đoán:
“Người này chắc là ẩn núp giám thị ta lâu rồi. Nếu không, sẽ không đợi
cho tới lúc ta suy yếu nhất, mới khởi xướng thế công!”
Bởi vì chân nguyên tiêu hao, thể lực cạn kiệt, nên tốc độ của Trương
Văn Trọng cũng chậm lại. Dưới tình huống bất ngờ cũng không kịp rút kiếm hoặc Desert Eagle ra nghênh địch. Thậm chí, tựu ngay cả phóng xuất
tràng hạt cũng không còn kịp nữa rồi. Trong lúc nguy khốn, hắn chỉ đành
thúc giục một tia chân nguyên nhỏ nhoi còn sót lại ở trong nội thể, vận
khởi Âm Dương Nhị Khí Đinh vòng ra sau Trần Mặc, hướng vào hai huyệt
Mệnh Môn cùng Đại Chuy của Trầm Mặc mà đâm tới.
Lúc
này toàn bộ tinh lực của Trần Mặc đều đặt ở trên người Trương Văn Trọng, hoàn toàn không ngờ rằng sau lưng mình gặp phải tập kích. Hắn chỉ là
cao thủ Địa Cấp trung kỳ, không giống như Phù Văn Giản là Thiên Cấp cao
thủ, có thể dựa vào tốc độ kinh người, dưới tình huống phát hiện ra ám
khí, liền tránh thoát đi. Trốn tránh không kịp, Trần Mặc đành phải hít
sâu một hơi, ngạnh kháng cùng Âm Dương Nhị Khí Đinh.
“Phốc.” Đáng tiếc chính là tia chân nguyên còn sót lại của Trương Văn
Trọng quá mức mỏng manh. Cho nên Âm Dương Nhị Khí Đinh cũng không thể
phát ra được mười phần uy lực.
Mặc dù ám khí đâm
xuyên qua da thịt của Trần Mặc, nhưng không đủ độ sâu, nên rất nhanh
liền bị Trần Mặc vận kình ép ngược ra ngoài.
Tuy rằng không lo ngại, nhưng cảm giác đau đớn truyền ra từ hai huyệt làm cho
Trần Mặc giận tím mặt. Vốn hắn nghĩ lúc này Trương Văn Trọng mệt mỏi thì hành sự cũng dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng trăm triệu lần thật không
ngờ, mình còn chưa động tới một sợi tóc của Trương Văn Trọng, dĩ nhiên
đã bị ám khí tập kích đả thương rồi.
Trong cơn giận
dữ, tốc độ công kích của Trần Mặc trở nên linh hoạt hơn. Chớp mắt liền
phóng đến phía trước, hai tay hóa thành ưng trảo, hung hăng chộp xuống
bả vai của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng tự
nhiên không muốn bị hắn chộp trúng. Nhưng thực lực hiện giờ quá hư
nhược, căn bản là tránh né không kịp. Chỉ đành hít sâu một ngụm, vận
khởi toàn bộ lực lượng còn sót lại, dồn tới song chưởng. Dùng một chiêu
“Tọa Sơn Thôi Xán” trong bộ Thiếu Lâm Nhu Quyền, đấm về phía Trần Mặc.
Trần Mặc vừa chứng kiến, nhất thời nở nụ cười lạnh. Nếu dưới tình
huống bình thường, Trần Mặc tuyệt đối sẽ không dám ngạnh kháng cùng
Trương Văn Trọng. Nhưng hiện tại, Trương Văn Trọng đang rơi vào trạng
thái mệt mỏi, tựa như cung giương hết đà, nên hắn không chút do dự hóa
trảo thành chưởng, cùng Trương Văn Trọng đối cứng nhất chiêu.
“Phanh.” Bốn chưởng giao nhau, nhất thời phát ra một trận thanh âm trầm đục.
Chân nguyên tiêu hao, thể lực cạn kiệt. Trương Văn Trọng quả nhiên
không chịu nổi lực lượng áp bức từ song chưởng của Trần Mặc. Bị dư chấn
thoái lui về phía sau vài bước, há miệng phun ra một búng máu tươi. Đồng thời lồng ngực dâng lên cảm giác đau buốt khó thở.
Trần Mặc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nhanh chân phóng vọt
tới trước người Trương Văn Trọng. Không đợi cho hắn kịp phản ứng, liền
móc chiếc khăn tẩm mê hương đã chuẩn bị trước ra, đè lên trên mũi Trương Văn Trọng.
Tam Túc Ô thấy thế vừa sợ vừa giận. Đáng
tiếc hiện giờ nó cũng đã tiêu hao hết linh khí, thậm chí tựu ngay cả
Thái Dương Tinh Hỏa cũng không phóng xuất ra được. Chỉ có thể dùng chiếc mỏ cứng cáp hướng Trần Mặc quấy nhiễu, đáng tiếc hiệu quả lại rất nhỏ.
Cuối cùng bị Trần Mặc, tức giận tát cho một cái nằm chỏng queo ở trên
mặt đất.
Hiệu quả của mê dược phi thường cường hãn.
Nếu bình thường Trương Văn Trọng có chân nguyên hộ thể, tự nhiên sẽ
không sợ cái loại mê hương thường thường này. Nhưng hiện giờ chân nguyên tiêu hao, rất nhanh hắn liền rơi vào trạng thái hôn mê, bất tỉnh nhân
sự. Trần Mặc nhìn Trương Văn Trọng gục trên mặt đất, đạp cho hắn một
cái, lạnh giọng nói: “Ngươi không phải Thiên Cấp cao thủ sao? Thế nào
bây giờ lại nằm như lợn chết ở trước mặt ta đây! Chỉ hận chuyện này
không thể lộ ra bên ngoài, nếu không tin tức Trần Mặc ta chỉ với tu vi
Địa Cấp trung kỳ, đánh bại một gã Thiên Cấp cao thủ, cũng đủ làm cho bản thân ta vang danh thiên hạ rồi!”
Hắn cúi người
xuống, vác Trương Văn Trọng đi tới phía dưới căn phòng đã thuê. Tại nơi
đó có một chiếc Huyndai Elantra đang đậu rồi.
Đem
Trương Văn Trọng ném vào trong ghế phụ xong, Trần Mặc lại tìm dây thừng
trói chặt cả người Trương Văn Trọng. Lúc này mới khởi động xe hơi, một
đường chạy về phía Long Cư Sơn trực thuộc nội tỉnh Thiên Nam.
Đợi cho tới ba giờ chiều ngày hôm sau, chiếc xe hơi của Trần Mặc, mới chạy đến được Long Cư Sơn.
Phong cảnh của Long Cư Sơn vô cùng tú lệ. Xa xa nhìn lại tựa như một
con rồng bạc từ trên trời giáng xuống thác nước dưới chân núi. Phi
thường đồ sợ! Căn nhà của Bàng gia cũng ở gần ngay dưới chân thác nước
này. Đó là một ngôi nhà mang kiến trúc cổ xưa, gạch xanh ngói đỏ. Bởi vì trước khi đến, đã liên lạc thông qua điện thoại với Bàng Khoan gia chủ
của Bàng gia. Cho nên khi chiếc Huyndai Elantra dừng ở bên ngoài đại môn Bàng gia, thì Bàng Khoan cũng nhanh chân ra đón.
Thân là gia chủ đương đại của Bàng gia, Bàng Khoan chừng khoảng hơn bốn
mươi tuổi, có được tu vi Thiên Cấp sơ kỳ. Dáng người tuy không cao lớn, thậm chí nhìn còn gầy gò. Nhưng bên trong đôi mắt hình tam giác kia,
thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một đạo nhãn thần âm lãnh khiến cho người khác nhìn vào phải rợn sống lưng.
Vừa trông thấy Trương
Văn Trọng bị trói trên ghế phụ, hắn liền vuốt nhúm râu bên khóe miệng,
dò hỏi: “Ngươi nói kẻ biết phương pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng, chính là
người này sao?”
“Phải, chính là hắn.” Trần Mặc đáp lời.
“Tại sao phải trói hắn lại.” Bàng Khoan tiếp tục hỏi.
“Thật ra hắn cũng là Thiên Cấp cao thủ, nếu không trói chặt hắn lại. Tôi không được yên tâm lắm.” Trần Mặc hồi đáp.
“Tôi không chỉ dùng dây thừng trói hắn, mà còn đánh thuốc mê nữa. Đoạn thời gian đi từ Ung Thành đến đây. Tôi vẫn luôn cho hắn hít mê hương
đúng giờ, tránh việc hắn có thể hồi tỉnh.”
“Ngươi nói hắn là Thiên Cấp cao thủ?” Bàng Khoan có chút hoài nghi, nói: “Ngươi
đang tính giỡn mặt ta sao? Nếu hắn quả thật là Thiên Cấp cao thủ, lấy tu vi Địa Cấp trung kỳ của ngươi, làm cách nào bắt giữ nổi hắn đây?”
Trần Mặc đã sớm dự liệu tình huống này, nên vừa thấy Bàng Khoan hỏi
như vậy, liền đem chuyện tình trải qua lúc trước kể cho hắn nghe.
“Hóa ra là như vậy, vận khí của ngươi thực tốt ah.” Bàng Khoan trêu ghẹo cười nói.
Trần Mặc cũng đắc chí: “Chẳng qua bởi vì lão thiên đứng ở phía tôi mà thôi.”
Trong lúc đó, đám đệ tử của Bàng gia đã cởi dây trói trên người Trương Văn Trọng, đồng thời lôi hắn xuống xe. Khi Trần Mặc phát hiện, đám đệ
tử Bàng gia hơi có chút khinh thường Trương Văn Trọng, thì vội vàng nhìn Bàng Khoang nhắc nhở: “Bàng ca! Người thanh niên này tuy trẻ tuổi,
nhưng lại vô cùng lợi hại, tựu ngay cả Phù Văn Giản của Miêu trại, cũng
chết ở trong tay hắn đó.”
“Ta chỉ nghe nói, Phù Văn
Giản bị người đánh chết. Lại không hề biết, hắn bị giết ở trong tay
người thanh niên này.” Bàng Khoang kinh ngạc thốt lên. Mặc dù hắn và Phù Văn Giản chưa giao thủ qua lần nào. Nhưng hắn hiểu rõ, Phù Văn Giản
không chỉ là cao thủ Thiên Cấp, đồng thời còn am hiểu vu thuật cùng
chung thuật quỷ dị âm tà. Giao thủ với một cao thủ như vậy, Bàng Khoang
không nắm chắc lòng tin chiến thắng cho lắm.
Nhưng
thật không ngờ, Trương Văn Trọng lại có thể đánh bại Phù Văn Giản. Bàng
Khoang vội vàng thu hồi vẻ khinh thường, hắn dùng ánh mắt âm độc cẩn
thận đánh giá Trương Văn Trọng. Cuối cùng khóe miệng xuất hiện một nụ
cười độc ác: “Ngươi nói hắn phi thường lợi hại sao? Tốt lắm, ta sẽ phá
huyệt Khí Hải và đánh gãy chân tay của hắn, xem hắn còn lợi hại được nữa không?”
Nói dứt lời, hắn ra hiệu cho đám đệ tử Bàng
gia, nâng Trương Văn Trọng dựng lên. Theo sau đích thân điểm chỉ vào
huyệt Khí Hải của Trương Văn Trọng.
“Phốc.” Mặc dù
Trương Văn Trọng đang rơi vào trong hôn mê, nhưng vẫn phải hừ một tiếng. Há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Chớp mắt sắc mặt biến thành một
đoàn trắng bệch.
Nhưng Bàng Khoan còn chưa dừng tay,
hắn tiếp nhận một thanh chủy thủ sắc bén từ trong tay thủ hạ, dùng thủ
pháp linh hoạt, nháy mắt cắt đứt hết gân chân tay của Trương Văn Trọng.
Theo sau Bàng Khoan nhìn tên đệ tử đứng ngay bên cạnh mình, phân phó:
“Mang hắn vào trong sân cho ta, tìm thứ dây thừng trói lại!”
“Dạ.” Gã đệ tử Bàng gia khẩn trương lĩnh mệnh, khiêng Trương Văn Trọng đi vào trong nhà.
Nếu võ giả thông thường, sau khi bị điểm phá huyệt Khí Hải, cắt đứt
gân ở tứ chi. Tuy không tính là hoàn toàn phế bỏ, nhưng đời này cũng
đừng mong tiếp tục luyện võ. Thậm chí, tựu ngay cả thân thể cũng trở nên hư nhược, so với người bình thường còn không sánh bằng.
Nhưng bản thân Trương Văn Trọng cũng không phải là võ giả bình thường, mà là một người tu chân. Hắn tu luyện Y Giám Tâm Kinh, đối với thân thể có năng lực chữa lành siêu cường. Hơn nữa, lúc trước vừa ăn một khỏa
Đại Đạo Như Ý Đan, lúc này mặc dù huyệt Khí Hải bị điểm phá, gân ở tứ
chi đứt lìa. Nhưng dưới tác dụng của Đại Đạo Như Ý Đan và Y Giám Tâm
Kinh, nên đã bên trong cơ thể đang tự vận hành chữa lành thương thế.
Đồng thời, chân nguyên tiêu hao cũng dần dần khôi phục lại. Nhưng vô
luận Trần Mặc hay là Bàng Khoan đều không hay biết chuyện này.
Trần Mặc ở phía sau xoa hai tay, cười siểm nịnh nói: “Bàng ca, tôi đã
đưa người đến cho anh rồi. Khoản tiền anh hứa cấp cho tôi. Khi nào thì
có vậy?”
Bàng Khoan vịn hai vai của hắn, cười ha hả
nói: “Đừng gấp, Trần lão đệ, khoản tiền kia sớm đã chuẩn bị xong cho
ngươi rồi. Đi, chúng ta vào nhà trước, ép cái tên này khai ra phương
pháp mở Ngạc Sơn Bảo Tàng cái đã.”
“Được.” Trần Mặc cười hứng trí, khoác vai Bàng Khoan đi vào trong đại môn Bàng gia.
Thanh âm “chi nha” nặng nề của cánh cổng màu son đỏ vừa chậm rãi đóng
lại. Thì bỗng nhiên, Bàng Khoan lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng đem thanh chủy thủ còn dính máu trong tay, đâm thẳng vào giữa lồng ngực của Trần Mặc.
Nhất thời, máu tươi từ miệng vết thương phun trào ra như suối.
Trần Mặc cúi đầu nhìn xuống thanh chủy thủ đang cắm giữa ngực mình,
hai mắt như thể không dám tin, theo sau ngẩng đầu lên, run rẩy nói:
“Ngươi...thật...độc...ác...”
Bàng Khoan cười lạnh:
“Ta độc? Chẳng qua chỉ là ngươi ngu ngốc thôi! Không phải có câu nói, vô độc bất trượng phu hay sao? Ưu đãi một mình ta hưởng thụ vẫn là tốt
hơn.”
Trần Mặc run lên vài cái, cuối cùng đổ gục xuống dưới mặt đất.
Bàng Khoang ngoắc tay gọi một tên thủ hạ đến, phân phó: “Mang hắn đi
xử lý cho cẩn thận. Ngàn vạn lần không được để người khác phát hiện ra
thi thể của hắn. Ta không muốn bị cảnh sát tới đây hỏi thăm đâu.”
“Dạ.” Gã thủ hạ trầm giọng đáp.
Sau khi lau sạch vết máu dính trên tay, Bàng Khoan thong dong đi vào
trong nhà. Lập tức có người mang ghế tới, hầu hạ hắn ngồi xuống. Về phần Trương Văn Trọng, thì đang bị xích trói tại một chiếc cọc gỗ, dựng ở
giữa sân.
Tiếp nhận chum trà trong tay người hầu,
nhấm nháp vài ngụm nhỏ, Bàng Khoan nhìn hai tên thủ hạ đứng canh gác ở
bên người Trương Văn Trọng, phân phó: “Cứu tỉnh hắn cho ta!”