Trương Văn Trọng cầm ngân châm nhanh chóng vung lên rồi lại hạ xuống,
dùng Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp chuẩn xác đâm vào huyệt Quan Nguyên,
Túc Tam Lý, Huyết Hải cùng với Bách Hội và Nhân Trung. Vào lúc này, bởi
vì mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị đang điên cuồng thôn phệ, máu
huyết và sinh mệnh lực của nữ hoàng Elizabeth đang suy yếu với tốc độ
cực nhanh đến không thể tưởng tượng. Hắn phải dùng Cố Bổn Bồi Nguyên
Châm Pháp kích thích tiềm năng của nữ hoàng Elizabeth, đồng thời làm
chậm lại tốc độ thôn phệ máu huyết và sinh mệnh lực của mẫu trùng Miệt
Phiến Chung biến dị. Bằng không, với thân thể trạng huống hiện tại của
nữ hoàng, rất có khả năng kiên trì không được quá trình trị liệu cho đến khi kết thúc mà chết đi!
Hai vị giáo chủ Richard và
Tyson không giúp được gì chỉ đành đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt lo nghĩ. Nhưng tuy rằng có hiểu biết về Đông y, hai người cũng chỉ đọc lướt qua
không tìm hiểu sâu, hiển nhiên không rõ hiệu quả và dụng ý khi Trương
Văn Trọng làm vậy, chỉ đành ở bên cạnh lo lắng suông.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa dùng Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp đem ngân châm trong tay đâm vào huyệt vị bổ khí huyết cùng an thần định kinh cho nữ hoàng, Tô Hiểu Hồng cũng cầm theo hộp gỗ đựng cửu châm, bước nhanh
vào phòng giải phẫu. Đi theo phía sau nàng ngoại trừ hoàng thân Charles
vẻ mặt lo lắng, còn có Tôn Nguy vẻ mặt tuy uể oải nhưng biểu tình nghiêm túc, cùng vị thân vương Phillip nét mặt trắng bệch già nua, ngay bước
tiến cũng đã run rẩy. Mà vừa tiến vào phòng giải phẫu, thân vương
Phillip liền kéo tay hai vị giáo chủ Richard và Tyson hỏi thăm nguyên do sự tình.
Tô Hiểu Hồng đi tới bên người Trương Văn
Trọng, đặt hộp gỗ đựng cửu châm lên bên cạnh khay đựng đồ mổ của Trương
Văn Trọng, đồng thời mở ra, sau đó đưa mắt nhìn nữ hoàng đang nằm trên
giường giải phẫu kêu rên thảm thiết không ngừng, thế nhưng thanh âm thê
lương rõ ràng đã yếu bớt rất nhiều, biểu tình vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Lão sư, em đã dựa theo phân phó của thầy, lấy cửu châm đến, còn có
chuyện gì dặn dò em đi làm nữa không?”
“Tiểu muội, cô còn nhớ rõ trước đó tôi đã từng truyền thụ Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp
cho cô không?” Trương Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên hỏi, đồng thời
đưa tay lấy ra một cây châm có hình dáng giống như bảo kiếm, hai mặt đều có lưỡi, tên là Phi Châm ra.
Cây châm này chính là
một trong cửu châm, ở trong Linh Xu Cửu Châm Luận, có ghi chép về nó:
Phi châm, giống như lưỡi kiếm, rộng một phân rưỡi, dài bốn lóng tay, chủ yếu đâm phá máu ứ, lưỡng nhiệt tranh nhau. Bởi vì hình dạng của nó
giống như thanh bảo kiếm, hai mặt đều có lưỡi, cho nên còn được xưng là
Bỉ Đao. Nó chỉ dùng trong ngoại khoa, dùng để phá bướu độc, nặn ra máu
ứ, tiêu mủ. Lúc này Trương Văn Trọng dùng nó chính là muốn mượn công
hiệu xả máu ứ ra ngoài!
“Nhớ kỹ!” Tô Hiểu Hồng gật
đầu đáp, từ khi Trương Văn Trọng thu Tô Hiểu Hồng làm đồ đệ tới nay,
không chỉ truyền thụ pháp môn cho nàng tu chân, đồng thời còn lần lượt
truyền thụ cho nàng nhiều loại y thuật cao minh.
Tỷ
như Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, chính là từ mấy ngày trước Trương Văn
Trọng đã truyền thụ qua cho nàng. Mà nàng cũng thật không hổ là một
người có trái tim thất khiếu linh lung, ngộ tính cao tới mức làm Trương
Văn Trọng cũng rất cảm khái. Hiện tại nàng đã cơ bản nắm giữ Cố Bổn Bồi
Nguyên Châm Pháp, khiếm khuyết chỉ là một ít vận dụng lâm sàng cùng hỏa
hầu. Hơn nữa còn chưa tham gia căn cứ sự biến hóa trong bệnh tình của
bệnh nhân mà có thể đúng lúc làm ra điều chỉnh năng lực ứng biến.
“Từ giờ trở đi, cô lập tức dùng Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp do tôi
truyền thụ, giúp nữ hoàng hành châm. Vô luận xuất hiện tình huống gì,
chỉ cần tôi không bảo dừng, châm của cô nhất định không được dừng!” Nói
đến đây, Trương Văn Trọng đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Hiểu Hồng, trầm giọng hỏi: “Cô, có thể làm được không?”
“Em…em
tận lực.” Câu trả lời của Tô Hiểu Hồng lộ ra có chút lo lắng, kỳ thực
cũng không thể trách nàng, dù sao tình huống khó khăn vướng tay chân như vậy cũng là lần đầu tiên mà nàng gặp phải, so sánh với những người khác mà nói, biểu hiện của nàng đã thập phần không tệ. Thậm chí so sánh với
hai vị giáo chủ Thánh Công Hội như Richard và Tyson còn xuất sắc hơn.
Thế nhưng Trương Văn Trọng đối với câu trả lời của nàng cũng không hài lòng, lắc đầu nói: “Tôi không hi vọng nghe chữ “tận lực” gì cả, tôi chỉ muốn biết, cô, đến tột cùng có làm được hay không?”
Tô Hiểu Hồng dùng sức cắn môi, cao giọng đáp: “Yên tâm đi, lão sư, em có thể làm được. Nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!”
“Tốt.” Lúc này Trương Văn Trọng mới thỏa mãn, dặn dò: “Hiện tại bắt đầu hành châm!”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng đáp, lập tức nín hơi tĩnh khí, tập trung toàn bộ tinh khí thần, bắt đầu hành châm cho nữ hoàng Elizabeth.
Nhìn động tác hành châm của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng hài lòng
gật đầu. Ở dưới tình huống này còn có thể nhanh chóng ổn định tâm tình,
tu vi dưỡng khí của Tô Hiểu Hồng xem ra tiến bộ hơn rất nhiều.
Trương Văn Trọng cũng không chần chờ, hắn lập tức vung Phi Châm, dùng
tốc độ cực nhanh ở hai bên nách nữ hoàng cùng hai bên cổ, đều đâm thủng
một lỗ hổng lớn cỡ một đầu ngón tay.
Trong tích tắc,
một cỗ dịch thể đỏ lẫn vàng giao nhau từ trong những vết thương kia chảy ra. Đó chính là máu tươi cùng chất mủ hỗn hợp, tản ra mùi tanh hôi
khiến kẻ khác buồn nôn, dù là Tô Hiểu Hồng cũng nhịn không được mùi tanh hôi này, tay phải lành nghề hành châm đồng thời tay trái chụp lấy một
mảnh băng gạc đưa lên mũi. Nhìn thấy một màn này, Tôn Nguy đứng một bên
không giúp được gì liền vội vàng cầm lên hai khẩu trang, một đeo cho Tô
Hiểu Hồng, một đeo cho Trương Văn Trọng.
“Không cần.” Trương Văn Trọng lắc đầu cự tuyệt ý tốt của Tôn Nguy, mùi tanh hôi
khiến kẻ khác buồn nôn kia với hắn mà nói áp lực không lớn. Tô Hiểu Hồng vội vã đeo khẩu trang, như vậy tốt xấu cũng làm cho nàng hơi có chút
thoải mái.
Khi buông cây Phi Châm xuống, Trương Văn
Trọng lại cầm lấy một con dao giải phẫu lóe sáng hàn quang cực kỳ sắc
bén. Khi híp mắt lại nhìn kỹ thân thể nữ hoàng Elizabeth, hắn đột nhiên
vung dao giải phẫu rạch ngay khung xương ngực của nữ hoàng.
Những bác sĩ ngoại khoa khác cần phải mượn dụng cụ giải phẫu để mở
xương ngực, nhưng dưới con dao giải phẫu của Trương Văn Trọng, đã dễ
dàng mở banh lồng ngực ra.
Tình huống bên trong lồng ngực nữ hoàng Elizabeth triệt để bại lộ ngay trước mắt Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng hai người.
“Ác, trời ạ, tại sao có thể như vậy?” Nhìn thấy tình huống bên trong
lồng ngực của nữ hoàng, dù là Tô Hiểu Hồng cũng nhịn không được phát ra
một tiếng thét kinh hãi. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, động tác hai tay nàng cũng không hề có chút ảnh hưởng. Một màn này cũng làm Trương Văn
Trọng cảm thấy hài lòng.
Những người bên trong phòng
giải phẫu, ngoại trừ Trương Văn Trọng và Tôn Nguy ra, không ai nghe hiểu tiếng Trung. Tuy rằng nghe không hiểu Tô Hiểu Hồng đã kêu la chuyện gì, nhưng sự kinh ngạc cường liệt ẩn chứa trong giọng nói của nàng bọn họ
vẫn có thể cảm nhận ra.
“Trong lồng ngực nữ hoàng có
tình huống gì khiến cho đệ tử của Trương tiên sinh cũng phải kinh hô
ra?” Trong lòng mọi người cũng không tự chủ được dâng lên hiếu kỳ cường
liệt. Cũng do sự hiếu kỳ mạnh mẽ này sai khiến, bọn họ bước nhanh đến
giường giải phẫu, muốn nhìn xem trong lồng ngực nữ vương đến tột cùng đã biến thành dáng dấp gì.
Khi bọn họ nhìn thấy rõ tình huống trong lồng ngực nữ vương, đều nhịn không được kinh hoàng kêu lên: “Lạy chúa tôi!” Gương mặt vốn trắng bệch của họ lúc này đã biến thành
xanh đen. Vị thân vương Phillip đã sắp chín mươi, càng không chịu nổi sự kích thích, ngay chớp mắt mềm nhũn té xỉu trên mặt đất. Hoàng thân
Charles hoảng sợ cùng mấy ngự y vương thất luống cuống triển khai cấp
cứu ngay tại chỗ cho hắn, rất sợ bệnh tình của nữ vương còn chưa chữa
được, thì bên này đã đáp thêm một mạng sống của thân vương.
“Tình huống trong ngực nữ hoàng là gì? Vì sao lại làm người khiếp sợ
đến như thế?” Tôn Nguy đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía giường giải
phẫu. Ngay giữa lồng ngực bị xé ra của nữ hoàng Elizabeth, có một con
chung độc hình dáng cỡ một nắm tay, phảng phất giống như một con bạch
tuộc đang ôm mồi, vươn hơn mười chân màu đen đều dính chất nhầy lẫn máu
tươi ôm cứng lấy trái tim đang thoi thóp yếu ớt của nữ hoàng Elizabeth.
Vừa nhìn thấy dáng dấp của con chung độc, so sánh với con Miệt Phiến
Chung bay ra tấn công giáo chủ Tyson có rất nhiều điểm khác nhau.
Đầu tiên, hình thể của nó lớn hơn rất nhiều lần. Thứ hai, nó không có
những vuốt sắc bén như liêm đao, mà chỉ là hơn mười cái chân màu đen
giống như xúc tua của bạch tuộc, cùng vài ống hút nho nhỏ đang hấp máu.
Những ống hút này đang đâm vào trong trái tim của nữ hoàng, điên cuồng thôn phệ máu huyết của bà.
Ngoại trừ con Miệt Phiến Chung hình thể cực lớn, ở phổi, dạ dày, gan,
mật của nữ hoàng, còn có thêm sáu con Miệt Phiến Chung giống hệt con đã
đánh lén giáo chủ Tyson. Thế nhưng ngoại trừ Trương Văn Trọng ra, ánh
mắt cùng lực chú ý của mọi người đều bị con chung độc chiếm giữ trái tim nữ hoàng hấp dẫn, do đó không để ý tới sáu con chung độc kia.
Sau khi hít sâu một hơi, giáo chủ Richard nhìn chằm chằm con chung độc đang ôm cứng trái tim nữ hoàng Elizabeth, dùng thanh âm run rẩy hộc ra
một câu: “Đây…chẳng lẽ là mẫu trùng của Miệt Phiến Chung biến dị?”
Biểu tình Trương Văn Trọng ngưng trọng đáp: “Không sai, nó chính là mẫu trùng của Miệt Phiến Chung biến dị!”
Ngay lúc này, con mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị đang chiếm giữ
trái tim của nữ hoàng đột nhiên vẫy chiếc cánh trên lưng, phát ra thanh
âm ma sát bén nhọn chói tai, ngay khi mọi người còn đang cảm thấy ngạc
nhiên không giải thích được, thậm chí có vài người còn không tự chủ ôm
lấy lỗ tai mình, con Miệt Phiến Chung biến dị vỗ cánh bay vọt ra khỏi cơ thể nữ hoàng Elizabeth, dùng uy thế sấm sét bắn về phía Trương Văn
Trọng, muốn lập tức lấy đi tính mạng của hắn!