Siêu Cấp Tiên Y

Chương 148: Chương 148: Phong Sơn Du Hồn




Ngọn núi này nhìn qua dường như không có gì đặc thù, thế nhưng ngọn núi lại cất giấu một truyền thuyết khiến cho người ta tóc gáy dựng đứng.

Mọi người đều biết, Phong Đô là quỷ thành trong truyền thuyết, là đô thành của âm tào địa phủ. Mà trong truyền thuyết tại địa phương huyện Ẩn Ngạc, nằm trong địa phận huyện Ẩn Ngạc, cất giấu một con đường bí mật đi thông âm tào địa phủ. Có người nói, con đường bí mật này nằm trong Phong sơn.

Tên gọi về huyện Ẩn Ngạc, cũng từ truyền thuyết này thuật lại mà ra.

Truyền thuyết thuật lại, thậm chí còn được ghi chép bên trong huyện chí của huyện Ẩn Ngạc. Đương nhiên, rất nhiều người cũng không tin tưởng chuyện này, bọn họ đại khái chỉ cho rằng đó là câu chuyện thần thoại. Mà khi huyện Ẩn Ngạc phát triển mạnh mẽ về du lịch, cũng nhờ thần thoại này lan truyền, vì thế toàn bộ Phong sơn đều được kiến tạo thành khu du lịch phong cách giống như quỷ thành Phong Đô.

Lúc này đã là trăng sáng sao thưa, Trương Văn Trọng đi theo Tam Túc Ô dẫn dắt, dọc theo đường mòn âm trầm u ám, đi đến ngay cầu thang làm bằng đá do sức người tu kiến đặt tên là Hoàng Tuyền Lộ, bước nhanh lên đỉnh núi. Vừa bước vào phạm vi của Phong sơn, Trương Văn Trọng liền rõ ràng cảm giác được một đạo âm khí dâng trào. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là, trong âm khí lại ẩn chứa dương khí, không ngờ cũng không hề kém cỏi.

Buổi tối trên Phong sơn, căn bản không hề có du khách. Mà người dân tộc miền núi ở lại trong Phong sơn, vẫn tuân theo quy định nghiêm ngặt của tổ tiên tương truyền từ xưa: Qua khỏi tám giờ tối, thì phải đóng cửa không được ra ngoài. Mặc cho bên ngoài xảy ra bao nhiêu động tĩnh, đều phải đợi đến sáng sớm hôm sau mới có thể mở cửa kiểm tra.

Cho nên trên Hoàng Tuyền Lộ lúc này, cũng chỉ có một mình Trương Văn Trọng đi lên rất nhanh. Mà hai bên Hoàng Tuyền Lộ, có rất nhiều pho tượng ác quỷ do sức người tu kiến. Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, càng phát ra vẻ dữ tợn đáng sợ. Thường thường, còn có tiếng chim kêu khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy vang lên trong khu núi rừng cách đó không xa. Toàn bộ Phong sơn, vào ban đêm, thật đúng là có vài phần quỷ khí.

Hoàn cảnh âm trầm đáng sợ như vậy, nếu đổi lại là những người khác, chỉ sợ đã sớm bị hù dọa đến nhũn cả hai chân. Căn bản không sao tiến nổi thêm một bước. Thế nhưng đối với Trương Văn Trọng và Tam Túc Ô mà nói, cũng không có chút ảnh hưởng. Từ xưa tới nay, Trương Văn Trọng có dạng yêu ma quỷ quái gì chưa từng gặp qua? Dạng địa phương u hiểm kỳ tuấn nào còn chưa từng đi qua? Cảnh tượng ở trước mắt, ở trong mắt của hắn bất quá giống như một người trưởng thành đang xem phim hoạt hình, không có chút cảm giác. Về phần Tam Túc Ô, vậy thì càng không cần nói tới. Nó là vật chí dương chí cương, quỷ quái bình thường gặp được nó, lập tức sẽ xoay người bỏ chạy, hoặc là phủ phục trên mặt đất.

Dù đang đi lên núi với tốc độ thật nhanh, Trương Văn Trọng cũng phải tốn hao hai mươi phút mới leo lên tới ngọn U Minh Phong cao nhất Phong sơn.

Tên gọi U Minh Phong, cũng không phải do người đời sau gán ghép. Từ xa xưa trên tòa Phong sơn này, có ba chữ viết thật lớn màu đỏ tươi, viết ba chữ U Minh Phong. Chữ viết cực kỳ âm nhu, lộ ra một cỗ hàn ý lành lạnh.

Trên U Minh Phong, có một khoảng đất tương đối bằng phẳng, được tu kiến trở thành sân rộng trên đỉnh núi. Dùng để cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho du khách lên núi tham quan hoặc ngắm cảnh núi. Vốn ở trong đêm khuya thế này, trên sân rộng U Minh Phong hẳn không nên có người nào mới đúng. Nhưng khi Trương Văn Trọng và Tam Túc Ô đi lên tới nơi này, cũng kinh ngạc phát hiện, trên sân rộng to lớn của U Minh Phong, cũng đã chật kín người, chen chúc không chịu nổi!

Đương nhiên, chuẩn xác mà nói, xuất hiện trên sân rộng nơi U Minh Phong, cũng không phải là người, mà là quỷ hồn!

Đếm qua cả ngàn quỷ hồn, chính là ở trong trạng thái nửa trong suốt!

Nếu có người thường nhìn thấy một màn này, tất nhiên sẽ bị hù dọa đến chết ngất ngay tại chỗ. Mặc dù là võ giả tu vi không cạn, phỏng chừng đồng dạng cũng bị hù dọa hoảng sợ.

“Trong Phong sơn không ngờ có nhiều du hồn không thể siêu sinh như vậy, xem ra truyền thuyết xa xưa, quả nhiên cũng có vài phần căn cứ.” Nhìn quỷ hồn chen chúc trên sân rộng U Minh Phong, trên mặt Trương Văn Trọng tràn đầy ngạc nhiên, buồn bực nói: “Kỳ quái, đây là nhưng du hồn rất bình thường, theo lý thuyết chúng nó không thể hiển lộ ra thân thể. Thế nào hiện tại toàn bộ đều hiện hình? Hơn nữa chúng vốn thuộc chí âm, cũng lại ẩn chứa nhiều dương khí như vậy, đến tột cùng đã phát sinh biến cố gì?”

Trong Trung y truyền thống và phong thủy thuật số, đều có câu “Cô dương bất sinh, độc âm bất trường” Hoặc “Vô dương tắc âm vô dĩ sinh, vô âm tắc dương vô dĩ hóa”. Chính là nói thế gian vạn vật, đều có thể phân chia âm dương.

Đồng thời, thế gian vạn vật đều cùng tồn tại âm dương. Vô luận là âm dương bên nào có thiếu thốn, thì vô luận là sự vật hay sinh mạng, đều sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Dù là Tam Túc Ô vốn thân thể chí dương, nhưng ở trong cơ thể của nó kỳ thực cũng có âm dương nhị khí. Chỉ là dương khí của nó rõ ràng mạnh mẽ hơn âm khí. Đồng thời âm dương nhị khí trong thân thể nó, tuy rằng dương là chính, âm là phụ, nhưng cũng được duy trì trong một điểm cân đối. Một ngày bị phá hủy điểm cân đối này, như vậy Tam Túc Ô cũng sẽ sinh bệnh thậm chí tử vong.

Cùng một đạo lý, cũng có thể dùng trên người quỷ hồn. Quỷ hồn, vốn có thuộc tính chí âm. Nhưng hiện tại là có dương tồn tại, dù âm là chính, dương là phụ, âm vượt xa dương, đồng thời phải được duy trì ở một điểm cân đối mới đúng. Thế nhưng hiện tại, những quỷ hồn trên sân rộng U Minh Phong, cũng đang ở vào tình huống âm tiêu dương thịnh. Nếu như còn tiếp tục như vậy, những du hồn không biết vì sao không thể siêu sinh này, chỉ có thể dẫn động kiếp số, tan thành mây khói.

Ngay khi Trương Văn Trọng nhìn thấy những du hồn, những du hồn cũng nhìn thấy hắn. Bất quá tiên linh khí phóng xuất nhàn nhạt từ trên người Trương Văn Trọng, cùng với Tam Túc Ô đậu trên đầu vai hắn, đủ làm kinh sợ những du hồn này. Làm chúng nó không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất là Tam Túc Ô, loại tiên điểu chí dương có thể thả ra Thái Dương tinh hỏa, có thể nói chính là thiên địch( trời sinh kẻ địch) của quỷ hồn như chúng nó. Đừng nói chi đến những quỷ hồn có cấp bậc thấp như chúng, Tam Túc Ô thậm chí cũng không cần thả ra Thái Dương tinh hỏa, tùy ý một lần lao xuống, là đủ bình định một tảng lớn du hồn.

Trương Văn Trọng quét mắt nhìn những du hồn, quát lớn: “Trong các ngươi ai là đầu lĩnh? Đi ra nói chuyện với ta.”

Hơn ngàn du hồn, nhất thời lâm vào một mảnh hỗn loạn. Sau một lát mới đề cử ra một du hồn dáng dấp như một lão nhân, run rẩy từ trong đám quỷ hồn đi ra, chậm rãi đi tới trước mặt Trương Văn Trọng chừng hai mươi thước thì dừng lại, chắp tay thi lễ cẩn cẩn thận thận nói: “Tiểu lão nhi Mã Văn, là người đứng đầu du hồn tại Phong sơn. Chẳng biết thượng tiên đến thăm, không kịp từ xa tiếp đón, còn xin thứ tội. Tiểu lão nhi cả gan hỏi một câu, thượng tiên gọi tiểu lão nhi đi ra, là có chuyện gì cần phân phó?”

Trương Văn Trọng nhìn du hồn tự xưng Mã Văn từ trên xuống dưới.

Bởi vì là du hồn cấp thấp nhất, cho nên hình tượng của hắn vẫn giữ lại dáng dấp lúc trước khi chết. Xem trang phục trường sam, giống như một lão tú tài thời cổ đại, chỉ là không biết thuộc triều đại nào.

Trương Văn Trọng hỏi: “Những du hồn như các ngươi, vì sao ở lại Phong sơn mà không chịu siêu sinh?”

“Hồi bẩm thượng tiên, chúng tôi cũng không phải không muốn rời khỏi Phong sơn, không phải không muốn siêu sinh, mà quả thật là không thể được.” Du hồn tên Mã Văn, tám chín phần mười là một lão tú tài bất đắc chí khi còn sống.

“Vì sao không thể?” Trương Văn Trọng vội vã hỏi. Hắn nhạy cảm nhận thấy được, trong Phong sơn này, tám chín phần mười cất giấu một bí mật không muốn người biết.

Mã Văn hồi đáp: “Bởi vì chúng tôi là dân chúng bị tuẫn táng( đem người sống chôn theo người chết), âm hồn bị câu cấm trong Phong sơn, không thể rời đi.”

Giam cầm âm hồn, chính là một loại pháp thuật của ma đạo, bất quá muốn giam cầm hơn ngàn âm hồn, cũng không phải chỉ do hiệu quả pháp thuật mà đạt được. Ở trong Phong sơn, tất nhiên có cất giấu một trận pháp của ma đạo. Trương Văn Trọng tu luyện tuy rằng không phải công pháp của ma đạo, nhưng cũng từ những người tu ma, thậm chí là ma tiên, ma thần từng có qua lại, từ chỗ bọn họ biết được huyền bí của pháp thuật và trận pháp, hiểu được phương pháp thiết trí và hóa giải.

Giam cầm âm hồn của dân chúng bị tuẫn táng, chính là muốn để cho những âm hồn bảo hộ mộ huyệt, để bọn trộm mộ không thể đánh cắp phẩm vật tuẫn táng, quấy rối mộ chủ đã ngủ say. Nhưng đem theo hơn ngàn dân chúng cùng tuẫn táng, chỉ sợ chôn cất trong Phong sơn cũng không phải là mộ huyệt bình thường, mà hẳn là địa cung của những đại nhân vật như vương hầu.

Trương Văn Trọng hỏi: “Các ngươi có biết là ai đem âm hồn các ngươi giam cầm tại Phong sơn không? Các ngươi bị tuẫn táng vì ai?”

Mã Văn hồi đáp: “Hồi bẩm thượng tiên, là Ngạc Vương điện hạ đem âm hồn của chúng tôi giam cầm tại Phong sơn, đồng thời cũng là tuẫn táng cho hắn.”

“Ngạc vương? Không ngờ là hắn? Ai, thiên tư của hắn tuy rằng vô cùng cao minh, tài trí cũng phi thường thông minh. Đáng tiếc giết chóc quá nặng, yêu thích lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng không thể chứng đạo thành tiên, mà chết tại Phong sơn này. Chỉ là không biết, hắn là chết già, hay bởi vì độ kiếp thất bại mà chết? Ai, lúc còn sống lạm sát kẻ vô tội, sau khi chết còn không chịu buông tha cho các du hồn. Theo lý xem ra, hắn hẳn là cả cơ hội quỷ tu cũng không có đi a.” Trương Văn Trọng thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy cảm khái.

Mã Văn vội vã hồi đáp: “Thượng tiên nói không sai, sau khi Ngạc vương chết, không chỉ thân thể mất đi trong nháy mắt, dù thần hồn cũng trong khoảnh khắc đã tiêu vong.”

“Ngạc vương huyện Ẩn Ngạc.” Trương Văn Trọng than thở: “Nguyên lai những chữ này cũng không liên quan tới âm tào địa phủ, mà là liên quan tới người tu ma như Ngạc vương.”

Ngạc vương trong miệng Trương Văn Trọng và Mã Văn, chính là người tu ma tiếng tăm lừng lẫy vào thời kỳ cuối Tống đầu Nguyên, có người nói thiên phú rất tốt, ngàn năm khó gặp, lúc đó trong ma đạo đều cho rằng hắn có thể chứng đạo thành công, trở thành ma tiên. Thế nhưng sau hai ba trăm năm, hắn lại mất tích không để lại dấu vết, không nghĩ tới lại bị táng thân tại Phong sơn.

Trương Văn Trọng lại đột nhiên nhớ tới, ở trong tay Ngạc vương, có một kiện bảo bối tốt. Với tu vi hiện tại của hắn, tuy rằng chưa có cách toàn lực thôi động bảo bối này, nhưng chỉ cần phát huy ra một phần trăm công hiệu của nó, cũng đã là quá đủ, vì vậy hắn vội vã hỏi: “Các ngươi có từng gặp qua Hỗn Độn Lô của Ngạc vương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.