Các đại tông phái lần lượt đưa tới tặng lễ thật nặng, làm Trần Nhàn và
các đệ tử phụ trách tiếp đãi đều chấn động, đồng dạng cũng làm Trương
Văn Trọng giật mình không ngớt.
Nhìn đủ loại linh tài liệu cao phẩm chất đống, nhất là khối thiên cấp nhị phẩm Huyền Vũ Linh
Xác, dù là Trương Văn Trọng cũng không tránh khỏi cảm thán những tông
phái này không hổ là đại tông phái sừng sững trong tu chân giới nhiều
năm, quả nhiên là giàu có, không ngờ bỏ được nhiều loại linh tài liệu
cao phẩm như vậy đem làm tặng lễ.
“Khối Huyền Vũ Linh Xác là do tông phái nào đưa tới?” Trương Văn Trọng cầm lấy Huyền Vũ
Linh Xác, vừa tỉ mỉ quan sát vừa dò hỏi.
Thiên cấp
nhị phẩm Huyền Vũ Linh Xác, vừa có thể dùng luyện chế pháp bảo, vừa dùng luyện chế đan dược, công dụng có thể nói rất rộng. Trương Văn Trọng
thực sự không ngờ, không ngờ có tông phái chuyên gia như vậy, bỏ được để xem là quà tặng đưa cho chính mình.
“Là Tam Thanh
Quan xếp hạng mười bốn trong Địa Tự Hào.” Trần Nhàn đã sớm ghi lại tin
tức về những tông phái tặng lễ tới, lúc này nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng, vội vã hồi đáp: “Mặt khác, ở trong hội đấu giá tu chân, tông phái mua được Hổ Khiếu kiếm giả cũng chính là Tam Thanh Quan.”
“Ác?” Trương Văn Trọng khẽ cau mày, trầm ngâm một lát mới nói: “Nói
như thế, chúng ta thật đã thua thiệt với Tam Thanh Quan. Bất quá bí mật
của Hổ Khiếu kiếm cũng không thể tiết lộ cho bọn họ. Bằng không sẽ làm
cho Phong Huy rước lấy họa sát thân. Ngô…Như vậy được rồi, thua thiệt
bọn họ, chúng ta dùng đan dược đến bù đắp.”
Trương
Văn Trọng dự định tu luyện Y Giám Tâm Kinh, thế nhưng hiện tại hắn không có thời gian tu luyện, chỉ đành triệu Minh Xà cùng Hỗn Độn Lô trong Càn Khôn Hồ đi ra, lại dùng linh tài liệu cao phẩm chất đống trước mặt bắt
đầu luyện chế đan dược.
Trương Văn Trọng luyện chế
đan dược, vừa để cấp cho Tam Thanh Quan, cũng cấp cho những tông phái
khác. Dù sao mỗi một tông phái có đưa tới tặng lễ, đều phải nhận được
một bình đan dược hồi đáp. Đương nhiên căn cứ sự nặng nhẹ của tặng lễ,
phẩm cấp cùng số lượng của đan dược hồi đáp cũng có sự khác nhau.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, luyện đan tuy làm lỡ thời gian tu
luyện, đồng thời tiêu hao một ít tinh lực linh khí. Thế nhưng đổi lại
được nhiều cao phẩm linh tài liệu như vậy, nhất là còn được một khối
thiên cấp nhị phẩm linh tài liệu như Huyền Vũ Linh Xác, cũng xem như là
một chuyện thật có lời. Mà đối với các đại tông phái mà nói, bọn họ tuy
rằng phải trả rất nhiều cao phẩm linh tài liệu, thế nhưng được đổi lại
một nhóm đan dược cao phẩm, cũng là một giao dịch thập phần có lời.
Nói chung đây là một chuyện làm cả đôi bên đều thập phần thỏa mãn.
Buổi sáng hôm sau, Trương Văn Trọng mang theo đan dược luyện chế cả
đêm cùng Trần Nhàn chạy tới sân bóng tại Vân Thai thị. Lần này Tô Hiểu
Hồng và Vưu Giai cũng không đi theo. Kể cả hai nàng, người của Trương
gia cùng với Lưu Phong Huy, đều được Trương Văn Trọng lưu lại hội sở Mục Mã Trường, tiếp tục bế quan thanh tu.
Tiểu Liên Nam
cũng được lưu lại trong Mục Mã Trường, tối hôm qua thừa dịp có rảnh rỗi
trong lúc luyện đan, Trương Văn Trọng đã truyền một bộ công pháp thích
hợp cho cô bé tu luyện, lúc này còn đang đóng cửa khổ tu.
Khi Trương Văn Trọng đến sân bóng, đi vào trong phòng quý khách,
chưởng môn, trưởng lão các đại tông phái sớm đã có mặt. Thấy Trương Văn
Trọng đi đến, bọn họ vội tiến lên ồn ào chào hỏi, chúc mừng Phong Sơn
phái lại có một vị đệ tử độ kiếp thành công.
Đối với sự hiểu lầm của mọi người, Trương Văn Trọng chỉ cười, cũng không làm ra giải thích.
Sau một phen hàn huyên khách sáo, Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Cảm
tạ phần tặng lễ của chư vị ngày hôm qua, Phong Sơn phái chúng tôi cũng
có một phần đáp lễ, mong rằng chư vị không nên chối từ mới tốt.” Dứt lời hắn để Trần Nhàn cùng mấy đệ tử đem số đan dược hắn đã luyện chế suốt
đêm đưa đến trong tay các chưởng môn.
Vốn những
chưởng môn muốn cự tuyệt phần đáp lễ. Bởi vì mục đích của bọn họ là vì
có thể lấy lòng Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái. Nhưng khi bọn hắn
nhìn thấy phẩm cấp của đan dược trong tay, cả đám người đều quá đỗi vui
mừng, ý nghĩ chối từ tự nhiên cũng bị bọn họ ném ra sau đầu.
Đan dược Trương Văn Trọng đưa cho bọn họ, từ tứ phẩm đến lục phẩm, đều có công hiệu thật tốt, sớm đã là đan dược thất truyền nhiều năm.
Sau khi biết được mình thu được đan dược cao phẩm, những chưởng môn,
trưởng lão liền nhịn không được nhìn sang phẩm cấp đan dược của những
người khác vừa nhận.
Vừa nhìn, có người liền đắc ý, có người thì thất lạc.
Người đắc ý đều là người đem linh tài liệu cao phẩm thật tốt lại nhiều làm quà tặng lễ. Bọn họ thu được đan dược, phẩm cấp cùng số lượng cũng
cao hơn một chút, đại khái đều là ngũ phẩm.
Những
người này vừa đắc ý vừa âm thầm may mắn: “May là hôm qua phóng khoáng,
tặng một nhóm hậu lễ cho Phong Sơn phái. Bằng không hôm nay ta làm sao
thu được nhiều ngũ phẩm đan dược như vậy? Hơn phân nửa sẽ giống như mấy
tên thu được tứ phẩm đan dược kia, ủ rũ hối hận không ngớt rồi.”
Người thất lạc, là người đưa phẩm cấp cùng số lượng linh tài liệu
tương đối ít. Vì vậy đan dược bọn họ thu hoạch được, phẩm cấp chỉ có tứ
phẩm, hơn nữa số lượng cũng ít hơn.
Bất quá những
người này cũng không oán giận Trương Văn Trọng hay Phong Sơn phái keo
kiệt, chỉ là trong lòng tràn đầy hối hận thầm nghĩ: “Ai, lúc đó vì sao
ta lại keo kiệt như vậy? Nếu như ta đưa linh tài liệu phẩm cấp cùng số
lượng nhiều hơn một chút, nói không chừng hiện tại ta thu được cũng là
một nhóm lớn ngũ phẩm đan dược rồi, chứ đâu giống như hiện tại, chỉ
chiếm được một nhóm đan dược tứ phẩm làm đáp lễ? Tuy nói ngũ phẩm đan
dược và tứ phẩm đan dược chỉ hơn kém nhau một chữ, thế nhưng công hiệu
cùng trân quý của hai loại cách biệt một trời. Hôm qua ta đã phạm lệch
lạc một lần, ta cũng không thể phạm sai lầm tương đồng. Hôm nay ta nhất
định phải đem linh tài liệu trân quý trong tông phái lấy ra, để có thể
từ tay Trương tiên sinh đổi lấy càng nhiều đan dược, dù sao tông phái
chúng ta cũng không am hiểu luyện khí luyện đan, những linh tài liệu cao phẩm trong tay cũng lãng phí, còn không bằng đổi lấy đan dược cao phẩm, huống chi từ đáp lễ của Trương tiên sinh mà xem, hắn cũng là một người
rộng rãi, cùng hắn làm giao dịch, tất nhiên sẽ không làm chúng ta có
hại.”
Quan chủ Tam Thanh Quan là người cuối cùng thu được đáp lễ.
Khi hắn nhìn thấy những người chung quanh thu được một nhóm đan dược
tứ, ngũ phẩm, liền nhịn không được bắt đầu chờ mong ước mơ đáp lễ mình
sắp thu được: “Theo ta được biết, hôm qua cũng chỉ có Tam Thanh Quan
chúng ta tặng một kiện thiên cấp nhị phẩm linh tài liệu. Nếu đám người
này cũng thu được lễ dày như vậy, nghĩ đến đáp lễ của Tam Thanh Quan
chúng ta cũng có thể sẽ không quá kém đi?”
Từ trong tay Trần Nhàn tiếp nhận quà đáp lễ, quan chủ Tam Thanh Quan khẩn cấp mở ra, lấy ra đếm đếm xem xét.
“Sáu mươi viên tứ phẩm đan dược, ba mươi viên ngũ phẩm đan dược, còn
có…còn có hai mươi viên lục phẩm đan dược? Trời ạ…” Sau khi đếm xong đáp lễ của Phong Sơn phái, cả người quan chủ Tam Thanh Quan đều ngây dại.
Phần đáp lễ này, làm sao gọi là quá kém? Quả thực là còn vượt quá ngoài sự tưởng tượng a.
Trước đó tuy rằng hắn cũng từng suy đoán Trương Văn Trọng sẽ đưa cho
hắn một nhóm đáp lễ dày, thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, phần đáp lễ lại dày tới như vậy, thậm chí dày tới mức làm cho hắn có chút phiêu
diêu dục tiên.
Bị phần đáp lễ dày làm chấn kinh, đâu chỉ là quan chủ Tam Thanh Quan?
Chưởng môn các đại tông phái tại đây, toàn bộ đều há to miệng, mở to
hai mắt nhìn, thần tình dại ra nhìn bình sứ quan chủ Tam Thanh Quan đang nắm chặt. Bọn họ được xem là nhân vật có kiến thức rộng rãi, thế nhưng
cũng chưa từng gặp qua có người nào hay tông phái nào chuyên gia như
vậy, đem nhiều đan dược cao phẩm xem như quà đáp lễ.
Ngây ngốc sửng sốt vài phút, quan chủ Tam Thanh Quan lúc này mới hồi
phục lại tinh thần, vừa hướng Trương Văn Trọng nói lời cảm tạ, vừa nói:
“Phần đáp lễ của quý phái thật sự quá nặng, quá nặng a, Tam Thanh Quan
thật sự không nhận nổi…” Lời tuy nói như vậy, nhưng tay hắn cầm bình đan dược, lại thật chặt, không có chút dấu hiệu buông lỏng.
Nhìn thấy dáng dấp của hắn, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười. Bất
quá hắn cũng không đem việc này vạch trần, chỉ mỉm cười nói: “Thế nào
lại không nhận nổi chứ? Tam Thanh Quan các vị, đã tặng thiên cấp linh
tài liệu cho chúng tôi làm tặng lễ nha.” Đương nhiên, sở dĩ Trương Văn
Trọng tặng lại lễ nặng cho Tam Thanh Quan, cũng không chỉ bởi vì kiện
Huyền Vũ Linh Xác, càng bởi vì muốn bồi thường chuyện thiệt hại do Hổ
Khiếu kiếm giả mà bọn họ đã mua. Chỉ cần Tam Thanh Quan đã nhận, ngày
sau dù biết được vấn đề bên trong Hổ Khiếu kiếm, truy tìm đến trên người Lưu Phong Huy, cũng sẽ không làm khó hắn nữa.
Câu
nói của quan chủ Tam Thanh Quan cũng chỉ nói qua mà thôi. Sau khi nghe
được lời của Trương Văn Trọng, hắn lập tức nhét bình đan dược vào lòng,
cười ha hả nói: “Nếu Trương tiên sinh và Phong Sơn phái chuyên gia hào
khí như vậy, Tam Thanh Quan chúng tôi sẽ nhận những đan dược cao phẩm
này.”
Những chưởng môn chung quanh nhìn cảnh này đỏ
mắt không ngớt. Đồng thời trong lòng liền đẽo gọt: “Thiên cấp linh tài
liệu là có thể đổi được nhiều cao phẩm đan dược như vậy? Sớm biết như
thế, chúng ta cũng tặng thiên cấp linh tài liệu cho Phong Sơn phái,
nhưng hiện tại cũng không muộn. Nếu Phong Sơn phái chịu dùng nhiều cao
phẩm đan dược làm đáp lễ cho thiên cấp linh tài liệu, như vậy bán cho
bọn họ, cũng có thể bán được với cái giá không tệ.” Nghĩ tới đây, bọn họ liền liên lạc đệ tử trong tông phái, để họ mang theo linh tài liệu
thiên cấp đưa tới sân bóng Vân Thai thị.
Trương Văn
Trọng cũng không biết, cử động đưa đáp lễ thật nặng cho Tam Thanh Quan
của hắn, đã làm các chưởng môn quyết định đem thiên cấp linh tài liệu
toàn bộ đưa qua cho hắn.