Nhưng bảo tiêu kia hiển nhiên không hề ngờ tới, một con quạ đen nhỏ như
vậy lại chính là một con Tam Túc Ô tính nết táo bạo. Tuy rằng hắn là địa cấp cao thủ, nhưng cũng không phải người tu chân, cũng không hiểu biết
về chuyện tu chân giới, cho nên cũng không nhận thức Tam Túc Ô là chuyện rất bình thường.
Lệch lạc phỏng đoán thực lực của
đối thủ, hậu quả tạo thành chính là tay phải của hắn bị Tam Túc Ô vỗ
cánh hất ra, đồng thời mỏ chim còn hung hăng mổ một cái. Nếu không phải
Thiết Bố Sam của hắn đã có tạo nghệ rất cao, chỉ sợ một cú mổ của Tam
Túc Ô cũng đã làm tay phải hắn bị thương.
Dù là không bị thụ thương, nhưng đau đớn từ mu bàn tay truyền đến làm trên mặt
người bảo tiêu toát ra vẻ kinh ngạc. Mà đồng bạn của hắn nhìn thấy hắn
có hại, không có chút chần chờ, lập tức hướng Trương Văn Trọng khởi
xướng tiến công. Hắn giơ lên tay trái dùng một chiêu trong Pháo quyền
trực tiếp oanh về phía gương mặt Trương Văn Trọng, quyền phong phần
phật, thật nghe ra một tiếng pháo nổ vang điếc tai.
“Nha.” Tuy rằng Tô Hiểu Hồng sinh ra trong Trung y thế gia, thế nhưng
làm gì có cơ hội gặp qua tràng diện tranh đấu như thế? Lúc này nàng bị
hoảng sợ đến kêu lên sợ hãi, dù là Nhạc Tử Mẫn cũng vừa sợ vừa giận,
không biết làm sao.
Vùng lông mày Trương Văn Trọng
hơi nhướng lên, bước tránh nửa bước, hộ vệ Tô Hiểu Hồng phía sau. Đồng
thời tay phải hắn nhấc lên, năm ngón tay hơi mở ra, thoáng chốc đã bắt
trúng Pháo quyền thanh thế kinh người. Mà ngay tích tắc quyền chưởng
tiếp xúc, chân nguyên trong cơ thể Trương Văn Trọng lập tức hóa thành
mấy đạo phong mang, xuyên thấu qua năm ngón tay, đâm thẳng tới trong nắm tay của bảo tiêu kia, đồng thời dọc theo cánh tay cấp tốc lan tràn về
phía trước.
Nhất thời trên mặt bảo tiêu hiện lên vẻ
kinh hãi, tuy rằng hắn cũng cho rằng Trương Văn Trọng là đối thủ, nhưng
hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của Trương Văn Trọng. Bởi vậy chỉ một lần giao thủ, hắn lập tức thua thiệt dưới tay Trương Văn Trọng.
Bảo tiêu kia cảm giác tay phải của mình giống như bị một dòng điện bắn trúng, vừa đau nhức vừa ngứa ngáy, toàn bộ cánh tay nhất thời xuôi
xuống dưới, không còn chút sức lực.
Bảo tiêu nếm khổ
từ Tam Túc Ô, thấy thế cũng thất kinh. Tay phải hắn hơi kéo qua bên
hông, Trương Văn Trọng nhanh mắt liền phát hiện, một cây súng quân dụng
đang giắt ngay thắt lưng của hắn.
“Muốn rút súng?”
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, hừ lạnh một tiếng, chuỗi đàn
mộc đeo trên cổ tay phải lập tức chảy xuống trong lòng bàn tay hắn. Một
đạo quang mang màu vàng nhạt chợt lóe trên chuỗi tràng hạt, hai viên
tràng hạt đã bị hắn nắm trong mấy ngón tay.
Trong
lòng Trương Văn Trọng mặc niệm chú ngữ, chỉ cần hai bảo tiêu dám thực sự rút súng, hắn cũng sẽ dùng pháp khí chuỗi tràng hạt đàn hương giết chết hai bảo tiêu ngay tại chỗ. Tuy rằng hắn là một bác sĩ, thế nhưng điều
này cũng không đại biểu cho việc bác sĩ cũng sẽ không giết người.
Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, một thanh âm từ trong phòng bệnh Tôn Nguy truyền ra: “Dừng tay.”
Hai bảo tiêu đã chuẩn bị rút súng, nghe vậy nhất thời dừng lại, đồng
loạt lui ra sau một bước. Nhưng bọn họ cũng không thả lỏng cảnh giác,
hai đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng Trương Văn Trọng. Đồng thời tay phải
đều đặt lên cây súng lục quân dụng, chỉ cần Trương Văn Trọng hơi có cử
động dị thường, bọn họ sẽ lập tức rút súng bắn hắn.
Một trung niên nam nhân vóc người mập mạp, mang theo bụng bia, vẻ mặt
tươi cười từ bên trong phòng bệnh bước nhanh đi ra. Hắn đầu tiên nhìn
Nhạc Tử Mẫn gật đầu, sau đó nhìn Trương Văn Trọng nhếch miệng cười, đầy
vẻ áy náy nói: “Ha hả, anh là bác sĩ Trương phải không? Xin lỗi, thật là rất xin lỗi. Bọn họ đều là người thô lỗ, không hiểu được cấp bậc lễ
nghĩa, nếu có địa phương nào đắc tội, xin mời có thể tha thứ. Tôi ở đây
thay hai người bọn họ hướng anh xin lỗi.”
Nếu như chỉ nhìn từ bên ngoài, trung niên nam tử vóc người mập mạp này giống như là một người biết cách xã giao. Hai gò má hắn tròn đầy, hơn nữa còn có
dáng tươi cười như lấy lòng, rất dễ làm cho đối phương nảy sinh hảo cảm
đối với hắn. Nhưng Trương Văn Trọng chỉ liếc mắt nhìn ra được, nam tử
trung niên này cũng không phải hạng người hời hợt. Tu vi của hắn so với
hai bảo tiêu còn cao hơn một bậc. Cũng đã đạt tới thiên cấp đỉnh kỳ, tùy thời đều có thể đột phá thiên cấp cảnh giới. Trương Văn Trọng không để ý tới hai bảo tiêu đang nhìn chằm chằm, quan sát trung niên nam tử một
thoáng, mở miệng dò hỏi: “Ông là..?”
Trung niên nam
tử cười ha hả nói: “Ác, đã quên tự giới thiệu, tôi là dượng của Tôn
Nguy, tôi tên Bạch Quang Minh. Đến, bác sĩ Trương, mời vào. Từ sáng sớm
hôm nay Tôn Nguy đã liên tục nhắc tới anh rồi.”
“Trương lão sư, nếu không chúng ta đi thôi, đừng chữa bệnh cho người tên Tôn Nguy gì nữa. Nhìn tư thế của bọn họ, động một chút liền đánh người, khẳng định cũng không phải là người tốt gì.” Tô Hiểu Hồng ở phía sau
lặng lẽ lôi kéo áo Trương Văn Trọng, đè thấp thanh âm nói.
Quay đầu lại nhìn Tô Hiểu Hồng, nhìn thấy vẻ sợ hãi tràn đầy trong ánh mắt của nàng. Hiển nhiên tình huống xảy ra đột nhiên vừa rồi, dọa cô nữ sinh thông tuệ này không nhỏ. Trên mặt Trương Văn Trọng nhất thời nổi
lên vẻ mỉm cười ôn hòa, dùng tay nhè nhẹ vỗ lên đầu Tô Hiểu Hồng, ôn nhu nói: “Đừng sợ, tiểu muội, chuyện vừa rồi cũng chỉ là một hiểu lầm mà
thôi.”
Nhìn dáng tươi cười của Trương Văn Trọng, nghe hắn nói chuyện, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tô Hiểu Hồng chợt cảm giác sự sợ hãi trong lòng mình trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Đồng thời một loại tình tự dị dạng đang lặng lẽ nảy sinh trong lòng
nàng.
Tuy rằng thanh âm của Tô Hiểu Hồng áp rất thấp, thế nhưng không giấu diếm được lỗ tai Bạch Quang Minh. Hắn rõ ràng nghe thấy được lời nói chuyện của Tô Hiểu Hồng và Trương Văn Trọng, vội vã
vừa cười vừa nói: “Đúng đúng, bác sĩ Trương nói rất đúng, chuyện vừa rồi chỉ là một hiểu lầm mà thôi.” Nói xong hắn nhướng mày, nhìn hai bảo
tiêu quát: “Hai người còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh buông tay, sau đó hướng bác sĩ Trương và trợ thủ của anh ấy xin lỗi!”
“Xin lỗi.” Hai bảo tiêu không có chút do dự, nghe theo sự phân phó của Bạch Quang Minh, buông tay phải cầm súng, chỉnh tề cúc cung xin lỗi
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng.
“Hai người thành sự không thấy bại sự có thừa, xem sau khi trở về tôi làm sao thu thập các
anh!” Bạch Quang Minh sầm mặt mắng hai người một câu, sau đó lại thay
đổi khuôn mặt tươi cười, nhìn Tô Hiểu Hồng nói: “Tiểu muội muội, hai
người họ đều là người thô lỗ, đừng chấp nhặt với bọn họ, như thế này,
chú đây tặng một ít lễ vật an ủi cháu, ai, cháu thích cái gì? Nói cho
chú, chú sẽ mua tặng cháu ngay.” Sắc mặt hắn biến đổi với tốc độ cực
nhanh, triệt để vô cùng, có thể nói là nhất tuyệt.
Trải qua Bạch Quang Minh một phen hòa giải, cỗ khẩn trương cùng bầu
không khí trầm trọng trong hành lang liền biến mất. Vốn cuộc chiến đấu
hết sức căng thẳng, cũng bởi vậy mà bị hóa giải. Thậm chí Trương Văn
Trọng cũng nhịn không được trong lòng thầm than: “Người tên Bạch Quang
Minh này, loại thủ pháp thay đổi nhanh như chong chóng như thế, đùa thật đúng là thành thạo.”
Đi theo Bạch Quang Minh, Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng và Nhạc Tử Mẫn đi vào phòng bệnh cao cấp.
Cũng giống như phòng bệnh cao cấp khác, phòng này có hai gian, một
gian có đầy đủ phòng ăn và phòng vệ sinh, toàn bộ phương tiện sinh hoạt
và phương tiện tiêu khiển đều đầy đủ không thiếu thứ gì.
“Bác sĩ Trương, anh rốt cục tới.” Tôn Nguy nằm trên giường bệnh, nhìn
thấy Bạch Quang Minh dẫn Trương Văn Trọng đi vào phòng, gương mặt đã
khôi phục huyết sắc của hắn nhất thời nổi lên dáng tươi cười dào dạt.
Hắn không để ý tới sự phản đối của hộ sĩ, giãy dụa muốn ngồi dậy.
Sau khi chào hỏi Trương Văn Trọng, hắn nhìn về phía Bạch Quang Minh,
dò hỏi: “Dượng, vừa rồi cháu nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Bạch Quang Minh cười đáp: “Triệu Giáp và Trịnh Bân là hai tên thô lỗ,
không nhận ra bác sĩ Trương, sản sinh chút hiểu lầm với nhau. Dượng đã
để hai người xin lỗi bác sĩ Trương, mà bác sĩ Trương cũng đã tha thứ cho bọn họ.”
“Ác?” Tôn Nguy nhướng mày, tuy rằng hắn
cũng không rõ ràng, thực lực của Triệu Giáp và Trịnh Bân ra sao. Thế
nhưng hai người kia đều do Bạch Quang Minh phái tới bảo hộ hắn, thực lực tự nhiên không thể hoài nghi. Cho nên khi hắn nghe Bạch Quang Minh nói
Trương Văn Trọng và Triệu Giáp, Trịnh Bân nảy sinh hiểu lầm, hắn liền lo lắng Trương Văn Trọng vì vậy mà có hại, liền thân thiết nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: “Bác sĩ Trương, anh không sao chứ?”
“Tôn Nguy, cháu cũng không cần lo cho bác sĩ Trương, người có hại cũng
không phải hắn, mà là Triệu Giáp và Trịnh Bân.” Bạch Quang Minh cười ha
hả nói, cuối cùng còn liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, trong ánh mắt lộ
ra một tia ngạc nhiên.
“Cái gì?” Tôn Nguy lấy làm
kinh hãi. Quan sát Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới hồi lâu, mới cảm
thán nói: “Không nghĩ tới, không nghĩ tới, bác sĩ Trương lại là một cao
thủ võ thuật truyền thống.”
“Cái gì mà cao thủ thấp
thủ, đừng dán vàng lên mặt tôi, tôi chỉ tùy ý luyện chút công phu, dùng
để phòng thân mà thôi.” Trương Văn Trọng cười đáp.
Bạch Quang Minh vừa cười vừa đáp: “Bác sĩ Trương, anh cũng thật quá
khiêm tốn đi thôi? Triệu Giáp và Trịnh Bân tuy rằng không lên được mặt
bàn, nhưng tốt xấu cũng là ngoại gia quyền cao thủ luyện võ hơn hai mươi năm. Một mình anh đối mặt liền chế trụ họ, há có thể xem là công phu
tầm thường? Không biết sư thừa của bác sĩ Trương ở đâu? Nhìn khí chất
của anh, luyện tập hình như là nội gia quyền của đạo gia. Không biết anh đi ra từ núi Thanh Thành hay núi Vũ Đương?”
“Tôi
không có sư thừa, chỉ tự mình luyện tập.” Trương Văn Trọng ăn ngay nói
thật, hắn đích thật không có sư thừa, toàn bộ võ công đều từ những bí
tịch võ học do người khác tặng mà học được.
Đáng tiếc chính là Bạch Quang Minh cũng không tin tưởng. Hắn cho rằng Trương Văn
Trọng không muốn tiết lộ sư môn, cố ý bịa lời nói dối.
Trương Văn Trọng không hề để ý tới Bạch Quang Minh, cất bước đi tới
bên giường bệnh, đưa tay đặt lên cổ tay Tôn Nguy, chẩn mạch cho hắn.
Ba phút sau, Trương Văn Trọng dừng việc bắt mạch.
“Thế nào?” Tôn Nguy còn chưa mở miệng hỏi, Bạch Quang Minh đứng bên cạnh giường bệnh đã khẩn cấp hỏi trước.
Trương Văn Trọng nói: “Thân thể khôi phục không tệ, xem ra mấy ngày nay cậu đều uống thuốc đúng giờ.”
“Nói tới uống thuốc tôi liền đau đầu.” Tôn Nguy nhăn mặt khổ sở,
thương cảm hề hề nói: “Bác sĩ Trương, thuốc anh đưa ra, vị đạo thật sự
quá khó uống. Phi, phi, phi, nghĩ đến mùi vị của thuốc đó, tôi đã muốn
nôn.”
Trương Văn Trọng không để ý đến Tôn Nguy tố
khổ, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói: “Với tình huống
thân thể của cậu hiện tại, đã có thể tiếp thu giải phẫu trị liệu. Nhưng
tôi muốn sớm nói trước với cậu, xác suất thành công của lần trị liệu này chỉ có sáu thành. Cho nên cuối cùng có muốn tiếp thu trị liệu hay
không, chính do cậu quyết định.” Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường,
nói: “Như vậy đi, tôi cho cậu mười lăm phút suy nghĩ. Sau mười lăm phút, cho tôi đáp án, tôi ở ngoài phòng khách chờ.”
Nói xong lời này, Trương Văn Trọng xoay người đi ra khỏi phòng, ngồi ngay sô pha ở phòng khách.
Tô Hiểu Hồng và Nhạc Tử Mẫn tự nhiên là đi theo sát phía sau hắn, đi
ra khỏi phòng. Thậm chí cả mấy người hộ sĩ phụ trách chiếu cố Tôn Nguy,
cũng bị Nhạc Tử Mẫn gọi đi ra. Chỉ để lại Tôn Nguy và Bạch Quang Minh
hai người ở lại bên trong.
Tôn Nguy nhìn Bạch Quang Minh, hỏi: “Dượng thấy hắn ra sao?”
“Nhìn không thấu.” Bạch Quang Minh lắc đầu.
Tôn Nguy có chút kinh ngạc nói: “Ác? Trên thế giới này, còn có người mà dượng nhìn không ra sao?”
“Trên thế giới này, nhiều người dượng nhìn không thấu lắm. Chút tiêu
chuẩn của dượng, cũng chỉ có thể lừa gạt người thường mà thôi.” Bạch
Quang Minh cười khổ thở dài một hơi: “Cháu dự định làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp thu hắn trị liệu.” Tôn Nguy cười
nói, trên mặt lộ biểu tình không còn cách nào, phảng phất hắn cùng Bạch
Quang Minh đang thảo luận, cũng không phải là chuyện gì liên quan tới
tính mạng của hắn. Mà là một ít việc tạp vụ chẳng đáng là gì.
Bạch Quang Minh cau mày nói: “Cháu thực sự tin tưởng lời hắn nói sao?
Theo dượng được biết, ở trên thế giới này không có bất cứ bác sĩ nào dám bảo chứng với bệnh nhân, chữa trị bệnh ung thư não thời kỳ cuối đạt
được sáu phần thành công. Cháu không sợ, hắn là một tên lừa gạt?”
“Lừa gạt? Hắn có thể gạt cháu thứ gì?” Tôn Nguy vừa cười vừa nói:
“Trước đó, hắn chỉ biết cháu là Tôn Nguy, không biết thân phận cháu,
cũng không biết gia thế của nhà cháu. Nếu như không phải hôm nay dượng
mang theo Triệu Giáp và Trịnh Bân xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ hắn vẫn
không hề biết. Không, sai, cháu phải nói, hắn không cần biết. Có thể ở
trong mắt hắn, cháu chỉ là một người bệnh nhân đơn giản. Về phần thân
phận, gia thế của cháu hắn cũng đều mặc kệ. Cháu nói dượng, những người
như các vị, luôn luôn thích đem chuyện đơn giản xem thành phức tạp. Kỳ
thực, người với người, không phải lúc nào cũng phức tạp như trong suy
nghĩ của mọi người đâu đúng không?”
“Luận việc khua
môi múa mép, dượng thật không qua được Tôn đại triết gia.” Bạch Quang
Minh cười khổ xua tay, nói: “Cháu đã nguyện ý nếm thử một chút, vậy thì
cứ nếm thử đi. Dù sao cháu cũng sống không được mấy tháng nữa, còn không bằng đánh bạc một lần. Có thể đánh thắng ra được một cái mạng!”
“Chính là đạo lý này.” Tôn Nguy cười gật đầu. Sau đó trừng mắt nhìn
Bạch Quang Minh, căm giận nói: “Cháu nói dượng, có cách an ủi người kiểu như dượng sao?”
Bạch Quang Minh nở nụ cười: “An ủi?
Cháu còn cần an ủi sao? Cho dù hiện tại tử thần ngoắc cháu, phỏng chừng
cháu cũng sẽ cười cùng hắn đi thôi. Tiểu tử này, là dị loại của Tôn gia
a!”
Mười lăm phút thời gian, thoáng chốc trôi qua.
Tôn Nguy được Bạch Quang Minh dìu đỡ, từ trong phòng đi ra, nhếch
miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Bác sĩ Trương, mạng của tôi, đã
có thể giao cho anh rồi.”