Siêu Cấp Tiên Y

Chương 516: Chương 516: Rất có thu hoạch




Ngay khi những người tu chân khiếp sợ không ngớt, Trương Văn Trọng đã nhờ vào Tam Thanh Đại Đạo Đan khôi phục lại linh lực cũng vừa nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

Tay phải Trương Văn Trọng giương lên, Bàn Long Ngọc Xích xanh biếc lập tức huyền phù bên người hắn, dưới linh lực của hắn tác dụng, phóng xuất ra một đạo kiếm khí sắc bén, chỉ một thoáng đã đem những người tu chân kia toàn bộ bao phủ bên trong.

Những người tu chân chỉ cảm thấy quanh thân truyền đến từng trận đau đớn, phảng phất như có ngàn vạn thanh kiếm sắc bén đang chỉ vào trên người họ, tùy thời đều có khả năng sẽ ùa lên, cắt họ thành thịt nát. Không chỉ như vậy, còn có một cỗ khí thế dâng trào đặt trên người họ, làm cho họ có loại cảm giác hô hấp không thông.

Trước mặt luồng kiếm khí sắc bén này, toàn bộ những người tu chân, vô luận tu vi cao thấp, đều không dám tùy tiện nhúc nhích, rất sợ mình chỉ khẽ động sẽ dẫn phát kiếm khí công kích. Còn có người, ở dưới áp lực cường đại, mồ hôi lạnh cũng đã tuôn ra nhễ nhại.

Ánh mắt Trương Văn Trọng nhất nhất đảo qua trên người bọn họ, trầm giọng hỏi: “Các ngươi là người nào? Đồng bọn của Phù Bảo Tông sao?”

“Trương tổ phó đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người của Phù Bảo Tông, chúng tôi là thành viên của Đặc Cần tổ, những người còn lại là đệ tử các môn phái tu chân, chúng tôi đều phụng mệnh đến đây hiệp trợ anh.” Người nói chuyện là một thành viên của Đặc Cần tổ, tuy rằng bị áp lực cường đại làm mồ hôi đầm đìa, nhưng bởi vì sợ Trương Văn Trọng sẽ đối phó bọn họ như đối phó Phù Bảo Tông, cho nên người này vội vã lấy ra giấy chứng nhận, cung kính đưa cho Trương Văn Trọng, nói: “Đây là giấy chứng nhận của chúng tôi, nếu như anh không tin, có thể gọi cho Lâm Phong hoặc tổ trưởng Đặc Cần tổ, để chứng thực thân phận của chúng tôi.”

Trương Văn Trọng kiểm tra giấy chứng nhận của họ, sau đó lại gọi điện thoại cho Lâm Phong, sau khi xác nhận những người trước mắt không phải đồng bọn của Phù Bảo Tông, mà là những môn phái từ bốn phương tám hướng đến tiếp viện mình, hắn lập tức triệt tiêu kiếm khí phóng xuất ra, lại nói: “Vừa rồi có nhiều mạo phạm, hi vọng các vị không nên tức giận.”

Đã từng tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng dùng lực lượng một người diệt cả Phù Bảo Tông, những người tu chân ở đây dù có gan lớn hơn trời, cũng không dám tức giận với hắn nha? Huống chi hiện tại bọn họ còn đang muốn từ tay hắn mua được một ít Tam Thanh Đại Đạo Đan, lấy lòng hắn còn không kịp, lại làm sao dám đắc tội hắn? Bởi vậy sau khi nghe lời nói của hắn, những người tu chân kia liên thanh nói không sao, thậm chí còn có người vỗ mông ngựa, kỳ vọng có thể kết giao quan hệ, để từ trong tay hắn mua được một nhóm Tam Thanh Đại Đạo Đan.

Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Chư vị chịu tới hỗ trợ, tôi phi thường cảm kích. Phù Bảo Tông tuy không có gì lợi hại, nhưng dù sao phù chú và pháp bảo cũng nổi tiếng hậu thế. Nghĩ tới cũng có thể có không ít linh tài liệu, phù chú và pháp bảo. Nếu như các vị có gì để mắt, thì cứ tùy ý mà lấy đi.”

Phù Bảo Tông tốt xấu cũng là tu chân môn phái được xếp hạng trong trăm môn phái Địa Tự Hào, nhưng tới trong miệng Trương Văn Trọng, lại không có gì là lợi hại…Lời nói như vậy, nếu do người khác nói đi ra, tất nhiên sẽ bị người nói: “Cuồng vọng”, “Không biết tự lượng sức mình”, đủ loại đánh giá. Nhưng do Trương Văn Trọng nói ra, những người tu chân ở đây lại không cảm thấy hắn cuồng vọng. Dù sao hắn cũng có tư cách để nói những lời này.

Mà khi nghe được Trương Văn Trọng chấp thuận cho bọn họ lấy đi linh tài liệu, phù chú và pháp bảo của Phù Bảo Tông, đại bộ phận người tu chân đều cảm thấy vô cùng động tâm. Dù sao Phù Bảo Tông luyện chế phù chú và pháp bảo được nghe tiếng, bọn hắn lưu lại linh tài liệu, phù chú cùng pháp bảo hẳn đều không tệ. Cho nên ngay khi thanh âm Trương Văn Trọng vừa hạ xuống, thì đã có người khẩn cấp muốn đi vào thu “chiến lợi phẩm”.

Lúc này Lục Hòe tiến tới, nói: “Trương tiên sinh, ngài thật đúng là chuyên gia rộng rãi. Nhưng vô công bất thụ lộc, Linh Xu phái chúng tôi cũng không thể không biết xấu hổ đi lấy những vật này. Dù sao Phù Bảo Tông là do một mình Trương tiên sinh san bằng. Chúng tôi đều chỉ là những người đứng vây xem, từ đầu tới cuối cũng không có giúp được ngài chuyện gì, làm gì còn có mặt mũi đòi phân chiến lợi phẩm.”

Câu nói của Lục Hòe, làm cho không ít người muốn đi chọn “chiến lợi phẩm” đều đỏ bừng mặt, cũng vội vàng ngừng chân lại.

Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không khuyên nhiều, chỉ hướng Lục Hòe hỏi: “Các hạ là?”

Được hỏi tên họ, Lục Hòe chỉ cảm thấy vinh diệu, vội vàng tươi cười hồi đáp: “Tại hạ Linh Xu phái Lục Hòe.”

“Nguyên lai là Lục lão tiên sinh.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Tuy rằng các vị đích thật đã tới chậm, không giúp gì nhiều cho tôi, nhưng dù sao các vị cũng đã chạy đến, điều này nói rõ là các vị cố tình đến giúp, tôi phải cảm tạ các vị, cũng không thể để các vị đến không một chuyến.”

“Trương tiên sinh thực sự là phóng khoáng rộng rãi.”

“Ở trên thế giới hiện tại, người như Trương tiên sinh thật đúng là hiếm có, tôi bội phục tận đáy lòng.”

Mấy người vừa định đi lấy “chiến lợi phẩm” vừa rồi, vội vàng ồn ào lên tiếng khen ngợi Trương Văn Trọng, muốn lấy lòng hắn để kéo gần quan hệ với hắn.

Lục Hòe chớp mắt, vừa cười vừa nói: “Trương tiên sinh, nếu không như vậy đi, Linh Xu phái chúng tôi cũng không dám đòi chiến lợi phẩm gì, nếu như có thể, không ngại đem Tam Thanh Đại Đạo Đan vừa rồi bán cho chúng tôi một chút được không? Giá cả đều có thể thương lượng.”

“Không phải chỉ là Tam Thanh Đại Đạo Đan sao? Tặng cho các vị một bình được chứ?” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, trực tiếp lấy ra vài bình sứ bên trong Càn Khôn Hồ, ném cho Lục Hòe cùng đầu lĩnh của mấy môn phái. Để cho các môn phái đều có một bình Tam Thanh Đại Đạo Đan.

Nhìn bình sứ đựng Tam Thanh Đại Đạo Đan trong tay, Lục Hòe làm sao cũng không dám tin đây là sự thực. Nguyên hắn đã chuẩn bị tâm lý Trương Văn Trọng sẽ khai ra một giá trên trời, nhưng hắn vạn lần không ngờ chính là Trương Văn Trọng lại chuyên gia như vậy, trực tiếp đưa cho bọn họ mỗi phái một bình.

Không chỉ là Lục Hòe, những đầu lĩnh còn lại của các môn phái tu chân cũng vẻ mặt khiếp sợ cùng khó thể tin. Thậm chí khi nhìn nhau, bọn họ còn nhịn không được nhỏ giọng kinh hô:

“Tam Thanh Đại Đạo Đan, thực sự là Tam Thanh Đại Đạo Đan.”

“Đây chính là lục phẩm đan dược nha, cứ như vậy đã đưa cho chúng ta sao?”

“Trời ạ, đây là thật chăng? Trên đời không ngờ lại có chuyện tốt như vậy? Ta không phải đang nằm mơ đi?”

Lục Hòe kích động, vội vàng vỗ ngực bảo chứng: “Trương tiên sinh, anh thật sự quá hào sảng, từ nay về sau, anh là bằng hữu của Linh Xu phái, còn Phong Sơn phái cũng là minh hữu của Linh Xu phái chúng tôi. Nếu sau này có chỗ nào cần dùng tới Linh Xu phái, cứ tùy thời phân phó. Linh Xu phái tuyệt đối sẽ không từ chối.” Hắn là trưởng lão của Linh Xu phái, lời hắn nói cũng như lời của chưởng môn Linh Xu phái nói ra.

“Hoa Gian phái chúng tôi cũng như vậy.”

“Còn có Liễm Sơn kiếm tông chúng tôi.”

“Sau này nếu có gì cần, còn thỉnh không nên khách khí, chỉ cần phân phó, Ba sơn Tiêu gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.”

Mấy đầu lĩnh của những môn phái còn lại, cũng đều noi theo Lục Hòe, cùng Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái đạt thành quan hệ minh hữu. Theo bọn họ xem ra, cùng Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái đạt thành quan hệ minh hữu, có bách lợi mà không một hại. Không nói đến tu vi Trương Văn Trọng tinh thâm, chỉ nói hắn có nhiều cao phẩm đan dược, cũng đã đủ để các tông phái không tiếc sự trả giá kết giao với hắn. Mà đối với Trương Văn Trọng cùng Phong sơn phái, có được nhiều minh hữu như vậy, cũng là một chuyện phát triển rất có lợi.

Sau khi khách sáo vài câu, Trương Văn Trọng nói: “Chuyện hôm nay, còn thỉnh chư vị thay tôi bảo mật, tôi không hi vọng có nhiều người biết được Phù Bảo Tông do một mình tôi tiêu diệt.” Hắn biết rõ, một ngày việc này lan truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ mang đến cho hắn phiền phức không cần thiết.

Những người tu chân đang có mặt vội vàng vỗ ngực bảo chứng: “Trương tiên sinh xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ kín, tuyệt đối sẽ không thổ lộ nửa câu ra ngoài.”

Sau khi kiến thức thực lực kinh khủng của Trương Văn Trọng, lại có được chỗ tốt từ hắn, những người tu chân cũng thật không dám và cũng không biết xấu hổ đi vi phạm ý nguyện của Trương Văn Trọng.

“Vậy đa tạ chư vị.” Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, lại chỉ vào bình sứ đựng Tam Thanh Đại Đạo Đan trong tay Lục Hòe bọn họ, nói: “Mỗi bình sứ đều có sáu viên Tam Thanh Đại Đạo Đan. Nếu như các vị càng muốn nhiều hơn, không ngại đầu năm đến Vân Thai thị, tham gia hội đấu giá tu chân do Phong Sơn phái và Hà Phi Quan liên hợp tổ chức. Đến lúc đó, không chỉ có Tam Thanh Đại Đạo Đan, còn có nhiều đan dược tốt bán đấu giá. Ngoài ra, còn có thể có chút pháp bảo cao phẩm cùng phù chú, tuyệt đối sẽ không làm các vị thất vọng.”

“Không thành vấn đề, đến lúc đó chúng tôi nhất định đến.”

“Gần đây chúng tôi cũng có được một ít thứ tốt, đến lúc đó cũng sẽ mang đến bán đấu giá, xem như tham dự một chút, đưa ra chút sức lực cho hội đấu giá tu chân.”

Ánh mắt những người tu chân nhất thời phát sáng, đều gật đầu biểu thị khẳng định sẽ đi tham gia hội đấu giá tu chân. Còn có người, hận hội đấu giá không lập tức tổ chức, để cho bọn họ có thể tranh mua một phen. Điều khác không nói, chỉ cần mua thêm Tam Thanh Đại Đạo Đan, cũng đã tốt lắm rồi.

Trương Văn Trọng cười cười, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, liền dẫn Trần Hi đi tới đan phòng, khí phòng, khố phòng(phòng thuốc, phòng luyện khí, nhà kho) của Phù Bảo Tông để sưu tìm chiến lợi phẩm. Lục Hòe cùng đầu lĩnh các tông phái, dẫn theo môn hạ đệ tử, thay Trương Văn Trọng quét tước chiến trường. Mỗi khi bọn họ phát hiện pháp bảo hoặc phù chú tổn hại, thì sẽ chủ động đặt chung một chỗ, đợi Trương Văn Trọng tới xem. Từ đầu đến cuối, không ai có ý đem nhét vào trong túi riêng của mình.

Một phen sưu tìm, đã thu được sáu mươi bảy loại linh tài liệu, tổng cộng có tới chín trăm hai mươi tám cân, hơn sáu trăm phù chú khác phẩm cấp cùng với một trăm lẻ hai kiện bảo khí tam phẩm.

Thu hoạch như vậy, có thể nói thật dày, không chỉ bù đắp toàn bộ tổn thất của Trương Văn Trọng, còn có lợi nhuận thu vào thật lớn. Dù là Lục Hòe cùng đầu lĩnh các môn phái, cũng nhìn đến trợn mắt há hốc, thẳng hô Phù Bảo Tông quả nhiên giàu có.

Nhưng đối với Trương Văn Trọng mà nói, những chiến lợi phẩm này gom lại, còn kém một thứ hắn vừa tìm được bên trong phòng của Thái Thuận Công…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.