Họa yêu cũng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của những người chung
quanh, sau khi đem Tử Vi Âm Sát quyển trục giao vào trong tay Trương Văn Trọng, nàng lại hướng Trương Văn Trọng dịu dàng thi lễ.
Hành lễ xong, từng sợi ánh sáng năm màu đẹp mắt xuất hiện quanh thân
thể nàng, quấn nàng vào giữa. Đợi khi phiến ánh sáng tan hết, nàng cũng
đã biến mất trước mặt mọi người, trở về bức tranh Hoa Nhị phu nhân.
Đương nhiên, ngoại trừ đệ tử Phong Sơn phái, những người tu chân khác
cũng không biết thân phận cùng lai lịch của nàng, còn tưởng nàng đã quay về tiên giới. Làm bọn họ cảm thấy khiếp sợ cùng không giải thích được,
đó là loại thái độ cung kính của vị “tiên nhân” này đối với Trương Văn
Trọng.
Loại thái độ cung kính này, nếu như xuất hiện
trên người Trương Văn Trọng đối với một vị tiên nhân, thật ra cũng là
đương nhiên, cũng không có địa phương gì đáng giá kỳ quái. Nhưng hiện
tại hoàn toàn ngược lại, trong lòng mọi người không muốn khiếp sợ, không suy đoán, cũng không thể nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, những suy đoán liên quan tới thân phận của Trương Văn Trọng, cùng suy đoán về quan hệ quái dị giữa Trương Văn Trọng và vị nữ tiên nhân
kia, khó thể không nảy sinh trong lòng những người tu chân đang có mặt.
Trương Văn Trọng cũng không để ý tới sự ngạc nhiên của những người
này, cũng không biết trong lòng bọn họ đang suy đoán chuyện gì, nhìn
thấy Tiêu Đồ và Minh Xà đang giết chết ba người còn sót lại trong Âm
Kiệt Thập Nhị Sát, lại chuẩn bị hướng Tần Thiên Long động thủ, trong
lòng bỗng nhiên khẽ động, vội vã quát bảo ngưng lại: “Đừng giết hắn, tạm thời lưu cho hắn mạng sống.”
“Dạ.” Tiêu Đồ và Minh
Xà cùng kêu lên đáp, tuy rằng nghe theo mệnh lệnh hắn không giết chết
Tần Thiên Long, nhưng động thủ phế bỏ một thân tu vi của hắn, để cho hắn từ một tu chân cao thủ thanh danh hiển hách, lưu lạc trở thành một
người tay trói gà không chặt.
Tần Thiên Long đoán
được ý đồ của Trương Văn Trọng, mở miệng đầy máu tươi, thở hổn hển nhe
răng cười nói: “Ngươi muốn lưu tính mạng của ta, dùng nghiêm hình tra
tấn thẩm vấn ta sao? Hừ, đừng mơ tưởng được như nguyện, tuy rằng ta giết không được ngươi, nhưng ta có thể giết chính ta…”Lời chưa dứt, hắn liền nắm lên một nửa thanh kiếm trên mặt đất, làm như định đâm vào ngực
mình, tự tay chấm dứt tính mạng.
Nhưng hiển nhiên Tần Thiên Long đã quên, hiện tại hắn đã bị phế bỏ tu vi, không còn là người tu chân. Tốc độ hắn cầm kiếm tự đâm vào ngực tuy rằng nhìn như rất
nhanh, nhưng trong mắt nhóm người Trương Văn Trọng, cũng chậm đến mức
không thể chậm hơn.
Trương Văn Trọng thậm chí không
có động tác dư thừa, chỉ giơ lên tay phải, hướng Tần Thiên Long vẫy tới, một đạo linh lực vô hình lập tức bắn nhanh ra, đoạt lấy nửa thanh phi
kiếm trước khi nó xuyên vào ngực Tần Thiên Long.
Ngay sau đó, những người còn lại cũng hồi phục tinh thần. Trần Hi dẫn năm
tên đệ tử xông lên, dùng một sợi dây dù dày cỡ ba ngón tay trói gô Tần
Thiên Long. Đồng thời còn nhét một chiếc khăn vừa đen vừa bẩn vào trong
miệng hắn, để ngừa hắn nhân lúc không có người, cắn lưỡi tự sát.
Trần Hi vừa cố sức cột chặt Tần Thiên Long, vừa nghiến răng nghiến lợi nói lầm bầm: “Muốn tự sát phải không? Hừ, ta buộc ngươi thành một cái
bánh chưng lớn, nhìn ngươi làm sao tự sát.”
Trương
Văn Trọng ném nửa thanh phi kiếm vừa đoạt được qua một bên, nhìn Trần Hi phân phó: “Dẫn người này đi, nghiêm ngặt canh giữ, ngàn vạn lần không
nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta còn mấy vấn đề muốn hỏi hắn.”
“Dạ.” Trần Hi đáp, cùng với năm tên đệ tử Phong Sơn phái, áp giải Tần Thiên Long rời khỏi nơi đây.
Trương Văn Trọng gọi Trần Nhàn tới, bảo nàng mau nhanh dẫn theo đệ tử
Phong Sơn phái, bắt đầu quét tước thanh lý làng du lịch suối nước nóng.
Sau một hồi chém giết, thi thể trải khắp làng du lịch suối nước nóng,
nếu như không nhanh xử lý thỏa đáng, vô luận là bị người thường phát
hiện, hay dẫn phát tật bệnh có tính truyền nhiễm, không thể nghi ngờ đều tạo thành hậu quả cực xấu. Mà những điều này Trương Văn Trọng cũng
không mong nhìn thấy.
Sau khi dặn dò hoàn tất, Trương Văn Trọng lại khách khí chắp tay tạ ơn những người tu chân không thuộc
Phong Sơn phái: “Chuyện lần này, làm phiền chư vị bằng hữu xuất thủ
tương trợ. Sau này Phong Sơn phái chúng tôi sẽ đưa lễ tạ ơn, xem như đáp tạ lần này chư vị trượng nghĩa giúp đỡ.”
Thẳng đến
khi đệ tử Phong Sơn phái bắt đầu quét tước, thanh lý máu tươi dính đầy
đất làng du lịch suối nước nóng, thì những người tu chân bị “kiếp hậu
kim thân” của Họa yêu làm sợ ngây người mới phục hồi lại tinh thần như
từ trong mộng mới tỉnh.
Mà trong ánh mắt bọn họ nhìn
về phía Trương Văn Trọng và đệ tử Phong Sơn phái, ngoại trừ nguyên bản
có kinh nghi cùng không giải thích được, lại càng tăng thêm sự kính nể
nồng đậm.
Tuy rằng những người tu chân này, thẳng đến hiện tại còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, vì sao vị tiên nhân kia lại
cung kính đối với Trương Văn Trọng, nhưng có một chút có thể khẳng định
chính là, vị tiên nhân kia dù không phải thuộc Phong Sơn phái, không
phải sư trưởng tiền bối của Trương Văn Trọng, nhưng cũng có liên quan
lớn đối với họ. Thậm chí, nói không chừng, vị tiên nhân kia là chỗ dựa
vững chắc sau lưng Phong Sơn phái.
Bằng không vị tiên nhân kia cũng không cần hiện thân ngay trong thời khắc chỉ mành treo
chuông, cướp đi Tử Vi Âm Sát quyển trục trong tay Tần Thiên Long, cứu
lại tính mạng của mọi người đang có mặt ở đây.
“Thảo
nào Phong Sơn phái tuy chỉ là một tông phái mới thành lập gần đây, nhưng cũng là nơi tàng long ngọa hổ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thảo nào
Phong Sơn phái có thể đem pháp bảo cao phẩm, đan dược quý giá không xem
là gì, phảng phất như có thể dùng đến bất tận. Nguyên lai sau lưng bọn
họ đúng là có một vị tiên nhân làm chỗ dựa.”
Trưởng
lão cùng quản sự của các đại tông phái, ngầm dùng ánh mắt trao đổi giao
lưu, đều ước ao không ngớt đối với sự gặp gỡ của Phong Sơn phái.
Ở trong tu chân giới hiện nay, tông phái có được tiên nhân làm hậu
trường cũng không nhiều. Mà những tông phái này, không có nơi nào không
có thực lực hùng hậu, địa vị cao thượng, là tông phái cường thế.
Tuy rằng hiện tại Phong Sơn phái chỉ là một tông phái mới thành lập
gần đây, đệ tử môn hạ cũng chỉ có mấy trăm người mà thôi. Luận danh
vọng, luận quy mô, căn bản kém bất cứ tông phái nào xếp hạng trong một
trăm một phái đứng đầu. Thế nhưng những người tu chân ở đây đều cho
rằng, Phong Sơn phái sẽ ở trong một thời gian ngắn phát triển lớn mạnh.
Đừng nói là bước lên những vị trí đầu tiên, dù gia nhập vào những tông
phái Thiên Tự Hào, cũng không phải là hi vọng xa vời.
Bởi vì sau lưng Phong Sơn phái, có một vị tiên nhân.
Giờ khắc này, những trưởng lão, quản sự các đại tông phái đều mừng thầm không ngớt trong lòng.
Không chỉ vì bọn họ nhìn thấy tiên nhân “hàng thật giá thật”, càng bởi vì bọn họ mượn cơ hội này cùng Phong Sơn phái và Trương Văn Trọng tăng
thêm cảm tình. Có thể trước khi Phong Sơn phái mạnh mẽ phát triển, thành lập được quan hệ tốt, thậm chí trở thành minh hữu, là một chuyện may
mắn cỡ nào. Vạn nhất sau này Phong Sơn phái trở thành môn phái trong
Thiên Tự Hào, thân phận và địa vị của những minh hữu như bọn họ tự nhiên cũng theo nước lên thì thuyền lên, mà những người như bọn họ cũng bởi
vì làm ra quyết định chính xác, thu được sự tưởng thưởng mạnh mẽ từ
trong tông phái.
Kỳ thực đối với bọn họ mà nói, những điều này cũng không phải trọng yếu nhất. Chân chính trọng yếu nhất là
bọn họ trải qua lần này hiệp trợ Phong Sơn phái tiêu diệt Âm Kiệt phái,
thậm chí thiếu chút nữa bỏ có tính mạng, nên đã thu được tình cảm cá
nhân đối với Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng là
ai? Đó là một nhân vật dù cho tiên nhân gặp được cũng phải thi lễ. Bao
năm qua, người có được đãi ngộ như thế, có được mấy người? Chỉ sợ một
người cũng không có đi? Có thể trở thành bằng hữu của hắn, thật đúng là
có mặt mũi.
Vừa nghĩ đến những việc này, trên mặt các vị trưởng lão cùng quản sự các tông phái không khỏi nổi lên dáng tươi
cười đắc ý dào dạt.
Ngay lúc này, đệ tử Phong Sơn
phái cũng đã mang quà tạ lễ đưa tới trong tay những trưởng lão cùng quản sự của các đại tông phái.
Đây là một tiểu bình sứ
rất đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, tuy rằng còn chưa mở nắp bình,
nhưng những trưởng lão, quản sự kia đều có thể suy đoán ra, bên trong
những bình sứ này tất nhiên là đan dược có phẩm cấp không thấp. Trong
khoảng thời gian ngắn, bọn họ chợt có chút do dự. Cùng lúc bọn họ rất
muốn có đan dược này, mặt khác lại muốn làm bộ rộng rãi, chối từ quà lễ
tạ ơn để tranh thủ hảo cảm càng nhiều hơn của Trương Văn Trọng.
“Trương tiên sinh, Linh Xu phái chúng tôi vốn là minh hữu của Phong
Sơn phái, giúp đỡ Phong Sơn phái các vị vốn là nghĩa vụ nên có của chúng tôi. Làm sao không biết xấu hổ nhận quà lễ tạ ơn chứ? Còn thỉnh ngài
thu hồi lại đi thôi.” Tuy rằng Lục Hòe cũng rất muốn lấy bình đan dược,
nhưng hắn cũng không quá nhiều do dự, lập tức liền chắp tay chối từ. Hơn nữa chính hắn cũng không phát hiện, ngay lúc xưng hô Trương Văn Trọng,
đã không tự chủ được dùng tới lời tôn kính.
Tôn Đình
Quân, Hoắc Thanh và Tiêu Chấn cũng vội vàng phụ họa: “Giúp đỡ minh hữu
là bổn phận, phần lễ tạ ơn này, chúng tôi cũng không thể thu, còn thỉnh
Trương tiên sinh thu hồi đi thôi.”
Những người còn
lại sau khi nhìn thoáng qua nhau, cũng không hề do dự, quyết định chủ ý, đồng loạt nói: “Ân nghĩa của Trương tiên sinh, làm chúng tôi rất bội
phục. Thế nhưng quà lễ tạ ơn, chúng tôi không thể thu. Có thể giúp đỡ
Phong Sơn phái, chính là vinh hạnh của chúng tôi, hơn nữa chúng tôi ra
lực cũng không nhiều. Nếu như bây giờ thu lễ, chẳng phải sẽ chọc người
chế nhạo?”
Phản ứng của những người này cũng nằm
trong sự dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn mỉm cười nói: “Ân nghĩa của
chư vị, Phong Sơn phái chúng tôi đã ghi khắc trong tâm khảm, vĩnh không
dám quên. Nhưng lễ tạ ơn lần này, còn mời các vị nhất định phải nhận
lấy, đây cũng là một phần tâm ý của Phong Sơn phái chúng tôi. Được rồi,
các vị cũng đừng nên chối từ nữa. Còn chối từ, vậy không xem Phong Sơn
phái và Trương Văn Trọng này là bạn bè.”
Thấy Trương
Văn Trọng nói như vậy, mọi người cũng không dám tiếp tục chối từ, chỉ
thu lại bình đan dược. Nếu như bởi vì quá chối từ mà đắc tội Phong Sơn
phái, đắc tội Trương Văn Trọng, chẳng phải sẽ trở thành bi kịch khiến
cho thiên hạ chê cười hay sao?
Có người kiềm chế
không được sự hiếu kỳ trong lòng, lặng lẽ mở nắp bình, nhìn đan dược bên trong, nhất thời thất thanh kinh hô lên: “Đây…đây là…Cửu Chuyển Bồi Anh Đan? Trời ạ, không ngờ là Cửu Chuyển Bồi Anh Đan? Loại đan dược này
không ngờ lại thực sự tồn tại? Tôi còn cho rằng đây chỉ là người xưa bịa ra mà thôi.”