Bệnh viện nhân dân huyện Ẩn Ngạc.
Làm xong kiểm tra,
Dư Kha nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, nhìn tựa hồ như đã ngủ say. Nhưng Trương Văn Trọng nhận ra đôi mày nàng thỉnh thoảng cau lại,
hiển nhiên cũng không phải thật sự đã ngủ mà chỉ là giả vờ. Cha mẹ nàng
lúc này đang canh chừng bên giường bệnh, không ai chịu rời đi. Bọn họ
rất sợ một khi mình rời đi, Dư Kha lại làm ra chuyện gì kích động, làm
cho bọn họ hối hận cả đời.
Đối với việc Dư Kha giả vờ ngủ, Trương Văn Trọng cũng không mở miệng vạch trần. Bởi vì hắn biết,
Dư Kha hơn phân nửa không biết làm sao đối mặt cha mẹ của mình, nên mới
tuyển chọn cách giả vờ này. Nếu như tùy tiện vạch trần nàng, rất khả
năng sẽ lại lần nữa kích thích thần kinh đang căng thẳng của nàng.
Ngay lúc này, viện trưởng Triệu Tiệp của bệnh viện nhân dân huyện Ẩn
Ngạc, tay cầm một túi hồ sơ đi vào phòng bệnh, nói: “Trương giáo thụ,
đây là những báo cáo kiểm tra trước đây Dư Kha đã làm trong bệnh viện
chúng tôi. Mặt khác, những báo cáo khác mà anh cần tôi cũng đã nhờ bệnh
viện khác gởi bản fax đến.”
“Triệu viện trưởng, làm phiền ông. Đi, chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện.”
Trương Văn Trọng tiếp nhận túi hồ sơ, nhưng không mở ra xem ngay trước mặt cha mẹ Dư Kha, mà đi vào phòng làm việc bên cạnh, lúc này mới lấy
báo cáo ra, tỉ mỉ lật xem.
Vưu Giai trong lòng tràn
đầy hiếu kỳ cũng thò đầu qua xem, nhưng báo cáo kiểm tra đầy những thuật ngữ chuyên nghiệp đối với nàng mà nói chẳng khác gì đang xem thiên thư, căn bản xem không hiểu, cho nên sau khi nhìn thoáng qua, cũng chỉ đành
buông tha, chậm rãi đợi Trương Văn Trọng cấp ra đáp án.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang lật xem báo cáo, Triệu Tiệp nói: “Về
chuyện Dư Kha, tôi cũng có nghe thấy. Ban đầu khi bệnh viện chúng tôi
chẩn đoán cô bé mang thai, cha mẹ cô bé còn chỉ trích bệnh viện chúng
tôi lầm chẩn. Thế nhưng sau đó, mặc kệ là làm kiểm tra thêm lần nữa
trong bệnh viện chúng tôi hay bệnh viện khác, đều biểu hiện tình huống
cô bé thật sự mang thai, cha mẹ cô bé lúc đó mới thôi.” Nói đến đây, hắn lắc đầu thở dài: “Những đứa trẻ hiện tại, cũng thật không biết bảo hộ
lấy mình, cô bé mới mười lăm tuổi, không ngờ đã mang thai…”
Trong phòng làm việc, ngoại trừ Trương Văn Trọng, Vưu Giai và Triệu
Tiệp, còn có vài bác sĩ. Lúc này nghe Triệu Tiệp cảm khái, liền có người phụ họa theo.
Mà đúng như lời của Triệu Tiệp, nếu
chỉ nhìn vào những báo cáo kia, Dư Kha đích thật đã mang thai. Thế
nhưng, chân tướng sự tình đúng thật là như vậy sao?
Trương Văn Trọng còn nhớ rõ khi mình bắt mạch cho cô bé, rõ ràng là mạch tượng có kinh nguyệt. Hắn đối với năng lực bắt mạch của mình vô cùng tự tin, loại chuyện chẩn lầm tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người hắn.
Như vậy có phải là những tờ báo cáo này đã làm lỗi phải không?
Nhìn xấp báo cáo trên tay, Trương Văn Trọng nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu như nói một hai lần kiểm tra có sai lầm, một hai bệnh viện xảy ra
chuyện lầm chẩn, như vậy thì tới mấy bệnh viện đều xảy ra chuyện sai lầm như thế, tỷ lệ có thể nói cực kỳ bé nhỏ, giống như hoàn toàn không thể.
Nếu mình bắt mạch và báo cáo kiểm tra của các bệnh viện đều không lầm, vậy tình huống quái dị trong cơ thể Dư Kha đã xảy ra chuyện gì?
Trương Văn Trọng chìm vào trong trầm tư, đột nhiên nhớ tới một khả
năng, hắn buông xấp báo cáo kiểm tra trong tay xuống, nói: “Triệu viện
trưởng, chuyện này tạm thời còn không thể kết luận. Theo tôi thấy, Dư
Kha rất có khả năng cũng không hề mang thai!”
“Cái…cái gì? Anh nói Dư Kha không mang thai? Diều này sao có thể!” Triệu Tiệp đang thao thao bất tuyệt, sau khi nghe được lời nói của Trương Văn Trọng, nhất thời rất khiếp sợ.
Không chỉ có Triệu
Tiệp, mấy bác sĩ đang có mặt trong phòng làm việc, cũng đều cảm giác
kinh ngạc cùng hoài nghi sâu sắc về câu nói của Trương Văn Trọng.
“Dư Kha làm sao có khả năng không mang thai? B siêu biểu hiện trong
bụng con bé là một thai nhi, hơn nữa cả giới tính còn thấy rõ.” Một bác
sĩ còn trẻ tuổi nói, trên mặt lộ biểu tình kinh ngạc cùng hồ nghi.
“Phải nha, toàn bộ báo cáo kiểm tra, đều chỉ rõ trong bụng Dư Kha cũng không phải khối u, mà là một thai nhi. Đây chính là báo cáo kiểm tra
của mấy bệnh viện, không có khả năng đều xuất hiện lầm chẩn chứ?” Nữ bác sĩ khám và chữa bệnh cho Dư Kha trước kia, cũng đang nhíu mày, hiển
nhiên đối với câu nói của Trương Văn Trọng rất không giải thích được.
Nếu không phải danh tiếng của Trương Văn Trọng hiển hách, chỉ sợ nàng đã châm chọc khiêu khích.
“Bác sĩ Trương, anh nói Dư
Kha không mang thai, có căn cứ gì không? Cũng không thể nói mò vu
khống.” Người nói những lời này, là bác sĩ Lô Lâm có tư cách cao nhất
trong khoa phụ sản của bệnh viện nhân dân huyện Ẩn Ngạc. Trong toàn bộ
khoa phụ sản ở các bệnh viện tại huyện Ẩn Ngạc, cũng rất có danh vọng.
Đối với những lời thuật lại về y thuật của Trương Văn Trọng, nàng vẫn
luôn ôm thái độ hoài nghi. Theo nàng xem ra, tuổi tác của Trương Văn
Trọng thật sự là quá trẻ, dù có được tài hoa trong y học, nhưng cũng chỉ là có hạn. Thậm chí ở sâu trong nội tâm của nàng, còn có điểm hoài nghi Trương Văn Trọng được truyền thông cố tình khoa trương, dù sao, truyền
thông cũng không phải chưa từng nâng đỡ khoa trương những nhân vật gọi
là “chuyên gia dưỡng sinh” trước kia.
Thấy thái độ
phản đối cùng hoài nghi của các bác sĩ đối với Trương Văn Trọng, vùng
lông mày Vưu Giai nhất thời nhíu lại. Nhưng nàng vẫn chưa phát biểu ý
kiến, bởi vì dù sao nàng cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp trong
ngành y học, nàng chỉ dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn Trương Văn Trọng, lặng lẽ khuyến khích ủng hộ hắn.
Đối với phản ứng của các bác sĩ, Trương Văn Trọng đã sớm có dự liệu, hắn mỉm cười, lại định đưa
cách nhìn của mình nói ra. Nhưng ngay lúc này, một hộ sĩ vội vàng chạy
vào phòng làm việc, nói: “Không hay, thân dưới của Dư Kha xuất huyết rất nhiều, rất có thể là điềm báo trước sẽ sinh non!”
“Cái gì?” Bác sĩ chủ nhiệm của Dư Kha lập tức đứng lên, cất bước đi về phía phòng bệnh của cô bé.
“Chúng ta cũng qua nhìn xem.” Triệu Tiệp hướng Trương Văn Trọng và Lô
Lâm nói, vài người đi theo vị bác sĩ chủ nhiệm, đi về phòng bệnh của Dư
Kha.
Sau một phen kiểm tra, bác sĩ chủ nhiệm của Dư
Kha nói: “Thân dưới Dư Kha xuất huyết rất nhiều, đồng thời cô bé cũng
cảm giác đau bụng không chịu nổi, theo tôi thấy, rất có khả năng là điềm báo trước khi sinh non. Nghĩ đến khi cô ấy từ mái nhà nhảy xuống, tuy
rằng bởi vì Trương giáo thụ đúng lúc cứu giúp nên không bị thương, nhưng đã kinh động thai nhi trong bụng, cho nên sản sinh tình huống hiện
tại…”
Dư Kha đang ôm bụng kêu đau, nghe vậy giận tím
mặt, khóc mắng: “Tôi không có mang thai, tôi thật sự không có mang thai, các người muốn tôi nói bao nhiêu lần mới bằng lòng tin tưởng lời nói
của tôi? Lang băm, tất cả các người đều là lang băm!”
Cha mẹ Dư Kha vừa an ủi nàng, vừa hướng các bác sĩ xin lỗi, có vẻ vô cùng khó xử, rất là xấu hổ.
Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Dư Kha nói rất đúng, cô bé không hề
mang thai. Thân dưới cô bé chảy máu, là bởi vì tới thời kỳ kinh nguyệt.”
Lời của hắn vừa thốt ra khỏi miệng, không chỉ làm cha mẹ Dư Kha chấn
kinh, đồng dạng cũng làm cho những nhân viên y tế trong bệnh viện ngây
dại.
Một lúc sau, Dư Kha vui mừng khóc to: “Cuối cùng cũng có người chịu tin tưởng tôi không có mang thai, ô ô ô…”
Cha mẹ Dư Kha vẻ mặt hồ nghi dò hỏi: “Trương giáo thụ, anh nói thật
sao? Con gái chúng tôi nó…nó thực sự không có mang thai? Nhưng thai nhi
trong bụng nó là chuyện gì xảy ra?”
Bác sĩ chủ nhiệm
của Dư Kha cau mày, không giải thích được nói: “Trương giáo thụ, anh
đang nói giỡn sao? Anh nói Dư Kha không mang thai, như vậy báo cáo của
mấy bệnh viện làm sao giải thích? Hơn nữa theo tôi biết, mấy tháng trước Dư Kha cũng không hề có kinh nguyệt. Mà lúc này bụng cô bé lớn vừa lúc
xứng hợp với thời gian…”
Lô Lâm hừ lạnh một tiếng,
trầm giọng nói: “Trương giáo thụ, thân phận của anh là một bác sĩ. Anh
nói những lời này với người nhà bệnh nhân, cần phải phụ trách nhiệm!”
“Tôi đương nhiên phụ trách với lời nói của mình.” Tuy rằng thái độ của Lô Lâm không tốt, nhưng Trương Văn Trọng không hề tức giận, gương mặt
mỉm cười nói: “Tôi vừa nhìn báo cáo các vị cung cấp, vô luận là bệnh
viện của các vị hay những bệnh viện khác, khi tiến hành kiểm tra với Dư
Kha, toàn bộ chỉ kiểm tra bằng sóng siêu âm, cũng không hề kiểm tra qua
nước tiểu hay máu…”
Lô Lâm nói: “Nếu trong bụng đã hình thành thai nhi, còn cần kiểm tra nước tiểu và máu hay sao?”
Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không cãi cọ với nàng, chỉ biết nên
đem chân tướng thực sự mà nói thì tốt hơn. Hắn nói với Triệu Tiệp:
“Triệu viện trưởng, tôi đề nghị, lập tức lấy mẫu máu của cô bé, làm một
lần kiểm tra HG ( nhân lông tơ màng xúc tuyến sinh dục kích thích tố).”
Triệu Tiệp đầu tiên là sửng sốt, sau đó do dự nói: “Có cần phải làm không?”
“Cần!” Trương Văn Trọng trầm giọng nói, thái độ thập phần kiên quyết.
Lúc này Triệu Tiệp đối với lời nói của Trương Văn Trọng, đã từ ban đầu không tin, biến thành do dự hiện tại. Hắn cũng từng nghe nói qua về
những chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng, biết y thuật của hắn được
Ngô Thủ Chí, Nhạc Tử Mẫn những chuyên gia y học quốc nội nhất trí khen
ngợi. Người như vậy, nếu như không có căn cứ, thái độ làm sao lại kiên
quyết như thế?
Triệu Tiệp nhịn không được nhíu mày,
thầm nghĩ: “Lẽ nào Dư Kha thật sự không mang thai? Vậy thai nhi trong
bụng cô bé lại xảy ra chuyện gì?”
Cùng lúc đó, Dư Kha vì bị đau bụng mà đầu đầy mồ hôi, cũng cố lấy sức lực toàn thân kiệt
lực gào to: “Làm kiểm tra! Chỉ cần trả lại sự trong sạch cho tôi, làm
kiểm tra gì tôi cũng đều nguyện ý!”
“Đã như vậy, vậy
làm theo lời Trương giáo thụ nói, kiểm tra máu HG cho cô bé.” Triệu Tiệp phân phó hộ sĩ lấy máu của Dư Kha, đem đến phòng kiểm nghiệm tiến hành
xét nghiệm.
Đối với việc này, Lô Lâm và bác sĩ chủ
nhiệm đều lắc đầu. Theo các nàng xem ra, lấy máu xét nghiệm HG căn bản
là làm điều thừa, thai nhi trong bụng Dư Kha còn biết cả giới tính, kiểm tra HG lại có ý nghĩa gì?
Triệu Tiệp cũng nghĩ như
vậy, sau một thoáng suy nghĩ, hắn nói: “Trương giáo thụ, vì sao anh nhận định Dư Kha không có mang thai? Nếu như cô bé không mang thai, vậy thai nhi trong bụng là sao? Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn đã có định luận phải
không? Có thể đem cách nhìn của anh, nói cho chúng tôi nghe được chứ?”
Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp: “Hiện tại tôi nói các vị cũng sẽ
không tin tưởng, cho nên đợi khi báo cáo xét nghiệm máu đến thì hãy
nói.”