“Xích Hà đạo trưởng là quan chủ một quan, sao dám làm phiền ông tự mình
đón chào?” Nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của Xích Hà đạo trưởng, bốn người Lục Hòe cũng mỉm cười, khách khí nói. Loại thái độ thân hòa này
của họ, nằm ngoài sở liệu của Xích Hà đạo trưởng, thậm chí để hắn sinh
ra một loại cảm giác kinh sợ.
Vốn với thân phận địa
vị của bốn người Lục Hòe, hoàn toàn không cần khách khí như vậy với Xích Hà đạo trưởng. Tuy nói Xích Hà là quan chủ một quan, nhưng Hà Phi Quan
dù sao chỉ là một môn phái nhỏ, so sánh với bốn người Lục Hòe, xếp hạng
trong năm mươi tông phái đứng đầu Địa Tự Hào, thật sự không thể so sánh. Kỳ thực một người đứng đầu một môn phái nhỏ như Xích Hà đạo trưởng, ở
trong mắt bốn người Lục Hòe cũng không khác gì người tu chân bình
thường, sở dĩ bọn họ chịu khách khí, hoàn toàn là vì nể mặt Trương Văn
Trọng.
Trước đó, bốn người Lục Hòe cũng từng điều tra quan hệ giữa Hà Phi Quan và Trương Văn Trọng. Theo bọn họ xem ra, Hà
Phi Quan hẳn là minh hữu đầu tiên của Phong Sơn phái, hơn nữa còn có hữu nghị rất sâu sắc đối với Trương Văn Trọng. Tuy rằng bọn họ không biết
Hà Phi Quan đã dùng thủ đoạn gì lấy lòng Trương Văn Trọng, nhưng điều
này cũng không gây trở ngại quyết tâm kết giao với Hà Phi Quan. Để có
thể lấy lòng Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái, bốn người Lục Hòe có
thể nói là vô cùng dụng tâm.
Sau một phen hàn huyên,
Lục Hòe hướng Xích Hà đạo trưởng đưa ra lời mời: “Đợi khi hội đấu giá
kết thúc, đạo trưởng không ngại cùng đệ tử đến Linh Xu phái tham quan.”
Tôn Đình Quân, Hoắc Thanh và Tiêu Chấn cũng lần lượt hướng Xích Hà đưa ra lời mời, lại cười dài nói: “Nếu như đạo trưởng không chê, chúng ta
cứ kết thành minh hữu, ngày sau cũng tiện tới lui…”
Xích Hà quá đỗi vui mừng, vội vàng nói: “Thế nào lại ghét bỏ chứ? Nhận
được các vị để mắt, nguyện cùng Hà Phi Quan kết thành minh hữu, chúng
tôi tự nhiên cầu còn không được.” Hắn biết rõ cùng Linh Xu phái, Liễm
Sơn kiếm tông, Hoa Gian phái và Ba sơn Tiêu gia kết thành minh hữu, đối
với mình hay Hà Phi Quan đều có chỗ tốt, tự nhiên không chịu bỏ qua một
cơ hội tốt như vậy, liền lôi kéo bốn người Lục Hòe lập tức định ra minh
ước, rất sợ bọn họ qua đi rồi đổi ý.
Sau khi định ra minh ước, bốn người Lục Hòe cũng tạm cáo từ Xích Hà, đi tìm Trương Văn Trọng.
Sau khi bốn người Lục Hòe rời khỏi, Xích Hà đạo trưởng vẫn còn chưa
tỉnh táo lại từ trong nỗi kích động, vẻ mặt hưng phấn xoa xoa tay, liên
tục nói: “Thực sự thực không ngờ, bốn người trong bốn môn phái xếp hàng
trong năm mươi môn phái đầu tiên của Địa Tự Hào, không ngờ nguyện ý ký
minh ước với Hà Phi Quan chúng ta. Sự thịnh vượng của Hà Phi Quan, sợ là sắp bắt đầu rồi phải không?” Hắn lại quay đầu nhìn Trác Thanh Liên đang đứng phía sau hỏi: “Đồ nhi, vi sư không phải đang nằm mơ chứ?”
Lúc này Trác Thanh Liên cũng không nhìn hắn, mà đưa ánh mắt nhìn sang
bên. Khi nghe hắn hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sư tôn, ngài kích động
thì kích động, nhưng cũng đừng quá tự đắc. Theo con thấy, bốn người Lục
Hòe sở dĩ chịu hạ mình kết giao, hơn phân nửa là nể mặt mũi của Trương
tiên sinh. Sư tôn hãy xem…”
Nhìn theo tay Trác Thanh
Liên, Xích Hà đạo trưởng khiếp sợ phát hiện, bốn người Lục Hòe đang vây
quanh bên người Trương Văn Trọng, nhìn dáng dấp tươi cười trên mặt họ,
rõ ràng đang muốn lấy lòng hắn.
“Đây…đây xảy ra
chuyện gì? Bốn người Lục Hòe đều nằm trong bốn tông phái mạnh của Địa Tự Hào, sao lại lấy lòng cung kính đối với Trương tiên sinh như vậy?” Xích Hà há to miệng khiếp sợ, thế nào cũng không dám tin tưởng hai mắt của
mình.
Không chỉ có Xích Hà đạo trưởng, những người tu chân không nhận ra Trương Văn Trọng, cũng đều bị một màn này chấn kinh, đều kinh hô nghị luận, suy đoán:
“Trời ạ, ta không
có nhìn lầm chứ? Bốn vị trưởng lão bốn môn phái Địa Tự Hào, không ngờ
lại vây quanh một phàm phu tục tử lấy lòng…điều này sao có thể?”
“Ai biết người này là thần thánh phương nào? Lẽ nào là người đại lý của một môn phái thuộc Thiên Tự Hào?”
“Khó tin, thật khó tin…Ai có thể nói cho ta biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì không?”
Tuy rằng chuyện Phù Bảo Tông bị diệt, ở trong khoảng thời gian gần đầy là câu chuyện trọng tâm đứng đầu tu chân giới. Nhưng người biết Phù Bảo Tông bị một mình Trương Văn Trọng tiêu diệt lại không nhiều lắm. Bởi vì người tận mắt chứng kiến một màn lúc đó, đều được Trương Văn Trọng yêu
cầu bảo vệ dùm bí mật này, không bị tiết lộ ra ngoài. Cho nên những
người tu chân kia không biết Trương Văn Trọng, xem hắn như phàm phu tục
tử, cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
So sánh với sự khiếp sợ và không giải thích được của Xích Hà đạo trưởng, Trác Thanh Liên cũng đã đoán được: “Nếu như con không đoán sai, bốn người Lục Hòe
hẳn đã biết Trương tiên sinh là người đại lý của đan đỉnh đại phái, có
lẽ biết có thể từ chỗ Trương tiên sinh thu được rất nhiều đan dược cao
phẩm, cho nên mới hạ thân phận đi lấy lòng hắn.”
“Ân, con nói không sai, đích thật là có khả năng này.” Lúc này Xích Hà cũng
hồi phục lại tinh thần, nhìn Trương Văn Trọng đang được bốn người Lục
Hòe vây chính giữa, sau một phen trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Xem ra chúng
ta phải càng đem nhiều công sức để lấy lòng Trương tiên sinh. Chỉ khi
đem Hà Phi Quan cột chặt vào hắn, mới có cơ hội thịnh vượng phát đạt.”
Trác Thanh Liên chậm rãi gật đầu, đối với câu nói của Xích Hà đạo trưởng rất tán thành.
Người chung quanh khe khẽ trò chuyện cũng không gây trở ngại sự giao
lưu giữa bốn người Lục Hòe và Trương Văn Trọng, sau một phen hàn huyên,
Lục Hòe thật sự không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, sau một
thoáng do dự, cuối cùng nhỏ giọng hướng Trương Văn Trọng hỏi: “Trương
tiên sinh, hôm nay dị tượng xuất hiện lúc gần sáng, có liên quan tới anh phải không?” Trước đó hắn cũng từng thử thăm dò đệ tử Phong Sơn phái,
nhưng cũng không có câu trả lời thuyết phục, cho nên thẳng thắn đưa ra
nghi vấn trong lòng với Trương Văn Trọng.
Ba người
Tôn Đình Quân đều dựng đứng lỗ tai, đều bức thiết muốn biết câu trả lời
của Trương Văn Trọng. Bọn họ cũng không lo lắng câu hỏi bị người khác
nghe được, bởi vì họ đã lén lút hạ cấm chế chung quanh, đừng nói là nói
nhỏ, dù có hò hét thì người chung quanh cũng đừng mơ tưởng nghe được.
Nhưng đối với câu hỏi của Lục Hòe, Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười không đáp.
“Nếu Trương tiên sinh không muốn nói, chúng ta cũng không nhắc lại.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lục Hòe cũng không bỏ qua, lại hỏi: “Nhưng
hương thơm say lòng người của sáng nay, hẳn là có liên quan tới Trương
tiên sinh chứ? Chỉ là không biết anh vừa luyện chế ra được loại đan dược nào thế?”
“Thất phẩm.” Lúc này Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm, mà nói sự thực.
“Cái gì? Thất…thất phẩm?” Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng
bốn người Lục Hòe nghe được câu trả lời của Trương Văn Trọng, liền chấn
kinh đến trợn mắt há hốc, thất thanh kinh hô lên. Cũng may bọn họ đã sớm hạ cấm chế, không để tiếng kinh hô truyền ra, bằng không khẳng định sẽ
làm oanh động, làm trận đấu giá tu chân không thể bắt đầu thuận lợi.
Sau khi hít sâu vài hơi, Tôn Đình Quân là người thứ nhất bình phục lại tình tự, xác nhận dò hỏi: “Trương tiên sinh, sáng sớm nay anh luyện chế đích thật là đan dược thất phẩm? Anh không có hù chúng tôi a?” Thanh âm của hắn vẫn đang run.
Trương Văn Trọng bật cười, hỏi ngược lại: “Tôi cần hù các vị sao?”
“Trời ạ, Trương tiên sinh không ngờ thực sự luyện chế ra đan dược thất phẩm, thực sự làm kẻ khác khó thể tin…” Đối với câu nói của Trương Văn
Trọng, bốn người Lục Hòe rất tin tưởng. Bọn họ vừa khiếp sợ, cũng vội vã đưa ra thỉnh cầu: “Trương tiên sinh, có thể đem đan dược anh mới luyện
chế, bán một chút cho chúng tôi không?”
Trương Văn
Trọng mỉm cười, nói: “Lần này trong hội đấu giá, tôi sẽ xuất ra hai viên đan dược thất phẩm để tiến hành bán đấu giá. Nếu các vị muốn, thì cứ
mua đi.”
Hoắc Thanh xoa tay, khẩn cầu nói: “Chỉ có
hai viên? Lẽ nào không thể bán thêm vài viên sao? Trương tiên sinh, anh
yên tâm, giá cả không thành vấn đề, anh mang thêm vài viên ra bán đấu
giá đi.”
“Phải nha, phải nha, Trương tiên sinh, anh
mang thêm vài viên ra bán đấu giá đi, hai viên quả thật là quá ít.” Ba
người Lục Hòe cùng gật đầu phụ họa, bọn họ đều rất mong muốn Trương Văn
Trọng có thể lấy thêm vài viên ra bán đấu giá.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: “Các vị cũng quá tham lam đi thôi?
Chẳng lẽ các vị cho rằng đan dược thất phẩm dễ luyện lắm ư? Nói thật với các vị, lần này tôi tổng cộng cũng chỉ luyện ra được có vài viên, nếu
không phải vì đề cao danh tiếng cho hội đấu giá tu chân, dù một viên tôi cũng không muốn đem ra.”
Trương Văn Trọng dự định
giữ mãi công việc tổ chức hội đấu giá tu chân, tốt nhất hàng năm đều có
thể tổ chức một hai lần như vậy. Chính bởi vì có ý niệm như thế, hắn mới không tiếc mang hai viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan trân quý đưa ra bán đấu
giá.
Nghe Trương Văn Trọng nói như vậy, bốn người Lục Hòe cũng đành thôi, vừa đem việc này báo cho tông phái, vừa xoa tay
chuẩn bị mua cho được hai viên đan dược thất phẩm về trong túi.
Thời gian trôi qua từng giây, người đến tham gia hội đấu giá ngày càng nhiều, làm làng du lịch suối nước nóng vốn quạnh quẽ trở nên càng rầm
rĩ náo nhiệt. Những người tu chân tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ,
đều đang nói những chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng, Phong Sơn phái và chuyện hội đấu giá tu chân lần này.
Thời gian vừa đến, đệ tử Hà Phi Quan, vị Khâu Đại Bảo kinh nghiệm phong phú về bán
đấu giá, mặc đạo bào mới tinh, cùng bốn vị đệ tử của Hà Phi Quan và
Phong Sơn phái đi theo, tiến lên đài cao ngay trung tâm làng du lịch
suối nước nóng, lại gõ vào chuông thanh đồng đặt trên bàn bán đấu giá.
“Đương…”
Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, lập tức vang vọng toàn bộ làng
du lịch suối nước nóng, đưa ánh mắt mọi người đều hấp dẫn tới.
Khâu Đại Bảo thân là tiêu điểm của mọi người, cũng không hề luống
cuống một chút nào, sau khi ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt tươi cười đem lời
dạo đầu quen thuộc nói ra: “Các vị đồng đạo tu chân giới, hoan nghênh
các vị đến tham gia hội đấu giá tu chân lần này tại Vân Thai thị…”
Toàn bộ biểu tình của những người tu chân đều trở nên nghiêm túc lên,
bởi vì bọn họ biết, buổi đấu giá tu chân chờ đợi đã lâu ngày, ngay lúc
này chính thức được vén màn.