Chỉ trong nháy mắt công phu, Trương Văn Trọng đã bị nhóm người tụ tập
vây kín xung quanh. Cả khu phòng y tế cũng chật như cối nêm.
Dưới tình huống nguy khốn, có dấu hiệu không thể khống chế nổi cục
diện, Trương Văn Trọng đành phải nhíu lông mày lại, hung hăng phun ra
một ngụm chân nguyên, lớn tiếng quát: “Tất cả đều dừng lại, không được
chen lấn xô đẩy nhau nữa.”
Tiếng quát ẩn chứa chân
nguyên vang lên như sấm nổ bên tai mọi người. Khiến cho tâm thần bọn họ
run rẩy không thôi. Ngoại trừ sóng âm ra, trong tiếng quát còn hàm chứa
cả hiệu lực thôi miên của Chúc Do Thuật, bởi vậy nên mọi người cũng lập
tức đình chỉ, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cao giọng nói: “Hôm nay tôi sẽ khám bệnh cho tất cả
mọi người có mặt ở đây. Chỉ hi vọng mọi người hãy xếp hàng trật tự,
không chen lấn xô đẩy nhau như vậy đâu.”
Bởi hiệu lực thôi miên của Chúc Do Thuật, nên tất cả bệnh nhân đều dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng. Bắt đầu xếp thành hàng lối cẩn thận.
……
Đêm thu lạnh giá luôn đến rất nhanh, chỉ vừa đến sáu giờ rưỡi bầu trời đã tối đen, đồng thời còn nổi lên từng trận gió lạnh thấu xương, có vẻ
thê lương với từng cơn gió mùa thu cuốn lá. May là lúc này Trương Văn
Trọng và Tô Hiểu Hồng đã khám bệnh xong cho các bệnh nhân, tránh cho họ
phải chầu chực khổ sở trong gió lạnh ban đêm.
Sau khi đưa tiễn người bệnh nhân cuối cùng, Tô Hiểu Hồng thở ra một hơi thật
dài, nói: “Cuối cùng cũng đã xong.” Cả người nàng giống như xụi lơ, dựa
vào mặt bàn khám bệnh ngay trước mặt.
Trong một thời
gian ngắn ngủi như vậy, xem bệnh cho quá nhiều bệnh nhân, đối với Tô
Hiểu Hồng cũng chỉ là lần đầu. Nàng vô cùng mệt mỏi, sự mệt mỏi về tinh
thần cũng không phải do thân thể. Bởi vì lúc xem bệnh cho bệnh nhân,
ngoại trừ phải bảo trì tinh thần cao độ tập trung, còn phải liên tục suy nghĩ lo lắng, căn cứ những tin tức khám chẩn để tiến hành phân tích
tổng hợp, sau đó đưa ra phương thức điều trị.
So sánh với Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng lại có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn khám số lượng bệnh nhân nhiều hơn Tô Hiểu Hồng, nhưng vô luận
là y thuật, kinh nghiệm hay tu vi đều cao hơn Tô Hiểu Hồng rất nhiều
lần, cho nên hắn dù bận rộn vẫn thành thạo, cũng không phải là chuyện gì đáng kỳ quái.
Nhìn Tô Hiểu Hồng uể oải dựa lên mặt
bàn, Trương Văn Trọng mỉm cười đứng dậy cầm ly đi rót nước nóng, bỏ vào
một ống đường gluco.
Đường gluco là năng lượng duy
nhất cho hệ thống trung khu thần kinh, không ít nhà khoa học nghiên cứu
biểu hiện, đường gluco đích thật có thể đề cao lực tập trung cho ký ức,
làm phản ứng càng tăng thêm hiệu quả mẫn tiệp. Có thể nói, đường gluco
là sự giúp đỡ tỉnh táo cho người có tinh thần không phấn chấn, so với cà phê hay trà đậm càng tốt hơn nhiều. Lúc này nhìn vẻ mặt uể oải của Tô
Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng tự nhiên là muốn giúp nàng tiêu trừ uể oải.
Lúc đưa ly nước cho Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng cũng không quên
thân thiết dặn dò: “Thế nào, bị mệt muốn chết rồi phải không? Nào, uống
ly nước này, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Cảm tạ
lão sư.” Tô Hiểu Hồng đang dùng hai tay xoa huyệt Thái Dương, nhìn thấy
Trương Văn Trọng đưa ly nước cho nàng, vội vã vươn hai tay nhận lấy,
trong lòng dâng lên sự ngọt ngào, âm thầm nói: “Lão sư cũng quan tâm ta
lắm nha.”
Trương Văn Trọng lại không biết trong lòng
cô gái nhỏ này đang suy nghĩ điều gì, vừa cười vừa nói: “Cảm tạ cái gì?
Nhanh uống đi, uống xong cô sẽ thấy thoải mái hơn.”
“Ân.” Tô Hiểu Hồng gật đầu, hai tay bưng ly nước uống từng ngụm lớn, lúc này nàng đúng thật là khát vô cùng, cả ngày bận rộn xem bệnh cho bệnh
nhân, vốn không uống hớp nước nào, tiếng nói đã khàn khàn, lúc này ôm ly nước uống một mạch cạn sạch sẽ.
Trương Văn Trọng cũng cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm, nhuận nhuận cổ họng có chút khô khốc.
Lúc này Ngô Thủ Chí và mấy chuyên gia giáo thụ vẫn đang ở trong phòng y tế hỗ trợ, đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, cõi lòng
đầy cảm khái nói: “Trương phó viện trưởng, Tô Hiểu Hồng, hai người hôm
nay thật đã dạy cho những lão già chúng tôi một bài học khắc sâu vào ký
ức a.”
Tô Hiểu Hồng buông ly nước trống trơn, cười hì hì nói: “Ngô viện trưởng, ông đừng nói như vậy, bằng không tôi sẽ kiêu
ngạo lắm.”
Lời nói của nàng nhất thời làm cho Ngô Thủ Chí bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Cười một lúc, Ngô Thủ Chí nghiêm sắt mặt, nói: “Trương phó viện
trưởng, có thể dự liệu sáng mai cùng với mỗi tuần đều sẽ có không ít
bệnh nhân chạy tới bệnh viện Ung Thành tìm cậu khám bệnh, thậm chí còn
có không ít bệnh nhân từ khắp nơi trong toàn quốc thậm chí toàn cầu đều
tìm tới, chỉ nhờ vào cậu và Tô Hiểu Hồng hai người, sợ là khó có thể ứng phó đúng không?”
Trương Văn Trọng gật đầu, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ nhờ vào tôi và Tô Hiểu Hồng hai người, đích thật là không đủ lực. Cho nên tôi dự định nhận thêm thực tập sinh.”
“Trương phó viện trưởng dự định nhận thực tập sinh? Đây chính là tin
tức tốt! Tôi tin tưởng, tin tức này một khi rải ra ngoài, trong y học
viện chúng ta có khả năng đều bị điên cuồng!” Ngô Thủ Chí nhất thời kích động, theo hắn xem ra, Trương Văn Trọng vô luận là tri thức lý luận hay kỹ năng lâm sàng, đều thật nổi tiếng, có thể nói là thần kỳ, về phần
khả năng giáo dục học sinh của hắn, cũng không cần nghi vấn, chỉ cần
nhìn y thuật hiện tại của Tô Hiểu Hồng, là có thể xem hiểu ngay.
Ngô Thủ Chí bọn họ cũng có khả năng suy nghĩ, bọn họ tự nhiên có thể
nghĩ ra, y thuật của Tô Hiểu Hồng hiện tại, thậm chí còn muốn cao minh
hơn một ít chuyên gia y học trong quốc nội!
Trong
lòng kích động, Ngô Thủ Chí cũng không quên hỏi: “Trương phó viện
trưởng, không biết điều kiện chọn lựa thực tập sinh của cậu có yêu cầu
ra sao?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Phẩm đức và tư
chất cả hai đều phải tốt. Tôi cũng không muốn bồi dưỡng ra lang băm,
cũng không nghĩ bồi dưỡng ra danh y lòng tham không đáy.”
“Trong y học viện chúng ta cũng có chút mầm non không tệ.” Ngô Thủ Chí vừa cười vừa nói sau đó lại hỏi: “Đối với sự chuyên nghiệp, tuổi tác và tính cách còn có yêu cầu gì nữa không?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Những thứ đó tôi cũng không có yêu cầu gì.”
Ngô Thủ Chí gật đầu, nói: “Tốt lắm, như vậy tôi quay về giúp cậu chọn
lựa ra một nhóm mầm tốt, lại do cậu tuyển chọn, rốt cục có ai lọt được
vào pháp nhãn của cậu.”
Trương Văn Trọng nói: “Làm phiền quá, cảm tạ Ngô viện trưởng.”
Ngô Thủ Chí vội vã xua tay nói: “Trương phó viện trưởng, cậu đừng cảm
ơn tôi, tôi không nhận nổi. Phải do chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng.” Dứt
lời, hắn và Trương Văn Trọng cùng nở nụ cười.
“Ác,
được rồi.” Ngô Thủ Chí đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Trương phó viện trưởng, trước kia cậu từng đáp ứng qua, khi học kỳ mới bắt
đầu, sẽ mở một buổi giảng khóa công khai. Không biết chừng nào cậu có
thể bắt đầu?”