Nghe Trương Văn Trọng hỏi về Lâm Tử Mạn, mấy nghiên cứu sinh vội vàng
hồi đáp: “Nghe nói bác sĩ Lâm và người nhà cùng về quê mẹ cô ấy mừng năm mới, kết quả khi trở về, lại gặp phải thời điểm khó mua vé xe lửa quay
về, cho nên phải xin nghỉ thêm vài ngày mới về được.”
Nguyên lai là như vậy, hèn chi không thấy cô ấy đi làm.” Trương Văn Trọng chợt
hiểu gật đầu, vừa thấy cửa phòng Lâm Tử Mạn vẫn đóng, hắn còn tưởng nàng bị bệnh nên không đến làm, lại không nghĩ bởi thời điểm khó mua vé.
Ngay lúc này, một bác sĩ trong phòng y tế xuất hiện ngay trước cửa
phòng hắn, nhẹ gõ cửa, mới cẩn thận nói: “Trương viện phó, tôi có mấy
vấn đề về phương diện nhồi máu cơ tim muốn thỉnh giáo anh, không biết
lúc này anh có thời gian không?”
Trương Văn Trọng mỉm cười vẫy tay, nói: “Có vấn đề gì vào hãy nói, chỉ cần tôi biết tôi sẽ hướng dẫn.”
“Được.” Vị bác sĩ nghe được vẻ mặt vui mừng, vội vàng đi vào phòng,
cung kính đứng bên cạnh hắn, đem mấy vấn đề vẫn luôn làm hắn khó khăn
toàn bộ nói ra. Sau đó đôi mắt trông mong nhìn Trương Văn Trọng, chờ
mong hắn trả lời.
Tựa như lời hắn vừa bảo chứng, hắn đích thật
cũng không giấu diếm, sau khi nghe mấy câu hỏi, liền mỉm cười giải thích toàn bộ không bỏ sót.
Vị bác sĩ kia vẻ mặt vui mừng, những
nghiên cứu sinh bên trong phòng cũng đều lấy ra bút ký, ghi lại nội dung giảng giải. Thậm chí mấy bác sĩ ở phòng bên cạnh khi nghe nói hắn đang
giảng giải tri thức y học vội vàng cầm bút ký chạy tới lắng nghe.
Rất nhanh, gian phòng của hắn đã bị chen chúc chật như nêm cối, bên ngoài hành lang cũng chật ních người.
Nhưng tuy rằng nhiều người, cũng không ồn ào. Ngoại trừ thanh âm giảng
giải của hắn, cũng chỉ có tiếng bút lướt trên giấy. Mọi người đều im
lặng, rất sợ quấy rối hắn giảng giải.
Suốt mười lăm phút sau, hắn mới giảng hoàn tất những vấn đề của vị bác sĩ kia.
Khi hắn nói xong, vị bác sĩ cảm kích nói: “Nghe một buổi nói chuyện,
thật như đọc mười năm sách vở…Trương viện phó, cảm ơn anh chỉ điểm. Tôi
tin tưởng, hôm nay anh giảng giải đủ cho tôi được lợi cả đời.”
“Nói quá lời.”Trương Văn Trọng cười khoát tay, chợt đưa ánh mắt nhìn mọi người đứng ngoài phòng, hỏi: “Ai còn chuyện gì không? Thừa dịp hiện tại không có bệnh nhân, có chuyện gì cứ nói. Cũng là câu nói kia, chỉ cần
tôi hiểu được sẽ nói cho mọi người.”
Làm hắn thật không ngờ
chính là những lời này của hắn giống như ngòi nổ vừa được đốt lên, trong nháy mắt châm ngay thùng thuốc nổ.
Căn phòng vừa rồi còn vô
cùng an tĩnh, trong nháy mắt liền biến thành ồn ào. Mọi người trong
ngoài, đều đang ồn ào đem vấn đề khó khăn mong được giải đáp, hi vọng
tăng thêm kiến thức y thuật của mình.
“Trương viện phó, tôi có mấy vấn đề về phương diện đau đầu thần kinh, muốn nhờ anh cố vấn một chút…”
“Chứng trầm cảm có thể dùng thuốc Đông y trị liệu không, nếu được nên trị thế nào? Dùng phương thuốc gì mới hiệu quả?”
“Tôi đối với bệnh người già mất trí nhớ có nghi vấn, mong Trương viện phó giải đáp…”
“Trương viện phó, Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lạnh bên trong Kim Khâu
Phú anh có hiểu hết không? Đó là gì vậy? Lâm sàng làm sao vận dụng?”
Trong khoảnh khắc đủ loại vấn đề từ trong miệng mọi người hỏi ra. Mấy
vấn đề này có phương diện về Đông y, có phương diện Tây y. Phạm vi hoàn
toàn khác hẳn, có thần kinh nội khoa, cũng có khoa hô hấp, thậm chí có
phương diện về khoa phụ sản…Để Trương Văn Trọng nghe được câu hỏi của
mình, họ không ngừng lặp đi lặp lại. Ở dưới tình huống này, muốn nghe rõ bọn họ nói gì thật không phải là chuyện dễ dàng.
Bất đắc dĩ,
hắn chỉ đành làm thủ thế đừng lên tiếng, lại ngậm một đạo linh khí trong miệng nói: “Yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút, hãy nghe
tôi nói…”
Dưới tác dụng với sự ảnh hưởng của hắn, các bác sĩ tâm tình kích động cũng bình tĩnh lại, trong ngoài phòng cũng trở nên an
tĩnh, mọi người mở to mắt nhìn hắn, chờ đợi hắn nói chuyện.
Hắn
đưa mắt nhìn mọi người nói: “Mọi người ồn ào nói như vậy, dù tôi có thể
nghe được rõ ràng, giảng giải cho mọi người, nhưng mọi người chưa chắc
đã nghe được phải không?”
Mọi người nhớ tới một màn vừa rồi, trên mặt không tự chủ được hiện lên biểu tình xấu hổ.
Trương Văn Trọng cười cười, tiếp tục nói: “Như vậy đi, mọi người đi
xuống trước, dùng giấy ghi lại những điều mình thắc mắc giao cho tôi.
Chờ sau khi tôi xem qua, sẽ trả lời cho mọi người. Thế nào, như vậy được không?”
“Tốt, tốt…” Những bác sĩ liên tục gật đầu, không nói
nửa chữ không. Bọn họ lần lượt rời khỏi phòng hắn, quay về phòng mình,
đem những thắc mắc viết ra giấy, giao vào trong tay hắn.
Trương
Văn Trọng nhìn lướt qua, sau khi loại bỏ bớt một ít vấn đề tương tự
nhau, sau đó nói với mọi người: “Những vấn đề các vị đưa tôi, tôi đều có thể giải đáp. Nhưng không gian nơi này quá nhỏ, cũng không phải nơi trò chuyện. Như vậy đi, chúng ta đi ra đại sảnh, nơi đó đủ lớn cho mọi
người thoải mái. Mặt khác nếu có bệnh nhân đến khám bệnh, cũng đúng lúc
chữa trị cho họ.”
Nhóm bác sĩ tự nhiên không có ý kiến, liên tục gật đầu đồng thời cũng nhanh chân trở về phòng mình lấy ghế dời đến đại sảnh để có được một vị trí thật tốt nghe giảng giải.
Đương
nhiên, ngoại trừ đưa ghế đến, trên tay mỗi người còn cầm theo giấy bút.
Thậm chí còn có người lấy ra điện thoại, chuẩn bị ghi âm, đem toàn bộ
quá trình ghi chép lại. Ai cũng biết, tạo nghệ y đạo của hắn cao bao
nhiêu, ai cũng không nguyện ý bỏ qua nội dung giảng giải của hắn. Dù cho chỉ một chút xíu, cũng làm bọn họ vạn phần hối hận.
Công tác
chuẩn bị hoàn thành rất nhanh, mà hắn cũng lấy ghế đặt trong đại sảnh.
Một tay cầm xấp giấy ghi chép của mọi người, một tay cầm chén trà Long
Tĩnh thơm ngát, bắt đầu phân tích những vấn đề mọi người đặt ra.
Vì vậy những bệnh nhân đến khám bệnh hôm nay, đều nhìn thấy tràng cảnh
thật kỳ quái: Bên trong đại sảnh phòng y tế ngồi đầy bác sĩ. Trong tay
họ còn đang cầm bút ký, đều vùi đầu viết nhanh, ghi lại những lời nói
của người đang ngồi ở giữa.
Có người nhìn đến trợn tròn mắt,
trong lòng tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc nói: “Đây rốt cục xảy ra
chuyện gì? Những bác sĩ này đang họp sao? Dù có họp cũng không nên họp
ngay nơi này a…”
Cũng có người nhận ra người đang ngồi ở trung
ương chính là Trương Văn Trọng, nhất thời hiểu ra nói: “Nguyên lai
Trương giáo thụ đang giảng bài ở nơi này nha? Tôi ngạc nhiên sao những
bác sĩ lại thành thật ngồi ở đây, nghe thật say sưa không nói, còn dùng
giấy bút lẫn điện thoại ghi lại.”
Khi biết tình huống khác
thường trong phòng y tế đều do Trương Văn Trọng tạo ra, những bệnh nhân
sau khi lấy thuốc cũng không sốt ruột rời đi, mà đứng một bên hứng thú
lắng nghe những lời phân tích của hắn.
Tuy rằng trong bọn họ có
nhiều người không học y, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc họ
nghe hiểu những tri thức được giảng giải. Bởi vì hắn luôn dùng như thí
dụ thật sinh động dễ hiểu đem những vấn đề phức tạp của y học giải ra,
để những người dù không học ngành y vẫn có thể nghe hiểu được.
Rất nhanh, chuyện hắn giảng bài trong phòng y tế đã truyền khắp đại học
Ung Thành. Thậm chí ngay cả những viện giáo khác cũng nghe thấy.
Y học hệ tự nhiên là bỏ xuống hết công việc trong tay, chạy tới nghe
giảng. Những người thuộc hệ khác cũng chạy tới, muốn nắm thêm một ít tri thức phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong ngoài phòng y tế đều bị vây quanh chật như nêm cối.
Loại tình huống khác thường này, thậm chí còn kinh động tới cao tầng
đại học Ung Thành. Bọn họ còn tưởng rằng trong phòng y tế xảy ra sự cố
chữa bệnh, gây ra nháo sự, làm bọn họ cả kinh toát mồ hôi lạnh toàn
thân.
Cuối cùng sau khi biết được Trương Văn Trọng đang giảng
bài bên trong phòng y tế, lúc này họ mới thở ra một hơi. Nhưng rất nhanh bọn họ liền bận rộn lên, vội vàng gọi điện thoại an bài người cầm theo
máy chụp ảnh chạy tới phòng y tế quay chụp lại cảnh hắn giảng bài, lưu
lại làm tư liệu dùng để dạy học.
Trương Văn Trọng làm sao cũng
không nghĩ đến, mình chỉ giải thích thắc mắc cho các bác sĩ lại gặp phải tình cảnh như vậy. Lúc này dù hắn muốn ngừng lại, những người đến nghe
cũng sẽ không đáp ứng. Vì vậy vừa cười khổ hắn vừa đành tiếp tục giảng
giải không thể ngừng lại…