Siêu Cấp Tiên Y

Chương 1: Chương 1: Tai nạn xe






Nếu trong nhất thời nghĩ không ra, như vậy Trương Văn Trọng cũng không muốn nghĩ nữa. Dù sao hiện tại xem như hắn đang làm lại từ đầu, cũng có đủ thời gian để hắn tìm ra được nguyên nhân trong đó.

Trương Văn Trọng rời giường, sau khi rửa mặt xong xuôi, dứt khoát quyết định đi làm.

Bởi vì với thân phận hiện tại của hắn, đã không còn là vị y tiên cao cao tại thượng, mà là giáo y của phòng y tế trong trường đại học Ung Thành. Chí ít trước khi tu vi của hắn có thể ích cốc(nhịn ăn), hắn đều phải kiếm được tiền nuôi sống chính mình. Huống chi chức nghiệp hiện tại của hắn cũng là bác sĩ, tuy rằng chỉ là một giáo y, thế nhưng tốt xấu cũng có thể chữa bệnh, đây cũng là cách tốt để phát thêm thiện duyên. Mà căn cứ kinh nghiệm kiếp trước Trương Văn Trọng có được, thiện duyên càng nhiều, tu vi tiến triển lại càng nhanh.

Ở kiếp trước, toàn bộ thời gian của Trương Văn Trọng đều dùng nghiên cứu y đạo và tu luyện tiên thuật. Đối với sinh hoạt thế tục, hầu như không có kinh lịch gì. Đây cũng là chuyện mà Trương Văn Trọng tiếc nuối nhất khi hắn tu thành tiên. Nhưng hiện tại, nếu ông trời muốn cho hắn thêm một lần cơ hội sống lại, như vậy hắn cũng quyết định thay đổi một cách sống khác, trong lúc tu luyện cũng muốn đi hảo hảo lãnh hội một chút đặc sắc của sinh hoạt thế tục, không thể trải qua cuộc sống buồn tẻ giống như ở kiếp trước nữa.

Mặt khác Trương Văn Trọng còn muốn khi tan sở, từ trong phòng thuốc Đông y của phòng y tế lấy dược liệu để điều dưỡng thân thể. Bởi vì cụ thân thể hiện tại của hắn phi thường suy nhược, bằng không cũng không khả năng vì chịu không nổi sấm sét kích thích, đột nhiên nhồi máu cơn tim mà chết đột tử. Trước khi bắt đầu tu luyện lại lần nữa, hắn phải nhờ vào châm cứu và dược vật, loại trừ đi tạp chất trong cơ thể, cường hóa khí lực của cụ thân thể này. Căn cứ theo sự lý giải của Trương Văn Trọng, thân thể giống như là căn cơ, vô luận tu luyện loại tiên pháp nào, bước đầu tiên phải tăng mạnh khí lực. Một ngày căn cơ bất ổn, tu vi cũng sẽ khó đạt được thành tựu cao thâm.

Sau khi thay quần áo chỉnh tề xong, Trương Văn Trọng tiện tay cầm lấy hộp châm màu bạc bên trong đựng châm thép dài ngắn khác nhau đặt trên bàn làm việc, là do Trương Văn Trọng trước kia từng mua về để rèn đúc thủ pháp châm cứu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Gian phòng Trương Văn Trọng thuê trọ, nằm trong tòa lầu cư dân kiểu thập niên 80. Trên đường đi xuống lầu, thỉnh thoảng gặp được hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng đang vội vàng chạy đi làm, hoặc là đi công viên tập thể dục, ăn sáng, đem lồng chim đi dạo. Trong lúc mỉm cười chào hỏi, cũng không thiếu được chuyện phải cùng bọn họ nghị luận một chút về trận sấm chớp mưa lớn trăm năm hiếm thấy đêm qua.

Rất nhiều người đều đang oán giận, trận mưa bão sấm chớp đêm qua làm hại bọn họ cả đêm không thể chợp mắt. Sáng sớm hôm nay lại phải thức dậy đi làm, ai cũng buồn ngủ, chỉ hi vọng ngàn vạn lần đừng bị thủ trưởng nhìn thấy, tân tân khổ khổ kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, nếu như bởi vì chuyện này mà bị khấu trừ tiền lương, thì có lẽ cũng không có cơm ăn nữa…

Khi nghe thấy những lời oán giận này, Trương Văn Trọng thường thường chỉ có thể cười khổ để ứng đối.

Đi xuống lối nhỏ dưới lầu một, Trương Văn Trọng tìm trong một đống xe đạp, đẩy ra một chiếc xe đạp kiểu cũ ngoại trừ tiếng chuông không vang thì những chỗ khác đều kêu lên ầm ĩ, sau đó cưỡi nó, lắc lư chạy ra khỏi tiểu khu, chạy tới phòng y tế trong đại học Ung Thành làm việc.

Trương Văn Trọng nhậm chức tại đại học Ung Thành, là một đại học trọng điểm thuộc cấp quốc gia. Đại học nằm ở vùng ngoại thành phía tây Ung Thành, gần với dân gian phong cảnh tú lệ, cũng giống như vài trường đại học cũng nằm khu phía tây Ung Thành, hợp thành một đại học thành chiếm lĩnh diện tích khoảng ba mươi lăm km vuông.

Từ tiểu khu chỗ ở của Trương Văn Trọng, cưỡi xe đạp đi tới đại học Ung Thành đại khái cần khoảng hai mươi phút. Bởi vì thời gian hiện tại còn sớm, Trương Văn Trọng cũng không vội vã chạy đi, chỉ chậm rì rì cưỡi chiếc xe đạp kiểu cũ, nhàn nhã đánh giá phong cảnh hai bên đường sau cơn mưa.

Bởi vì nơi này nằm ở vùng ngoại thành, thường thường luôn có xe vận tải hạng nặng đi qua, cho nên tình hình giao thông nơi này cực kỳ không tốt. Vốn con đường lát xi măng bằng phẳng, bây giờ tùy ý có thể thấy được những vết nứt nẻ và hầm hố. Có người nói bên bộ môn làm đường dự định đem đường xi măng đổi thành đường nhựa, cũng không biết chừng nào mới thật sự bắt đầu thi công. Con đường hư hỏng như vậy, ở lúc bình thường cũng đã khó đi, sau cơn mưa còn thêm xóc nảy khó đi hơn. Những xe cộ tới lui cùng người đi đường, toàn bộ đều có dáng dấp cẩn cẩn thận thận.

Mười phút sau, Trương Văn Trọng đi tới trước một ngã tư đường.

Trước đây, ngã tư đường này tuy rằng người xe sầm uất như nước chảy, nhưng vẫn đi lại thông thuận, rất ít gặp phải tình huống chen chúc kẹt xe. Thế nhưng tình huống hiện tại lại không giống với ngày thường, ngã tư đường lúc này vô cùng chật chội chen chúc, người đi đường và người đi xe nhỏ có thể đi qua, thế nhưng đi xe ô tô chỉ có thể ngừng lại, nếu không phải kiếm đường vòng mà đi qua.

Con đường này là con đường Trương Văn Trọng bắt buộc phải đi qua để đến chỗ làm, cho nên hắn cũng chạy tới gần, hướng ngã tư đường nhìn xung quanh, muốn nhìn xem rốt cục nơi này đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy một chiếc xe bus công cộng đang lật nghiêng ngay giữa trung tâm ngã tư đường, bên phải thân xe, bởi vì sự va chạm kịch liệt mà đã vặn vẹo biến hình. Đại bộ phận hành khách đều đã thoát khốn, thế nhưng vẫn còn một bộ phận hành khách còn bị nhốt bên trong xe bus công cộng, đang đợi cứu viện.

Người gây ra họa, chính là chiếc xe vận tải lớn đang đỗ gần bên, đầu xe đã bị đụng phải hoàn toàn móp méo không còn dáng dấp.

Trên xe vận tải lớn vốn đang chở cát đá, thế nhưng lúc này toàn bộ cát đá đã đổ hết xuống mặt đường, tạo ra một gò cát đá không nhỏ, may mắn chính là cũng không vùi lấp phải người qua đường.

Cảnh sát giao thông từ lúc tai nạn xe cộ vừa phát sinh cũng đã chạy tới hiện trường. Lúc này còn đang giữ gìn trật tự, đồng thời tìm đội viên phòng cháy chữa cháy tới cùng nhau nghĩ cách cứu viện những nạn nhân vẫn còn bị kẹt trong xe bus công cộng.

Thế nhưng tại hiện trường của vụ tai nạn xe cộ, tạm thời chỉ nhìn thấy thân ảnh bận rộn của cảnh sát, chưa thấy được nhân viên y tế chăm sóc cùng đội cứu hộ, nói vậy hẳn là còn chưa kịp chạy tới. Một ít nạn nhân bị thương nhẹ được cứu ra, có người đang ngồi bệt trên mặt đường đầy nước mưa đọng lại, kinh hồn tang đởm thở hổn hển. Mà những nạn nhân bị trọng thương được cứu ra, đang được đặt nằm trên mặt đường khô ráo hơn một chút, đợi nhân viên y tế chạy đến chăm sóc cùng tiến hành cứu chữa. Đồng thời bên cạnh xe bus công cộng, còn có hai người đã bị mảnh vải che khuất toàn thân, nói vậy hẳn là đã chết ngay tại chỗ.

Vào lúc này bên cạnh Trương Văn Trọng có một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp thanh xuân, trên người nàng mặc một chiếc áo thun màu vàng trắng, bên dưới mặc chiếc quần bò sooc, đưa cặp đùi đẹp trắng nõn thon dài lộ ra bên ngoài, có vẻ thật thanh xuân tịnh lệ.

Có thể là vì chưa từng gặp qua tai nạn xe cộ thảm liệt như vậy, cho nên sắc mặt thiếu nữ trong lúc này có vẻ thật tái nhợt.

“Đồng học, thỉnh giúp tôi nhìn dùm chiếc xe đạp này.”

Trương Văn Trọng nhảy xuống xe đạp, thuận thế đưa xe nhét vào tay thiếu nữ, sau đó hướng hiện trường tai nạn xe cộ chạy đi.

Thiếu nữ vô ý thức đỡ lấy chiếc xe đạp trong tay Trương Văn Trọng đưa qua, kinh ngạc đến há to miệng, nhìn theo bóng lưng Trương Văn Trọng, lại cúi đầu nhìn chiếc xe đạp mà cho dù ném bên đường phỏng chừng cũng sẽ không có người nào thèm lấy, nửa buổi cũng không hiểu rõ đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.

Trương Văn Trọng vừa đi tới hàng rào cảnh sát, đã bị cảnh sát phụ trách duy trì trật tự ngăn cản xuống tới.

“Tôi là bác sĩ!” Trương Văn Trọng trả lời rất đơn giản, đồng thời vẫn tiếp tục đi tới, không có chút nào muốn dừng lại.

Nghe Trương Văn Trọng tự báo thân phận, cảnh sát cũng không ngăn cản hắn, thậm chí còn chủ động tránh đường ra cho hắn. Bởi vì lúc này có được một vị bác sĩ ở đây, không chỉ có thể làm người bị thương an tâm, đồng dạng cũng có thể làm cảnh sát an tâm.

Trương Văn Trọng tiến nhập vào hiện trường tai nạn xe cộ, không để ý tới những người bị thương đang gào khóc, bởi vì nếu những người này còn có thể khóc lớn tiếng đến như vậy, không thể nghi ngờ đã nói rõ tinh thần trạng huống hiện tại của bọn họ đang tốt đẹp, chí ít không hề bị nguy hiểm đến sinh mạng. Hiện tại Trương Văn Trọng muốn làm, cũng không phải khám và chữa cho những người bị thương nhẹ này, mà là tranh thủ thời giạn, cứu trị những người trọng thương đang bị nguy hiểm tính mạng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.