Sau khi dùng một đao đâm chết nữ y sĩ trung niên xong. Đàm Văn Long móc
điện thoại ra bấm số của Đàm Thanh. Đem mọi chuyện vừa xảy ra, kể sơ
lược cho nàng nghe.
Hai mươi phút sau, Đàm Thanh xuất hiện ở trong gian phòng bệnh cao cấp. Theo phía sau nàng ngoại trừ Lý
Triêu Dương đội trưởng đội hình cảnh ra, còn có phó cục trưởng cục cảnh
sát Ung Thành, tên Lại Kinh.
Bởi vì cục trưởng cục cảnh sát Ung Thành đang nằm viện dưỡng thương. Cho nên mọi công tác nghiệp vụ đều do Lại Kinh phụ trách.
Ngay khi tiến vào phòng bệnh, Lại Kinh cũng nhanh chân bước tới trước
người Đàm Vĩnh Chí, cung kính hướng hắn cúi chào, nói: “Lão thủ trưởng,
đã lâu không gặp rồi. Thân thể của ngài vẫn cường tráng như xưa.”
“Anh cũng không tồi nha, năm đó ở trong đơn vị dạy anh công phu, đến
giờ còn chưa quên sao?” Đàm Vĩnh Chí đánh giá Lại Kinh một phen, hài
lòng gật đầu. Theo sau nâng ngón tay chỉ vào xác của nữ y sĩ trung niên
nằm dưới mặt đất: “Khối thi thể này phiền toái các đồng chí thu dọn đi.
Ngàn vạn lần đừng kinh động đến mọi người ở bên trong bệnh viện. Về phần chuyện xảy ra như thế nào, lát nữa Văn Long sẽ tường trình cho các anh
nghe.”
“Dạ.” Đàm Văn Long đứng ở bên cạnh, lập tức đáp ứng.
Rất nhanh, bên phía cảnh sát liền đem cái xác của nữ y sĩ trung niên
đi. Toàn bộ quá trình không hề làm kinh động đến mọi người ở trong bệnh
viện. Đồng thời, Đàm Văn Long cũng đem chuyện xảy ra, tường thuật cho
đám người Lại Kinh nghe, hơn nữa còn có Đàm Thanh tự mình làm ghi chép.
Theo sau Lại Kinh cho Đàm Thanh nghỉ phép một ngày để nàng ở lại trong bệnh viện. Còn hắn thì cầm bản tường thuật này đi tới trụ sở chính phủ. Đợi tới lúc hắn đi ra khỏi trụ sở chính phủ thì trên mặt bản ghi chép
kia đã có thêm hai chữ “Tuyệt Mật”.
Không chỉ như
thế, toàn bộ cảnh sát tham gia vụ án này cũng đều nhận được khẩu lệnh.
Dưới mọi tình huống, cấm tuyệt đối không được để lộ phong thanh chuyện
tình phát sinh trong buổi sáng ngày hôm nay. Nếu không, sẽ phải chịu kỉ
luật nghiêm khắc.
Khi đám cảnh sát rời đi, người của
Đàm gia cũng đồng loạt cáo từ. Hiện giờ Phù Văn Giản và đồng đảng của
hắn đã mất mạng, nguy cơ của Vưu gia tự nhiên cũng được giải trừ. Người
Đàm gia không cần phải...tiếp tục lưu lại nơi này. Huống chi bọn họ cũng có công chuyện cần phải xử lí. Tỷ như Đàm Văn Long đang là trưởng phòng của một đơn vị xí nghiệp. Hai chị em Đàm Văn Phượng cùng Đàm Văn Hạc,
theo thứ tự cũng là giáo viên ngữ văn của trường THCS.
Người Đàm gia tuy đều là Địa Cấp cao thủ, nhưng công việc của bọn họ
không liên quan gì đến võ thuật. Nên những đồng sự tại nơi làm việc cũng không biết bọn họ là cao thủ võ thuật.
Bốn huynh
muội Vưu Triêu Quý cũng lần lượt rời đi, dù sao tập đoàn Vưu Thị còn cần bọn họ duy trì vận chuyển bộ máy. Bất quá đám thanh niên Vưu gia, toàn
bộ đều ở lại gian phòng bệnh cao cấp, phụ trách cùng Đàm Thanh chăm sóc
Vưu Thiên Hải, Vưu Giai và Trương Văn Trọng.
Đợi sau
khi mọi người rời đi hết, trong phòng bệnh cao cấp nhất thời trở nên hiu quạnh, Trương Văn Trọng cũng thanh tỉnh hơn không ít. Đầu tiên hắn nhờ
Đàm Thanh lấy di động của hắn gọi cho Hồ Cường xin phép. Tiếp theo đợi
nàng đặt điện thoại xuống dưới gối bên giường, mới giảm thấp thanh âm
nói: “Tiểu Đàm, tình cảnh lúc sáng cô nhìn thấy ở tiểu khu Hoa Hàng,
ngàn vạn lần đừng kể cho ai biết nhé. Nhất là Vưu Giai, bởi vì cô ấy
trúng phải mị độc nên mới làm ra chuyện tình như vậy. Sau khi cô ấy tỉnh lại, hẳn cũng sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra lúc trước. Nếu biết được
chuyện này, tôi chỉ sợ cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích mà làm ra những
việc ngu ngốc.”
Vừa nghe Trương Văn Trọng nói như
thế, trong đầu Đàm Thanh nhất thời liền hiện ra tình cảnh Vưu Giai cưỡi
lên người Trương Văn Trọng. Hoa dung của nàng thoáng xuất hiện một tia
thẹn thùng mê hoặc. Đồng thời, lòng nàng cũng nhịn không được mà nhảy
dựng lên thon thót.
Dùng dư quang khóe mắt nhìn về
phía Vưu Lương, Vưu Tình cùng Vưu Văn vừa mới đi ăn trở về. Thấy bọn họ
đều đang ngáp dài, cũng không chú ý tới mình và Trương Văn Trọng. Lúc
này Đàm Thanh không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, đè nén thanh âm
xuống: “Yên tâm đi, Trương ca, chuyện kia tôi nhất định sẽ không kể cho
bất luận người nào nghe đâu.”
Trương Văn Trọng nói:
“Cám ơn cô! Tôi ngủ thêm một chút, cô cũng trông nom vất vả suốt cả đêm
rồi. Nếu không ngại thì nằm tạm ở trên ghế chợt mắt một lát đi.”
Đàm Thanh lắc đầu: “Tôi không mệt, anh ngủ đi.”
Trương Văn Trọng cũng không khuyên giải nữa, nhắm hai mắt lại. Rất
nhanh liền rơi vào trong mộng đẹp. Dưới tình huống thoát lực mà kiên trì thời gian lâu như vậy, trạng thái tinh thần của hắn sớm đã mệt mỏi
không thể chịu nổi. Lúc trước bởi vì nguy hiểm chưa được giải trừ, nên
hắn vẫn luôn cắn răng chống gượng. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã chấm
dứt, tự nhiên hắn nhắm mắt vào là ngủ được ngay.
Ánh mắt của Đàm Thanh luôn dừng ở trên mặt Trương Văn Trọng, thủy chung không có di chuyển đi đâu.
Từng chuỗi thanh âm phì phò rất nhỏ, theo trong hốc mũi Trương Văn Trọng truyền ra.
Bỗng dưng Đàm Thanh muốn vuốt ve khuôn mặt của Trương Văn Trọng. Bất
quá cũng không dám làm bừa, mà liếc mắt nhìn ba chị em Vưu Lương, Vưu
Văn cùng Vưu Tình. Chứng kiến bọn hắn đều không chịu được sự cám dỗ của
cơn buồn ngủ, nằm úp xấp nghỉ ngơi. Lúc này, Đàm Thanh mới cố nén tâm
tình bất an, run rẩy giơ tay lên, đặt ở trên khuôn mặt của Trương Văn
Trọng.
Cảm thụ được ấm ấp truyền đến trong lòng bàn
tay. Kiều nhan trên mặt Đàm Thanh một lần nữa thoáng xuất hiện một tia
ửng hồng, nàng dùng thanh âm như đuổi muỗi, nỉ non tự nhủ: “Trương ca,
không biết anh cùng chị Giai Giai đã phát triển tới mức độ nào? Nhưng em tuyệt đối sẽ không nhận thua. Bà nội em từng nói, trên đời này thực khó tìm nổi một người đàn ông tốt. Cho nên....mặc kệ anh cùng chị Giai Giai phát triển tới mức độ nào, chỉ cần hai người chưa kết hôn, em tuyệt đối sẽ không nhận thua, cũng tuyệt đối không nhường nhịn.”
Trương Văn Trọng đang ở trong mộng đẹp, tự nhiên là không nghe được
Đàm Thanh thổ lộ tấm chân tình. Nhưng Tam Túc Ô đậu trên đầu giường, lại đem toàn bộ những lời này của Đàm Thanh nghe vào trong tai.
“Quắc quắc, thực không ngờ, đầu gỗ như chủ nhân, cư nhiên cũng được
người khác giới hoan nghênh.” Tam Túc Ô không nhịn nổi, muốn cười lên.
Tuy rằng Tam Túc Ô không có phát ra thanh âm. Nhưng ánh mắt Đàm Thanh
vẫn rơi xuống trên người của nó. Nàng khẽ chau mày, kinh ngạc nói: “Ủa,
con quạ Trương ca nuôi, dường như là đang cười thì phải?”
Khẽ lắc đầu, nàng mỉm cười tự giễu: “Chim chóc thế nào lại cười được đây? Xem ra ta đã suy nghĩ linh tinh mất rồi.”
Trương Văn Trọng vừa chợp mắt, liền ngủ một mạch tới chạng vạng tối.
Ngay khi tỉnh dậy, Vưu Thiên Hải cùng Vưu Giai ở bên cạn sớm cũng đã
thức tỉnh rồi. Bất quá hai người bọn họ vẫn còn suy nhược thân thể, cho
nên chỉ nằm im ở trên giường bệnh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà thôi.
“Trọng ca tỉnh rồi kìa...” Vừa thấy Trương Văn Trọng thức dậy, Vưu
Tình ngồi bên cạnh giường bệnh lập tức thông báo tin vui cho mọi người.
Lúc này, Đàm Thanh đã rời khỏi bệnh viện rồi. Tuy rằng phó cục trưởng
Lại Kinh cho nàng nghỉ phép một ngày, nhưng có một số việc trong đội
hình cảnh không thể vắng bóng nàng được. Cho nên ngay đầu giờ chiều,
nàng liền quay trở về đội.
“Tiểu Trương, chuyện lần
này ta nghe mấy đứa nhỏ nói, thật sự là cảm ơn cậu.” Vưu Thiên Hải dưới
sự trợ giúp của Vưu Lương, miễn cưỡng dựng người lên. Nửa nằm nửa ngồi ở trên giường bệnh, hướng về phía Trương Văn Trọng gật đầu cảm tạ.
“Trọng ca, cám ơn anh nhé! Lần này đều là trông cậy vào anh. Bằng
không, ông nội và tôi có thể đã bị giết chết rồi.” Vưu Giai cũng phụ họa nói.
Khi nàng nhìn sang Trương Văn Trọng, kiều nhan
trên mặt dâng lên một tia ửng hồng. Tuy rằng những chuyện xảy ra sau khi trúng phải mị độc, nàng không nhớ được cái gì. Nhưng chẳng biết tại
sao, khi nàng nhìn sang Trương Văn Trọng, hai gò má vẫn phát sốt lên,
trong lòng nhẩy loạn tựa như nai con ngơ ngác.
Trương Văn Trọng cười nhạt: “Đâu cần phải nói lời cám ơn, chúng ta chính là bằng hữu cơ mà.”
Lúc này, triệu chứng thoát lực bởi vì dùng Tiên Hạc Thần Hành Đan đã
khôi phục được không sai biệt lắm. Tuy rằng chân nguyên bị tiêu hao còn
chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng được khoảng bảy tám phần. Ít nhất,
giờ khắc này hắn có thể di chuyển hoạt động giống như một người bình
thường.
Xoay người bước xuống giường bệnh, cử động
thân thể vài cái. Theo sau Trương Văn Trọng lại thăm hỏi tình huống của
Vưu Thiên Hải cùng Vưu Giai. Xác định tình huống của hai người đang biến chuyển tốt đẹp, lúc này hắn mới yên tâm, cũng hướng mọi người ở trong
phòng bệnh cáo từ.
Mặc dù, Vưu Giai rất muốn Trương
Văn Trọng lưu lại ở bên cạnh mình, bồi mình thêm một chốc lát.
Nhưng...dù sao trong phòng bệnh còn có chúng huynh đệ tỉ muội cùng với
ông nội của mình. Cho nên Vưu Giai không dám làm trò giữ Trương Văn
Trọng ở lại. Cuối cùng, chỉ có thể không cam lòng đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
“Giai Giai tỷ, chị thích hắn sao?”
Ngay sau khi Trương Văn Trọng rời khỏi gian phòng bệnh cao cấp, Vưu Tình đột nhiên mỉm cười nói.
“Em....em đang nói bậy bạ gì đó.” Kiều nhan trên mặt Vưu Giai nhất thời đỏ hồng, vội vàng phản bác nói.
Vưu Tình không để cho nàng kịp giải thích, cười giả lả nói: “Được rồi, Giai Giai tỷ, chị không cần phải tìm cớ biện giải. Theo ẩn tình trong
ánh mắt của chị, em cũng đoán ra mọi chuyện rồi. Trọng ca đúng thật là
một nam nhân tốt. Đừng nói chị, mà ngay cả em cũng có chút động tâm nha! Nếu như chị không thích hắn, vậy thì em theo đuổi anh ấy nga!”
Vưu Giai thần tình đỏ bừng, sẵng giọng quát: “Tình nhi, em nói bậy cái gì vậy? Ông nội còn đang ở trong này đó!”
Ai cũng không ngờ được chính là, Vưu Thiên Hải đột nhiên mở miệng:
“Tình nhi nói không sai, Tiểu Trương đích thực là một nam nhân tốt. Giai Giai, nếu cháu ưng ý Tiểu Trương, vậy thì ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ
hội, nếu không cháu sẽ phải hối hận cả đời.”
“Nội, làm sao người cũng hùa với Tình nhi, khi dễ con?” Vưu Giai vừa thẹn thùng lại vừa quẫn bách.
Trong phòng bệnh, nhất thời vang lên một chuỗi thanh âm tươi cười giòn tan.