Trương Văn Trọng nhìn con Bán Thận Long phủ phục cầu xin mình! Bộ dạng
thực linh hoạt khiến cho hắn nhịn không được lắc đầu mỉm cười hỏi:
"Ngươi hiểu được tiếng người sao?"
Bán Thận Long
không ngừng gật đầu, miệng bi ba bi bô phát ra thanh âm, dùng phương
thức này để bày tỏ nó có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, chỉ
tạm thời chưa biết nói mà thôi. Nó sợ mình phản ứng quá chậm, sẽ chọc
giận Trương Văn Trọng, bị hắn đem ra giết thịt.
Bình
thường nhàn hạ, Bán Thận Long cũng từng bật chiếc ti vi Palsma treo ở
trên vách tường ngoài phòng khách lên xem qua, từ trong đó ngạc nhiên
phát hiện nhân loại thường yêu thích ăn thịt mấy loài chim bay cá nhảy
cổ quái. Hiển nhiên trong tâm tưởng nó nghĩ mình chính là dòng dõi trân
cầm dị thú, cho nên Bán Thận Long không dám khẳng định, gã nhân loại vô
cùng lợi hại trước mắt này, có cái ham mê đáng sợ kia không. Chẳng may
lúc này hắn đói bụng thèm ăn, liền đem nó ra giết thịt chế biên thì phải làm sao bây giờ?
Kì thật, Bán Thận Long tâm tư có
chút đơn thuần, nên đã bị những chương trình trong ti-vi lừa gạt. Trên
đời này người thích ăn đặc sản trân cầm dị thú không phải là không có,
bất quá số lượng hẳn là cũng không nhiều lắm đâu.
Ít
nhất Trương Văn Trọng không phải hạng người như vậy, hơn nữa thủy chung
trong đầu hắn cũng không có ý niệm gây tổn hại cho Bán Thận Long. Bởi vì Trương Văn Trọng còn đang muốn Bán Thận Long đảm đương nhiệm vụ thủ
trận cho mình.
Một loại hình trận pháp phòng ngự, nếu như có được một con linh thú thủ trấn, vậy thì uy lực sẽ gia tăng hơn
rất nhiều. Mà theo Trương Văn Trọng nghĩ, Bán Thận Long có khả năng
phóng ra ảo ảnh, hiển nhiên chính là nhân vật trấn thủ trận pháp tốt
nhất! Tuy rằng trước mắt thực lực của nó vẫn còn yếu kém, bất quá chỉ
cần truyền thụ cho nó một bộ công pháp thích hợp dùng để thổ nạp linh
khí, hiển nhiên thực lực của nó cũng sẽ đại tiến!
“Nghe hiểu tiếng người là tốt rồi.” Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu,
nói: “Căn biệt thự này giờ thuộc quyền sở hữu của ta. Bất quá ngươi có
thể yên tâm, ta sẽ không đả thương đến tính mạng của ngươi. Hơn nữa,
ngươi vẫn có thể tiếp tục lưu lại xung quanh căn biệt thự này, thậm chí
ta còn truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp, để ngươi sớm tiến hóa
thành Thận Long chân chính.”
Bán Thận Long đầu tiên
hơi sững sờ, theo sau vui mừng quá đỗi, nguyên bản nó tưởng lần này mình sẽ gặp phải thảm kịch kinh hoàng, nhưng thật không ngờ, bất tri giác
quanh co một hồi, ngạnh sanh sanh đem bi kịch xoay chuyển thành hài
kịch.
“Ta...ta không có nghe lầm chớ? Hảo sự như vậy, thế nhưng tự nhiên lại rơi xuống trên đầu của ta?”
Trong lúc đang phi thường kinh hỉ, Bán Thận Long lại nghe thấy Trương
Văn Trọng nói: “Bất quá vẫn sẽ có một điều kiện. Đó là ngươi phải trở
thành linh thú trấn trận cho ta.”
Linh thú trấn trận? Cái này là đồ vật gì? Phải chăng là tên gọi của một loại đồ chơi nào
đó, nhưng ta chưa từng nghe qua ti-vi lão đại nói bao giờ nha!
Đôi nhãn cầu đỏ ửng của Bán Thận Long tràn ngập biểu tình mê mang khó
hiểu. Mặc dù nó không biết linh thú trấn trận là cái quái gì, nhưng nó
vẫn liên tục gật đầu không ngừng.
“Ngươi đồng ý.”
Trương Văn Trọng đối với phản ứng của Bán Thận Long phi thường hài lòng, hắn duỗi ngón tay chỉ về hướng Bán Thận Long, bất thình lình một đạo
chân nguyên quang mang thôi xán chói lọi phóng ra từ trong đầu ngón tay, đánh trúng vào sau ót của Bán Thận Long.
Bán Thận
Long chỉ cảm thấy sau ót truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt. Tiếp theo trông thấy một viên huyết châu đỏ tươi bắn ra từ trong ót, lơ lửng bay
về phía của Trương Văn Trọng, rồi bị hắn há miệng một ngụm nuốt trôi
luôn xuống dưới bụng.
Bán Thận Long liếc mắt nhìn
theo viên huyết châu bị Trương Văn Trọng nuốt xuống bụng, cuối cùng mới
nhận ra đó chính là nguyên đan bổn mạng của nó. Kể từ thời khắc này tính mạng của nó cũng triệt để nằm ở trong tay Trương Văn Trọng. Một khi
Trương Văn Trọng phá hủy nguyên đan, như vậy nó sẽ hồn phi phách tán,
thậm chí ngay cả cơ hội chuyển kiếp đầu thai cũng không còn.
Cái ý niệm này nhất thời hù cho Bán Thận Long rụng rời tứ chi. Nhưng
theo sau Trương Văn Trọng lại mở miệng khuyên giải, nói: “Đừng sợ, chỉ
cần ngươi thành thật bảo vệ Linh Khí Nhãn thay ta, không làm ra những
chuyện tình phản bội ta. Ta chẳng những không hủy diệt nguyên đan bổn
mạng của ngươi. Mà còn trợ giúp ngươi chứng được đại đạo, phi thăng
thành tiên!”
Ngộ chứng đại đạo?
Phi thăng thành tiên?
“Ta không nghe lầm chớ? Ta cũng có ngày phi thăng thành tiên sao?”
Nhất thời nỗi hoảng sợ ở trong lòng Bán Thận Long bị quét sạch. Thay
vào đó chính là biểu tình hưng phấn cùng kích động, trải qua cơn hưng
phấn tột đỉnh, nó lại hơi có chút hoài nghi: “Gã nhân loại này thật sự
có bản lĩnh cao cường như vậy sao? Để cho một yêu vật như ta có thể
chứng ngộ đại đạo, phi thăng tiên giới ư?”
Dường như
nhìn thấy nghi hoặc ở trong lòng Bán Thận Long, Trương Văn Trọng liền
mỉm cười, lần thứ hai vươn ngón tay ra, nhất thời một đạo chân nguyên
thôi xán quang mang từ đầu ngón tay truyền thẳng vào trong đại não của
Bán Thận Long. Lúc này đây, chính là Trương Văn Trọng đang truyền công
pháp thích hợp cho yêu vật tu luyện, đưa vào trong đầu của nó.
Bỗng dưng Bán Thận Long cảm thấy trong đại não xuất hiện tin tức, vốn
chưa kịp thích ứng nên nó khẽ lắc đầu. Nhưng sau khi thích ứng rồi thì
lại vui mừng hớn hở, quên hết tất cả những chuyện buồn phiền lúc trước,
đương trường dựa theo môn công pháp này chỉ dẫn, vận khởi một tia linh
lực mỏng mảnh ở trong nội thể, bắt đầu hấp thu linh khí tản mát ra từ
Linh Khí Nhãn.
Chứng kiến Bán Thận Long vội vàng tu
luyện bộ công pháp thổ nạp linh khí, Trương Văn Trọng không khỏi bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Được rồi, trước tiên không cần phải vội sử dụng bộ
công pháp này hấp thu linh khí, ta còn vài chuyện đang muốn hỏi ngươi
đây.”
Bán Thận Long không dám chậm trễ, mau chóng
đình chỉ tu luyện, mở to đôi nhãn châu đỏ rực nhìn Trương Văn Trọng, chờ đợi câu hỏi của hắn.
Trương Văn Trọng nói: “Biết
trong căn biệt thự này có chứa Linh Khí Nhãn, ngoại trừ ngươi ra, còn có Tu Chân giả hay yêu ma quỷ quái nào biết được không?”
Bán Thận Long học theo bộ dạng vừa rồi của Trương Văn Trọng, giơ chân
trước lên chỉ vào Trương Văn Trọng, ngừng một lát rồi lại chỉ chỉ sang
Tam Túc Ô đậu ở trên bệ cửa sổ.
Trương Văn Trọng lắc đầu: “Cũng phải trừ bỏ ta và Tam Túc Ô ra.”
Bán Thận Long suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
Trương Văn Trọng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Linh
Khí Nhãn giấu ở trong này còn chưa bị Tu Chân giả hay yêu ma quỷ quái
biết được, như vậy bản thân hắn sẽ có nhiều thời gian để bố trí trận
pháp phòng ngự. Sau khi hoàn thành trận pháp trấn thủ, cho dù Tu Chân
giả hay yêu ma quỷ quái phát hiện ra Linh Khí Nhãn, thì cũng chỉ dám
đứng ngắm nhìn từ xa mà thôi.
Trương Văn Trọng lại
hỏi: “Trừ ngươi ra, xung quanh căn biệt thự này có phi cầm thú loại nào, bởi vì hấp thu linh khí của Linh Khí Nhãn mà phát sinh chuyện tình biến dị hay không?”
Bán Thận Long gật gật đầu.
Trương Văn Trọng nhíu mày, sửng sốt nói: “Ách? Vậy chúng nó ở nơi nào? Mau dẫn ta đi nhìn xem.”
Trương Văn Trọng hỏi câu này, kì thật cũng chỉ là tùy tiện hỏi như vậy thôi, không dám ôm hi vọng quá lớn. Bởi vì đa số phi cầm thú loại đều
chưa mở được khiếu. Dù một mực sinh hoạt ở xung quanh Linh Khí Nhãn, thì vẫn khó khăn xuất hiện tình huống biến dị. Chẳng qua thân thể của bọn
chúng sẽ trở nên cường hãn hơn thú loại sống ở nơi khác mà thôi.
Nguyên bản Trương Văn Trọng nghĩ...ở gần nơi chứa chấp Linh Khí Nhãn,
có thể tìm được một con thú loại biến dị giống như Bán Thận Long đã là
rất không tệ rồi. Nhưng thật không ngờ, cư nhiên vẫn còn thêm cơ số nữa.
Bất quá, khiến cho Trương Văn Trọng mừng hụt chính là, theo sau Bán Thận Long lại lắc đầu cự tuyệt.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang buồn bực khó hiểu, thì đột nhiên thân
mình của Bán Thận Long rung lên, há miệng phát ra một tiếng gáy “te te”
vang vọng.
Tiếng gáy vừa dứt không được bao lâu, thì
một con chó lông vàng cùng một con rắn nhỏ màu xanh biếc chẳng biết trốn ở chỗ nào, liền xuất hiện ở bên trong phòng khách.
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn qua đã biết, hai con vật này đều đang ở
trạng thái sắp mở linh khiếu, hiện tại chỉ có thể tính là thú loại biến
dị mà thôi, vẫn chưa đủ tư cách làm yêu tinh được. Chỉ sau khi mở khiếu, bọn nó mới có tư cách làm yêu.
Đầu tiên Bán Thận
Long hướng về phía Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà gáy te te hai tiếng. Theo sau lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt tranh công nhìn Trương Văn Trọng.
Hiển nhiên Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà không ngờ rằng ở trong phòng khách
lại có con người. Vốn chúng nó hơi lưỡng lự bày ra tư thế công kính,
trong miệng Hoàng Cẩu không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn. Còn Thanh Xà thì cuộn tròn thành một đoàn, chiếc đầu rắn nghênh ngang nhỏm
về phía Trương Văn Trọng, vừa nhả nuốt xà tín, đồng thời còn lộ ra hai
khỏa răng nanh sắc bén.
Trương Văn Trọng căn bản không đem hai con dị thú chưa mở khiếu này để vào trong mắt, thờ ơ ra mệnh lệnh: “Lại đây.”
Bất thình lình Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà liền cảm thấy, một cỗ khí thế
như thái sơn áp đỉnh từ trên người Trương Văn Trọng phóng ra, bao quanh
lên trên người chúng nó, khiến cho tụi nó không thể thở nổi. Trong thế
giới tự nhiên, vốn kẻ mạnh làm vua, Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà tuy là dị
thú nhưng còn chưa mở khiếu, cho nên cũng đều phải tuân thủ theo quy
luật của tự nhiên. Hiện tại chúng nó đã không dám lãnh đạm, vội vàng nối đuôi nhau chạy tới trước người Trương Văn Trọng, thân mình run rẩy lập
cập, không còn dám lộn xộn bát nháo nữa.
Trương Văn
Trọng ngắm Hoàng Cẩu, lại nghía Thanh Xà, thỏa mãn gật gật đầu. Mặc dù
hai đứa này chưa mở linh khiếu, nhưng chuyện như vậy đối với Trương Văn
Trọng căn bản không phải là cái việc khó khăn gì, chỉ cần cấp cho tụi nó một khỏa Linh Khí Hoàn, lại chỉ truyền dạy phương pháp đặc thù, là sẽ
có thể mở khiếu cho tụi nó, từ thú loại dị biến trở thành yêu tinh.
Nếu như có ba con tiểu yêu mở khiếu, dựa theo trận pháp do Trương Văn
Trọng bố trí trấn thủ Linh Khí Nhãn. Vậy thì cho dù là Tu Chân giả Kim
Đan kỳ phát hiện ra nơi này, muốn xông vào bên trong cũng đừng mong được thỏa mãn tâm nguyện. Trương Văn Trọng không chút do dự, lập tức móc từ
trong túi quần ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ hai khỏa Linh Khí Hoàn ra,
ném vào trong miệng Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà. Đồng thời cũng tặng cho mỗi con một đạo chân nguyên để dẫn phát linh lực mỏng manh trong nội thể
của chúng nó, dưới Linh Khí Hoàn tá trợ, khai thông nhãn khiếu của hai
con vật dị biến này.
Lúc này đây, Bán Thận Long đứng
bên cạnh cũng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ ở
trong tay của Trương Văn Trọng, xuôi theo khóe miệng nó chảy ra một dòng nước miếng nhớm nháp. Bởi vì nó đã mở khiếu, nên cũng phi thường mẫn
tuệ đối với linh khí, lập tức đoán ra, hai viên tròn tròn mà Trương Văn
Trọng vừa mới đút cho Hoàng Cẩu cùng Thanh Xà ăn, có ẩn chứa linh khí
tinh thuần cực kì dồi dào. Một quả nho nhỏ kia, so với linh khí nó hấp
thu cả tháng từ Linh Khí Nhãn còn muốn dồi dào hơn.
Chứng kiến thần thái của Bán Thận Long, Trương Văn Trọng dở khóc dở
cười, đành phải xuất ra một khỏa Linh Khí Hoàn ném cho nó, theo sau mới
phân phó nói: “Tìm một nơi hẻo lánh, dựa theo công pháp ta vừa truyền
thụ, cùng Hoàng Cẩu, Thanh Xà, tự hấp thu linh khí ẩn chứa trong Linh
Khí Hoàn cho mình dùng đi.”
Bán Thận Long há miệng
nuốt chửng Linh Khí Hoàn. Theo sau ngoảnh mặt nhìn Hoàng Cẩu cùng Thanh
Xà gáy “te te” một tiếng, xoay người phóng ra ngoài căn biệt thự. Hoàng
Cẩu, Thanh Xà cũng vội vàng đuổi theo sau lưng nó.
Lúc này Trương Văn Trọng mới nhìn Tam Túc Ô đâu trên bệ cửa sổ, phân
phó: “Ngươi đi thay chúng nó hộ pháp, đừng để chúng nó bị tẩu hỏa nhập
ma.”
“Dạ, chủ nhân.” Tam Túc Ô đáp ứng, lập tức vỗ cánh bay ra ngoài căn biệt thự.
Đợi cả đám bỏ đi xong, Trương Văn Trọng mới rút điện thoại ở trong túi quần ra, bấm số của Trần Nhàn, phân phó nàng đem những tài liệu kia,
vận chuyển tới nơi này.
Mặc dù Trần Nhàn mới về tới
trường đại học Ung Thành, mà vị trưởng lão Trần gia thì lái xe đến tiểu
khu hai chị em bọn họ cư ngụ nghỉ tạm. Nhưng Trần Nhàn cũng không dám
thờ ơ mệnh lệnh của Trương Văn Trọng, vội vàng gọi điện thoại thông tri
cho vị trưởng lão Trần gia, dặn dò hắn đem những tài liệu kia, vận
chuyển đến căn biệt thự của Trương Văn Trọng mới mua, nằm ở trong tiểu
khu Hải Vận. Còn nàng, cũng đi tìm Trần Kiến xin phép nghỉ ốm, chạy ra
khỏi đại học Ung Thành bắt xe đến tiểu khu Hải Vận.
Một tiếng đồng hồ sau, Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão đều xuất hiện ở trước cổng căn biệt thự của Trương Văn Trọng mới mua.
Khi trông thấy hai người bọn họ, Trương Văn Trọng cũng gật đầu hài
lòng, tán thưởng nói: “Không sai, tác phong của các vị rất nhanh nhẹn.”
Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm,
không dám chậm trễ thời gian, vội vàng động thủ đem những tài liệu thuốc thang chất đống ở trên xe tải, toàn bộ đều chuyển vào trong căn biệt
thự này.
Mà sau đó, Trương Văn Trọng cũng giữ đúng lời hứa, liền đem phần hạ của Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng truyền thụ cho bọn hắn.
Ngay khi Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão muốn cáo từ rời đi. Thì Trương Văn Trọng lại đưa cho bọn họ một tờ giấy có ghi chép tài liệu thuốc
thang, chậm rãi nói: “Trong vòng một tháng nếu các vị thu thập đủ những
tài liệu ghi ở trong tờ giấy này. Tôi sẽ đem trọn bộ Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp truyền thụ lại cho các vị. Nếu trong hai tháng sẽ chỉ còn nửa bộ, nếu vượt quá thời gian hai tháng thì cũng đừng mộng tưởng đến nó
nữa!”
Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp? Trọn bộ?
Trần Nhàn cùng Trần trưởng lão hít sâu một ngụm lãnh khí, theo sau vẻ
mặt trở nên nghiêm trang dị thường, trịnh trọng nói: “Xin tông chủ yên
tâm, Trần gia chúng tôi nhất định sẽ thu thập đủ số liệu ở trong vòng
một tháng thời gian!”
Đợi Trần Nhàn cùng Trần trưởng
lão rời đi, Trương Văn Trọng mới phất tay xuất Hỗn Độn Lô ra. Chuẩn bị
luyện chế tài liệu bố trí trận pháp phòng ngự.
Trương Văn Trọng cũng không triệu hoán Tam Túc Ô, bởi vì nó còn đang hộ pháp
cho bán thận long, hoàng cẩu và thanh xà. Bán thận long còn dễ nói, dù
sao cũng đã mở linh khiếu, muốn thu nạp linh khí ẩn chứa trong Linh Khí
Hoàn cũng không đến nỗi dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Thế
nhưng hoàng cẩu và thanh xà thì khác, chúng nó nhờ vào Linh Khí Nhãn và
Linh Khí Hoàn mạnh mẽ mở linh khiếu, hơi vô ý sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma vật hung tàn khát máu, cho nên phải để Tam Túc Ô ở bên cạnh
giúp chúng nó hộ pháp, một khi xuất hiện triệu chứng tẩu hỏa nhập ma, là có thể lập tức giết chết trong nôi.
Tuy rằng không
có Thái Dương tinh hỏa của Tam Túc Ô, nhưng với tu vi hiện tại của
Trương Văn Trọng, muốn niệm chú đưa tới hỏa diễm phẩm giai cao cũng
không phải việc khó. Tay phải hắn kháp một pháp quyết, trong miệng lẩm
bẩm, một lúc sau hắn vung hay tay đẩy về phía Hỗn Độn Lô, trong miệng
quát nhẹ một tiếng: “Nam Minh Ly Hỏa Nhiên!”
Một đoàn hỏa diễm thiêu đốt hừng hực lập tức xuất hiện dưới đáy Hỗn Độn Lô,
trong nháy mắt đã thiêu đốt đỉnh lô đỏ bừng. Đoàn Nam Minh Ly Hỏa Nhiên
này, so sánh với Thái Dương tinh hỏa do Tam Túc Ô phóng ra cũng không
giống nhau.
Hỏa diễm Thái Dương tinh hỏa hơi có chút
màu vàng kim, mà Nam Minh Ly Hỏa Nhiên lại đỏ rực. Tuy rằng luận phẩm
giai, Nam Minh Ly Hỏa Nhiên yếu kém hơn Thái Dương tinh hỏa, nhưng dùng
để luyện chế tài liệu cấu trúc trận pháp cũng còn dư dả.
Trương Văn Trọng đợi khi Hỗn Độn Lô đạt được loại cao độ thích hợp, lúc này mới đem từng tài liệu ném vào bên trong đỉnh lô.
May là lúc này bên trong căn biệt thự chỉ có một mình Trương Văn
Trọng, nếu như có người tu chân khác nhìn thấy ở nơi này chắc sẽ tức
giận đến hôn mê. Bởi vì tài liệu bị Trương Văn Trọng ném vào Hỗn Độn Lô, toàn bộ đều ngoài địa cấp ngũ phẩm.
Tại thế giới
linh khí thiếu thốn hiện nay, muốn tìm được một hai kiện tài liệu địa
cấp ngũ phẩm cũng thật không dễ dàng, huống chi còn nhiều đến chừng này?