Người quản lý vừa rồi cũng rất thông minh, khi nhìn thấy Triệu Trác Khải cùng Trần Uyển Dung đến đây kính rượu, vội vã dùng bộ đàm gọi người mau nhanh mang rượu đưa tới, lại tự mình rót rượu cùng một chai nước trái
cây cho Trương Văn Trọng cùng Lâm Tử Mạn.
Trương Văn
Trọng giơ lên ly rượu, cụng ly với vợ chồng Triệu Trác Khải, vừa cười
vừa nói: “Triệu tiên sinh, Trần nữ sĩ, hai vị thật sự quá khách khí.”
Lâm Tử Mạn cũng vội giơ lên ly nước chạm khẽ cùng bọn họ.
Khi nhìn thấy vợ chồng Triệu Trác Khai kính rượu xong cho Trương Văn
Trọng cùng Lâm Tử Mạn, Trình Văn Lộ vốn dự định lôi kéo Thường Thiên
Thành đi qua kính rượu cho lão bản của mình, ai biết vợ chồng Triệu Trác Khải căn bản không nhận ra cô ta là ai, cũng không cho cô ta cơ hội
này, sau khi kính rượu cho Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn, lại cười nói
với mọi người: “Chúng tôi cũng không quấy rối các vị dùng cơm nữa, bữa
cơm này chúng ta đã mời, hi vọng các vị có thể thật hài lòng mà dùng.”
Nói xong, hai vợ chồng Triệu Trác Khải cũng rời khỏi phòng. Từ đầu tới đuôi, cũng không hề liếc mắt nhìn Trình Văn Lộ và Thường Thiên Thành
đang đứng cầm ly rượu.
Nhìn thấy dáng dấp xấu hổ của
hai người, mọi người trong phòng không chút khách khí cười vang, lại
nói: “Xem ra bữa cơm hôm nay không cách nào để Trình tiểu thư mời rồi.
Ai, thực sự là đáng tiếc…”
Cũng có người rất hiếu kỳ
đối với hai vợ chồng vừa đến kính rượu, lại một phen hỏi thăm, mới biết
đối phương là tổng tài của Hoành Sâm tập đoàn, nhất thời đem ánh mắt
hiếu kỳ chuyển dời lên trên người Trương Văn Trọng. Bởi vì bọn họ đều đã nhìn ra, vừa rồi khi vợ chồng Triệu Trác Khải kính rượu, rõ ràng đối
với hắn rất tôn kính.
Một người giáo y, thế nào lại
được một tổng tài của một tập đoàn tôn kính như vậy? Trương Văn Trọng
này đến tột cùng lại là người nào?
Ngay khi mọi người còn đang hiếu kỳ không ngớt, cửa phòng lại mở ra lần nữa. Lần này người bưng ly rượu đi vào, chính là lĩnh đạo của Thường Thiên Thành – viện
trưởng bệnh viện Ung Thành Nhạc Tử Mẫn. Đi theo phía sau hắn, còn có mấy vị chủ nhiệm các khoa trong bệnh viện cùng vài người ngoại quốc.
Người khác tuy rằng không biết mấy vị ngoại quốc kia là ai, nhưng
Thường Thiên Thành liếc mắt liền nhận ra. Bọn họ đều là chuyên gia y học nổi danh tại nước ngoài, trong đó có một người là chiêu bài kiêu ngạo
của y học viện ngày trước hắn đã du học.
Nhìn thấy đám người này, Thường Thiên Thành cũng không dám chậm trễ, vội vã đứng dậy chào hỏi.
Nhưng đám người kia hiển nhiên không phải hướng hắn mà tới, bởi vì khi hắn đứng dậy chào hỏi, Nhạc Tử Mẫn mới phát hiện sự tồn tại của hắn.
Sau thoáng sửng sốt, lại cười nói: “Nguyên lai tiểu Thường cậu cũng ở
đây sao, thế nào, cậu quen biết tiểu Trương u?”
Thường Thiên Thành cười khổ, không biết nên làm sao trả lời mới tốt,
Nhạc Tử Mẫn lại tiếp tục nói: “Cậu đã nhận thức tiểu Trương, vậy nên nắm lấy cơ hội này, nhiều hơn lĩnh giáo học tập. Không nói nhiều, chỉ cần
cậu học được một thành y thuật của cậu ấy, đã đủ cho cậu hưởng thụ vô
cùng.”
Không phải đâu, muốn ta là một bác sĩ du học nước ngoài về lại hướng một giáo y học tập?
Thường Thiên Thành kinh ngạc há to miệng, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.
Nếu như những lời này là do người khác nói, chỉ sợ Thường Thiên Thành
đã sớm chửi ầm lên. Nhưng những lời này do Nhạc Tử Mẫn nói, Thường Thiên Thành vừa khiếp sợ, cũng không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trương Văn
Trọng suy đoán: “Người kia rốt cục là người nào?”
Nói thêm vài câu với Thường Thiên Thành, Nhạc Tử Mẫn cười dài đi tới trước
người Trương Văn Trọng, nói: “Tiểu Trương, không nghĩ tới ở chỗ này gặp
được cậu.”
“Tôi cũng không nghĩ tới ở chỗ này gặp
được ông, thế nào, ông dự định áp dụng chiến thuật xa luân với tôi sao?” Trương Văn Trọng lại cười nâng ly, nhẹ nhàng cụng ly với hắn.
Uống cạn ly rượu, Nhạc Tử Minh cười nói: “Mấy người này là chủ nhiệm
của bệnh viện, cậu hẳn đã nhận thức, tôi cũng không giới thiệu nữa. Mà
mấy người bạn ngoại quốc này, lại muốn gặp cậu đó. Vốn tôi cũng không dự định qua đây kính rượu, chỉ là bọn họ nghe nói cậu đang ở nơi này, nên
đòi qua đây gặp mặt…”
Qua sự giới thiệu của Nhạc Tử
Mẫn, Trương Văn Trọng mới biết mấy vị chuyên gia y học ngoại quốc đều
đến y học viện đại học Ung Thành tiến hành giao lưu học thuật. Sở dĩ bọn họ tuyển chọn y học viện đại học Ung Thành, chính vì hắn mà tới. Dù sao y thuật của hắn đã được tước sĩ Eric tuyên truyền, sớm đã có danh khí
rất cao trong y học quốc tế. Những vị chuyên gia y học có hứng thú cao
đối với Đông y lần đầu tiên đến Trung Quốc đều muốn đến bái phỏng hắn.
Nhạc Tử Mẫn cũng là một người thông minh, hắn biết mấy người này đều
là y học gia nổi danh, vì vậy mời họ giảng bài tại y học viện Ung Thành, đồng thời cũng đến bệnh viện Ung Thành khám bệnh từ thiện vài ngày.
Dùng phương pháp như vậy xem như đề thăng tiêu chuẩn chuyên nghiệp của
bệnh viện lẫn y học viện Ung Thành cùng đề thăng thêm danh tiếng. Mấy vị y học gia nổi danh cũng không làm giá, đều vui vẻ đáp ứng lời mời của
Nhạc Tử Mẫn. Để cảm kích họ, Nhạc Tử Mẫn đặt bàn tiệc tại nhà hàng Ung
Thành tiếp đãi, nhưng không có nghĩ đến lại ngoài ý muốn ở chỗ này gặp
được Trương Văn Trọng.
Sau một phen giới thiệu, kính
rượu, mấy vị y học gia mặc kệ đang ở trong trường hợp nào, liền vây
quanh bên người hắn hướng hắn hỏi thăm về tri thức Đông y.
Mấy vị y học gia đến từ các nước, lúc này khi hỏi thăm về tri thức
Đông y, đều dùng ngôn ngữ của chính nước mình để hỏi, mấy loại ngôn ngữ
hỗn loạn vào nhau, làm mấy phiên dịch viên cũng không biết nên làm sao
phiên dịch, mọi người đều choáng váng, ấp úng không biết làm sao diễn
giải.
Thấy tình cảnh này, hắn bật cười xua tay bảo họ không cần phiên dịch, liền dùng đủ loại ngôn ngữ trả lời những câu hỏi
của mấy vị y học gia.
Không ai ngờ hắn lại biết được nhiều thứ tiếng như vậy.
Mấy vị y học gia đối với việc này cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau
thoáng kinh ngạc, bọn họ cũng phi thường hưng phấn, vội vã kéo hắn bắt
đầu hỏi thăm liên tục.
Mắt thấy mấy vị y học gia xem
nơi này như lớp học, hắn không khỏi cười khổ, nhưng thái độ chuyên chú
của họ làm hắn không tiện cự tuyệt, bất đắc dĩ phải nhìn Nhạc Tử Mẫn
nói: “Nhạc lão, tôi đến chỗ các vị ngồi được chứ?”
Nhạc Tử Mẫn cười nói: “Cầu còn không được.”
Hắn lại áy náy nhìn Lâm Tử Mạn nói: “Tử Mạn, tôi qua bên họ một chút, giải quyết họ xong sẽ quay lại.”
Nhìn hắn được hoan nghênh tôn kính, trong lòng Lâm Tử Mạn vui vẻ mỉm cười gật đầu nói: “Anh đi thôi.”
Đợi khi Trương Văn Trọng bọn họ rời khỏi phòng, lúc này bạn học của
Lâm Tử Mạn vây quanh nàng, hiếu kỳ dò hỏi: “Lâm Tử Mạn, bạn trai của cô
rốt cục là ai a? Hắn thực sự là một giáo y sao?”
Lâm
Tử Mạn cười tủm tỉm hồi đáp: “Anh ấy đương nhiên là giáo y, là viện phó
của phòng y tế đại học Ung Thành, cũng là danh dự giáo thụ của y học
viện đại học Ung Thành…”
Lúc này có người chợt nhớ
chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng, vội vàng nói: “Trương Văn Trọng,
sao tôi đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc? Ai nha tôi
nhớ ra rồi, hắn là vị y học chuyên gia nổi danh trong ngoài nước, là vị
danh y chữa quái bệnh cho nữ hoàng Anh cùng dập tắt dịch chuột ở đại học Ung Thành cùng ôn dịch kiểu mới tại Vân Thai thị a.”
Lâm Tử Mạn cười gật đầu: “Không sai, chính là anh ấy.”
Sau khi hiểu rõ thân phận Trương Văn Trọng, sắc mặt Trình Văn Lộ và
Thường Thiên Thành nhất thời trở nên xấu xí. Mà những người khác lại ước ao cảm khái: “Không nghĩ tới nha, Lâm Tử Mạn cô lại tìm được một người
xuất sắc như vậy làm bạn trai…”
Không ai nhận thấy
được, lúc này dáng tươi cười trên mặt Lâm Tử Mạn lại có chứa vị đạo như
khổ sáp. Nàng nhẹ nhàng nhấc ly rượu Trương Văn Trọng vừa uống qua, đưa
lên môi uống cạn, thầm than: “Nếu như anh ấy thật là bạn trai của tôi
thì tốt bao nhiêu…”
Trương Văn Trọng ngồi bên chỗ
Nhạc Tử Mẫn một lát cũng quay lại. Mà ngay lúc này Lâm Tử Mạn đã điều
chỉnh tốt tâm tình nên cũng không bị ai nhìn ra biến hóa.
Ăn xong cơm tối, mọi người đều tự đi về, Trương Văn Trọng tự nhiên tiễn Lâm Tử Mạn về nhà.
Muốn nói buổi họp mặt bạn học hôm nay có ai tức giận nhất, đương nhiên không ai ngoài Trình Văn Lộ. Vốn cô ta dự định tối nay làm náo động,
đem những oán khí thời cao trung phát tiết không còn. Nhưng không nghĩ
đến, danh tiếng vốn nên thuộc về mình lại bị Lâm Tử Mạn đoạt đi. Cho nên khi ngồi vào xe của Thường Thiên Thành, cô ta nghiến răng nghiến lợi
hờn dỗi, vô luận Thường Thiên Thành khuyên giải thế nào cũng không chịu
nghe.
Ngay khi Trình Văn Lộ nảy sinh hờn dỗi, một
thanh âm đột nhiên vang lên bên tai cô ta: “Ngươi phẫn nộ sao? Ngươi oán hận à? Ngươi có muốn báo thù không?”
Trình Văn Lộ
cho rằng người nói chuyện là Thường Thiên Thành, nghiêng đầu trừng hắn
nói: “Tôi không phải kêu anh câm miệng sao, sao còn nói?”
Vẻ mặt Thường Thiên Thành ủy khuất cùng kỳ lạ: “Anh không có nói gì a.”
Ngay lúc này câu nói kia lại vang lên bên tai Trình Văn Lộ: “Ta có thể để ngươi báo thù, cho ngươi tìm về danh tiếng vốn nên thuộc về ngươi…”
Lần này Trình Văn Lộ tin tưởng lời này không phải do Thường Thiên Thành nói. Bởi vì hắn đích thật không hề mở miệng.
Thế nhưng trong xe chỉ có hai người, nếu như lời này không phải do Thường Thiên Thành nói, vậy thì là ai nói? Chẳng lẽ…
Quỷ?
Trình Văn Lộ không khỏi rùng mình.
Thanh âm kia phảng phất như biết trong lòng cô ta suy nghĩ cái gì, lại vang lên: “Ta không phải quỷ, ta là thần, là thần có thể bang trợ ngươi báo thù…”
Bất tri bất giác, tâm trí Trình Văn Lộ bị thanh âm kia mê hoặc.
Hơn mười phút sau, Trình Văn Lộ đột nhiên mở miệng: “Dừng xe.”
Thường Thiên Thành quay đầu nhìn cô ta, không giải thích được nói: “Ở đây cách nhà em còn xa…”
“Tôi bảo anh dừng xe.” Trình Văn Lộ lại nói, thanh âm dị thường băng
lãnh, làm sau lưng Thường Thiên Thành không khỏi phát lạnh cả người, vô ý thức cho xe ngừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, Trình
Văn Lộ đã mở cửa xe đi ra ngoài, mặc cho Thường Thiên Thành kêu réo thế
nào, vẫn không hề quay đầu lại phản ứng. Sau một lát, cô ta đã biến mất
trong màn đêm.