Hương khí xuất hiện đại quy mô trong huyện Ẩn Ngạc vào bốn giờ sáng,
không thể tránh khỏi trở thành đề tài câu chuyện sau mỗi buổi trà dư tửu hậu của mọi người. Ở trong một đoạn thời gian thật dài sau đó, mọi
người đều bàn bạc say sưa, đủ loại phiên bản được vẽ ra, lời đồn cũng ùn ùn. Thậm chí còn có vài đài truyền hình chuyên môn làm tin tức chuyên
đề, thỉnh một đám học giả chuyên gia đến thảo luận, tuy nói hấp dẫn
không ít tầm mắt và thị suất bạn xem đài, nhưng cuối cùng không ai đoán
được hương vị say lòng người kia từ đâu mà tới.
Tuy
rằng đại bộ phận mọi người cũng không biết hương vị kia từ đâu mà tới,
nhưng cũng có một bộ phận người đoán được nơi phát ra hương vị này.
Những người này chính là người tu chân đến tham gia hội đấu giá tu chân. Tuy nói người tu chân đến tham gia hội đấu giá, đều tuyển chọn ở lại
trong những khách sạn tốt nhất tại Vân Thai thị, nhưng cũng có một bộ
phận chạy tới ở lại huyện Ẩn Ngạc, bởi vì muốn tiếp xúc với Phong Sơn
phái, làm tốt quan hệ bàn bạc sinh ý.
Lục Hòe của Linh Xu phái, chính là một trong số đó.
Sau khi tiêu diệt Phù Bảo Tông, Lục Hòe cầm theo bình sứ đựng Tam
Thanh Đại Đạo Đan quay trở về Linh Xu phái. Bình đan dược lục phẩm,
không thể tránh khỏi khiến cho cao tầng của Linh Xu phái oanh động. Tuy
rằng từ trong điện thoại bọn họ cũng có nghe Lục Hòe nói qua chuyện này, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy bình Tam Thanh Đại Đạo Đan, lại vẫn
khiếp sợ không ngớt.
Những cao tầng Linh Xu phái cảm
thán Trương Văn Trọng ra tay thật chuyên gia rộng rãi, đồng thời đối với việc Lục Hòe tự ý kết minh hữu với Phong Sơn phái cũng cực kỳ tán thành cùng duy trì. Dù sao, tại tu chân giới hiện nay, người có thể luyện chế ra cao phẩm đan dược hoặc môn phái biết luyện chế cũng là cực nhỏ. Cùng người hoặc môn phái như vậy làm tốt quan hệ, kết thành minh hữu, là có
trăm lợi mà không một hại. Vì thế, Linh Xu phái trích ra hai viên Tam
Thanh Đại Đạo Đan đưa cho Lục Hòe, dùng tưởng thưởng sự cống hiến của
hắn đối với Linh Xu phái, lại lập tức phái hắn chạy tới huyện Ẩn Ngạc,
ngoại trừ tham gia đại hội đấu giá tu chân, còn muốn cùng Trương Văn
Trọng và Phong Sơn phái kết giao cảm tình thêm sâu sắc.
Mấy ngày nay, Lục Hòe ở lại bên trong khách sạn xa hoa duy nhất trong
huyện Ẩn Ngạc, tuy rằng còn chưa thể tiếp xúc được với Trương Văn Trọng, nhưng cũng đã qua lại quen mắt với người của Phong Sơn phái, xem như đã đạt được mục đích. Mà khi hương khí của Cửu Phẩm Tam Liên Đan tràn ngập toàn bộ huyện Ẩn Ngạc, hắn lập tức nhảy lên khỏi giường, một bước vọt
tới bên cửa sổ, đẩy ra, hít sâu một hơi hương khí say lòng người hỗn hợp với hàn ý lạnh thấu xương, thất thanh kinh hô: “Hương vị này, hẳn khi
đan dược ra lô thì phát ra. Thế nhưng đan dược bình thường ra lô, hương
vị tản ra tối đa chỉ mười thước. Nhưng hương vị này, lại tràn ngập toàn
bộ huyện Ẩn Ngạc…Trời ạ, thật khó thể tin, thực sự là khó thể
tin…đây…đây đến tột cùng là đan dược có phẩm cấp gì a?”
Ngay khi Lục Hòe còn đang khiếp sợ không ngớt, một trận tiếng đập cửa
gấp gáp vang lên. Hắn xoay người mở cửa phòng, nhưng lại phát hiện người gõ cửa là người quen, chính là Tôn Đình Quân của Hoa Gian phái, Hoắc
Thanh của Liễm Sơn kiếm tông và Tiêu Chấn của Ba sơn Tiêu gia. Bọn họ
cũng giống như Lục Hòe, đều phụng lệnh cao tầng của môn phái, đến huyện
Ẩn Ngạc chắp nối với Phong Sơn phái.
Không đợi Lục
Hòe mở miệng, Hoắc Thanh liền khẩn cấp hỏi: “Lão Lục, ngươi cũng ngửi
được cỗ hương khí phải không? Theo ngươi xem, cỗ hương khí này là đan
dược phẩm cấp nào phát ra?”
Lục Hòe lắc đầu cười khổ: “Linh Xu phái chúng ta đối với chuyện này cũng không am hiểu, cho nên
ta cũng chỉ có thể đoán hương vị này là cao phẩm đan dược ra lô thì toát ra, cũng không biết được phẩm cấp cụ thể của nó…” Nói đến đây, hắn đưa
ánh mắt nhìn về phía Tôn Đình Quân, hỏi: “Lão Tôn, Hoa Gian phái các
ngươi ở đan dược cũng có chút danh tiếng, ngươi nghĩ là do loại đan dược phẩm cấp nào phát ra?”
Tôn Đình Quân trầm ngâm một
lát, cấp ra một suy đoán làm mọi người có mặt chấn kinh: “Hương vị này
tràn ngập toàn bộ huyện Ẩn Ngạc…Ta đánh giá, chí ít phải là đan dược
ngoài thất phẩm, mới có thể sản sinh ra dị tượng như vậy.”
“Ngươi nói cái gì? Đan dược ngoài thất phẩm? Trời ạ…có thể sao?” Ba người Lục Hòe trợn mắt há hốc, thất thanh kinh hô.
Tuy rằng bị nghi vấn, nhưng Tôn Đình Quân cũng không tức giận, vuốt
râu cười hắc hắc, nói: “Nếu như là ở địa phương khác, ta cũng rất khó
tin tưởng có đan dược thất phẩm ra lô. Nhưng các ngươi cũng đừng quên,
hiện tại chúng ta đang ở huyện Ẩn Ngạc, nơi này là địa bàn của Phong Sơn phái, cũng là địa bàn của hắn, lẽ nào các ngươi quên sao, lúc trước ở
Băng Xuyên sơn, hắn từng nói qua, hắn có thể luyện chế được đan dược
càng cao phẩm hơn cả Tam Thanh Đại Đạo Đan…”
Tuy rằng Tôn Đình Quân cũng không nói rõ “hắn” là ai, nhưng ba người Lục Hòe đều biết “hắn” chính là Trương Văn Trọng.
Sau một lát trầm ngâm, Tiêu Chấn mở miệng trước: “Lão Tôn nói có đạo
lý, có thể sản sinh ra dị tượng như vậy, cũng chỉ có đan dược ngoài thất phẩm. Ngày trước ta còn cho rằng Trương tiên sinh đang nói giỡn, lại
không nghĩ rằng, hắn thực sự có thể luyện chế ra thất phẩm đan
dược…Không được, ta phải lập tức đem việc này hồi báo với tộc trưởng
Tiêu gia.” Dứt lời, Tiêu Chấn cũng không quản chuyện gì, chắp tay chào
ba người Lục Hòe, xoay người bỏ chạy về phòng mình, cũng không quan tâm
chỉ mới bốn giờ sáng, cầm điện thoại bấm dãy số của tộc trưởng Tiêu gia.
Lời nói của Tiêu Chấn, cũng làm ba người Lục Hòe giật mình tỉnh lại,
bọn họ đều nói: “Không sai, phải lập tức đem việc này hướng chưởng môn
hồi báo, thật không nghĩ tới, Trương tiên sinh không ngờ có thể thực sự
luyện chế ra thất phẩm đan dược, theo ta thấy, chúng ta phải bỏ thêm
công sức lấy lòng Trương tiên sinh và Phong Sơn phái, tranh thủ có thể
cùng bọn họ thành lập quan hệ và liên minh càng thêm chặt chẽ mới được.” Nói xong đều tự quay về phòng, cầm điện thoại gọi về cho chưởng môn
nhân trong tông phái.
Ngoại trừ bốn người Lục Hòe,
những người tu chân còn lại đang ở bên trong huyện Ẩn Ngạc, tuy rằng vẫn đoán được hương vị kia là do cao phẩm đan dược phát ra, nhưng không
biết được nơi phát ra chính xác. Dù vậy, bọn họ vẫn dùng điện thoại hoặc thông tin phù, đem dị sự phát sinh tại huyện Ẩn Ngạc thông báo về
chưởng môn trong tông phái của chính mình.
Vào một
buổi sáng hửng đông hàn lãnh, không ít chưởng môn của tu chân môn phái
đều bị tiếng chuông điện thoại và thông tin phù đánh thức. Mà sau khi
biết được nguyên do sự tình, không ít chưởng môn nhân cả kinh từ trên
giường té lăn quay trên mặt đất.
Trương Văn Trọng cũng không biết việc này, dù hắn có biết, cũng không để trong lòng, tối đa chỉ cười cười mà thôi.
Sau khi nắp lô bay lên, Trương Văn Trọng lấy ra một bình sứ đã chuẩn
bị sẵn, dùng tay phải nắm ngay miệng bình hướng Hỗn Độn Lô. Tay trái
kháp pháp ấn, hướng Hỗn Độn Lô vẫy tay, quát nhẹ một tiếng: “Thu.”
Từng đạo quang mang màu xanh từ trong Hỗn Độn Lô bắn ra, bắn thẳng vào trong bình sứ Trương Văn Trọng đang cầm. Đợi khi toàn bộ đan dược trong lô đều bay ra, Trương Văn Trọng đếm thử, lần này luyện chế ra được mười sáu viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan.
Đợi sau khi Trương
Văn Trọng chấm dứt việc luyện đan, những đệ tử Phong Sơn phái đang quan
sát chung quanh, mới nhảy xuống hồ bơi, xúm lại bên người hắn thò đầu
hiếu kỳ đánh giá mười sáu viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan bên trong bình sứ.
Nhìn mười sáu viên đan dược màu lục bên trong bình sứ, Trần Hi nhịn
không được cảm khái nói: “Tông chủ, đây là Cửu Phẩm Tam Liên Đan sao?
Nhìn thật giống một viên phỉ thúy thượng phẩm nha.”
Trần Nhàn trừng mắt nhìn hắn, chắp tay hướng Trương Văn Trọng chúc mừng: “Chúc mừng tông chủ thành công luyện chế ra Cửu Phẩm Tam Liên Đan.”
Trương Văn Trọng mỉm cười, sau một thoáng trầm ngâm, lại lấy ra sáu
viên Cửu Phẩm Tam Liên Đan, đưa cho Trần Nhàn, Trần Hi và bốn đệ tử Trúc Cơ kỳ của Phong Sơn phái, lại dặn dò: “Các ngươi lập tức tìm một chỗ
yên lặng, ăn vào, dùng hết toàn lực hấp thu linh khí ẩn chứa bên trong.
Rốt cục có thể tăng bao nhiêu tu vi, thì phải xem tạo hóa của các
ngươi.”
Sáu người Trần Nhàn cũng không nghĩ đến
Trương Văn Trọng lại đưa Cửu Phẩm Tam Liên Đan trân quý như vậy cho bọn
họ, không khỏi đều ngây người, sau khi hồi phục lại tinh thần, bọn họ
lại vội vã nói: “Tông chủ, Cửu Phẩm Tam Liên Đan thật quá mức trân quý,
ngài giữ lại cho mình hoặc dùng bán đấu giá, cũng đừng lãng phí trên
người chúng tôi.”
Trương Văn Trọng nghiêm mặt, hừ
nói: “Cho các ngươi dùng thì cứ dùng, nào có nhiều lời vô ích như vậy?
Chẳng lẽ muốn cãi lại mệnh lệnh của ta phải không?”
Đưa Cửu Phẩm Tam Liên Đan cho sáu người Trần Nhàn cũng là một cử chỉ bất đắc dĩ. Hiện tại Phong Sơn phái nổi danh trong tu chân giới, nhưng đệ
tử trong phái tu vi cao nhất cũng chỉ có sáu người Trúc Cơ kỳ, hiển
nhiên không phù hợp với danh tiếng địa vị của Phong Sơn phái. Cho nên
Trương Văn Trọng cũng chỉ đành hi vọng vào Cửu Phẩm Tam Liên Đan, mong
muốn sáu người Trần Nhàn sau khi dùng, có thể tăng mạnh tu vi, tốt nhất
có hai người có thể bước vào cảnh giới Kim Đan kỳ.
Nhìn Cửu Phẩm Tam Liên Đan trong tay, sáu người Trần Nhàn cảm thấy vạn
phần cảm động, đều sinh ra ý nghĩ “sĩ vì tri kỷ có thể chết” trong đầu.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau, lại cùng quỳ xuống trước người Trương Văn
Trọng, đồng thanh nói: “Đại ân của tông chủ, chúng tôi không thể báo
đáp, chỉ đành cạn kiệt khả năng đề thăng tu vi, không để tông chủ thất
vọng.”
“Đứng lên đi, thời gian cũng không còn sớm,
các ngươi mau nhanh tìm một chỗ yên lặng, ăn đan dược vào.” Trương Văn
Trọng vẫy tay, một lực vô hình nhất thời từ tay hắn phóng ra, đưa sáu
người nâng lên.
“Tuân lệnh.” Sáu người cùng đáp, sau
khi hướng Trương Văn Trọng hành lễ, rời khỏi hồ bơi. Trương Văn Trọng
thu hồi bình sứ đựng đan cùng Hỗn Độn Lô, cũng rời khỏi hội sở. Chỉ còn
lại một đám đệ tử Phong Sơn phái ở lại lo công việc dọn dẹp kết thúc.