Qua khoảng năm phút đồng hồ, thẳng đến khi mọi người cảm giác tia sáng chói mắt đã biến mất, mới lần lượt mở mắt.
Vừa mở mắt, bọn họ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Trương
Văn Trọng. Bởi vì bọn họ đều khẩn cấp muốn nhìn xem Trương Văn Trọng làm sao có thể biết được bên trong tảng đá kia lại có trân bảo hi thế, lại
phát ra được dị tượng kinh người!
Người thích sưu tầm ngọc khí cổ xưa, đều từng nghe qua một truyền thuyết, phàm là có trân
bảo hi thế hiện thế, đều sẽ dẫn phát ra dị tượng. Chỉ là lời thuật lại
quá mức huyền huyễn, cũng không có mấy người từng xem là thật. Thế nhưng hiện tại, những người chung quanh đều đã tính sự thực này. Bởi vì ngay
vừa rồi, bọn họ đều đã trải qua dị tượng làm kẻ khác chấn động!
Từ bên trong tảng đá cắt ra, khẳng định là vật hiếm có! Nhưng sẽ là loại trân bảo hiếm có gì?
Mọi người đều kiễng đầu ngón chân, thò đầu lên, mở to hai mắt muốn chứng kiến hình dáng thật của trân bảo hi thế!
Trương Văn Trọng cũng không làm người thất vọng, trong sự chờ mong của mọi người, hắn chậm rãi giơ lên tay phải. Một tảng đá đỏ rực như máu,
được hắn đặt bên trong lòng bàn tay, dưới ánh nắng gắt của buổi trưa
chiếu rọi, tản ra ánh sáng chói mắt. Lại một lần làm cho ánh mắt mọi
người chói lòa.
Trong hoảng hốt, những người vây xem
bốn phía thậm chí đang sản sinh ảo giác, phảng phất bị Trương Văn Trọng
nắm trong tay, cũng không phải là tảng đá, mà là máu tươi đọng thành
khối chảy xuôi từ bên trong thân thể thần điểu phượng hoàng!
Người vây xem bốn phía, lại lần nữa lâm vào trạng thái thất thần, toàn bộ căn phòng nhất thời biến thành lặng ngắt như tờ.
Vắng vẻ như vậy giằng co hơn một phút đồng hồ, mới bị một người mặc
tây trang đánh vỡ: “Trời ạ, hắn...hắn thật sự giải ra được một kiện trân bảo hi thế sao?Ta không phải đang nằm mơ chứ? Bên trong khối đá chỉ lớn cỡ nắm tay, phẩm chất cực kém không ngờ thực sự cất giấu một kiện trân
bảo hiếm có!”
Những lời này của hắn giống như châm
ngòi nổ, “oanh” một tiếng đã châm lên tình tự của mọi người xung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, những người vây xem vẻ mặt khiếp sợ, đều ồn ào phát biểu chính ý kiến của mình:
“Lẽ nào bên trong Kê Huyết Thạch lại là cực phẩm Đại Hồng Bào?”
“Trời ạ, đây chính là Đại Hồng Bào toàn huyết a! Các ngươi nhìn xem
màu sắc như máu của nó, vô luận từ “tiên” đến “ngưng” rồi đến “hậu”, đều có thể xưng là cực phẩm! Màu sắc như máu toàn bộ, càng tinh thuần tự
nhiên, không có nửa điểm tạp chất! Đây quả thực là cực phẩm trong cực
phẩm, trân bảo trong trân bảo a!”
“Không nghĩ tới, ta có thể trong vòng một ngày may mắn nhìn thấy hai kiện trân bảo hi thế
xuất hiện! Xem ra, vận khí của ta đã chuyển tốt! Không được, ta cũng
phải mua một khối đá đổ một lần, nói không chừng có thể thử vận may,
hung hăng kiếm một số!”
“Tuy nói nó còn kém sự trân
quý của Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh vừa rồi, nhưng giá trị của Đại
Hồng Bào cũng xa xỉ! Bốn người này mua hai tảng đá, không ngờ cắt ra đều có hai kiện trân bảo hiếm có, vận khí này thật tốt đến mức làm kẻ khác
đố kỵ!”
“Theo tôi thấy, chuyện này cũng không quan hệ tới vận khí, căn bản là tầm mắt của người ta quá tốt, nhìn thật chuẩn!
Hai khối tảng đá, theo chúng ta xem ra, căn bản đều là hàng kém cỏi, thế nhưng người ta dám dùng bốn trăm năm mươi ngàn để mua! Không có ánh mắt và lòng tin cao siêu, dám làm như vậy sao?”
Lần này
Mã lão tam cũng không tiếp tục té xỉu, chỉ vẻ mặt thất hồn lạc phách
ngồi bệch trên mặt đất, miệng khôn ngừng nói thầm: “Hại người cuối cùng
hại mình! Thật là hại người cuối cùng hại mình a!”
Khác với cái nhìn của những người chung quanh, ở trong lòng Trần Đạo Văn và Trác Thanh Liên, khối Kê Huyết Thạch trong tay Trương Văn Trọng so
với Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh trong tay Vưu Văn phải trân quý hơn nhiều.
Bởi vì bọn họ thân là người tu chân, đều từ
trong khối Kê Huyết Thạch trong tay Trương Văn Trọng, đã nhận ra một cỗ
linh khí tinh thuần như biển!
Không hề nghi ngờ, khối Kê Huyết Thạch chính là một kiện linh tài liệu phẩm cấp không thấp!
Trong cảm nhận của người tu chân, Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh có
trân quý đến như thế nào, bất quá cũng chỉ là một kiện đồ chơi mà thôi,
trình độ quý báu thua xa khối Kê Huyết Thạch vốn là linh tài liệu!
Trong ánh mắt Trác Thanh Liên nhìn về phía Trương Văn Trọng toàn là vẻ ước ao, trong lòng thầm than nói: “Từ linh khí ẩn chứa trong Kê Huyết
Thạch mà xem, nó hẳn là một kiện linh tài liệu Kê Huyết Hồng Bào địa cấp lục phẩm đi? Lần này Trương tiên sinh thật đúng đã nhặt được bảo bối.”
Nếu như lúc này Trương Văn Trọng biết được suy nghĩ trong lòng Trác
Thanh Liên, chỉ sợ sẽ lắc đầu bật cười. Bởi vì kiện linh tài liệu này,
vốn không phải là Kê Huyết Hồng Bào địa cấp lục phẩm, mà là thiên cấp
nhất phẩm Phượng Hoàng Huyết Thạch!
Đánh giá khối
Phượng Hoàng Huyết Thạch nằm trong lòng bàn tay, Trương Văn Trọng hài
lòng nở nụ cười, âm thầm nói: “Vốn ta còn cho rằng, ở bên trong khối đá
này là một khối Kê Huyết Hồng Bào địa cấp lục phẩm. Không nghĩ tới sau
khi cắt ra, không ngờ lại là thiên cấp nhất phẩm Phượng Hoàng Huyết
Thạch. Nếu như có thể dùng hỏa diễm của Tam Túc Ô và Minh Xà, luyện chảy lại ngưng kết lần nữa, tất nhiên có thể giúp nó dục hỏa trùng sinh. Lúc đó phẩm cấp của nó cũng có thể thăng lên! Mặc kệ nói như thế nào, có
khối Phượng Hoàng Huyết Thạch này, dù trong hội đấu giá không mua được
thứ tốt, chuyến đi này xem như cũng không tệ.”
Lúc
này Ngô Phẫn cũng hồi phục lại tinh thần, trong lòng vừa ước ao, lại
khen tặng nói: “Chúc mừng Trương tiên sinh, chiếm được một kiện cực phẩm Kê Huyết Thạch.”
“Cảm tạ.” Trương Văn Trọng mỉm
cười, tiện tay bỏ khối Phượng Hoàng Huyết Thạch vào túi, cử động tùy ý
này của hắn, làm những người vây xem sợ hãi than không ngớt. Bởi vì vô
luận đổi lại là người nào trong bọn họ, cho dù là phú hào trong người
mang bạc triệu, cũng kiên quyết không dám đem một khối trân bảo hiếm có
xem như vật bình thường tùy ý bỏ vào trong túi như thế.
Đương nhiên, không ai biết, Trương Văn Trọng bỏ Phượng Hoàng Huyết
Thạch vào trong túi chỉ là thủ thuật che mắt, trên thực tế khối thiên
cấp nhất phẩm Phượng Hoàng Huyết Thạch đã bị hắn thu vào trong Càn Khôn
Hồ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Trương Văn Trọng gọi ba người Vưu Văn, cất bước đi ra cửa phòng cắt đá.
“Được.” Vưu Văn đáp, trước khi đi, còn không quên quay đầu lại nhìn Mã lão tam thần tình đờ dại ngồi bệch dưới đất, nhếch miệng cười nói: “Mã
lão tam, ngươi thật không hổ là anh em của ta, không ngờ đem hai kiện
trân bảo hi thế tốt như vậy tặng cho ta, thực sự là cảm tạ.”
“Phốc!”
Mã lão tam nghe lời này, ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nghiêng qua, lại lần nữa té xỉu.
Đi ra khỏi phòng cắt đá, Vưu Văn vẻ mặt hưng phấn nói: “Trương ca, chúng ta có nên mua thêm vài khối đá để thử xem nữa không?”
Đổ thạch, đích thật vô cùng kích thích, dễ đem tính cách ẩn chứa bên
trong triệt để kích phát đi ra. Lúc này Vưu Văn hiển nhiên là như vậy.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Vưu Văn, đổ thạch cũng không dễ dàng
như cậu tưởng tượng. Lần này có thể gặp được bảo bối, là vận khí của
chúng ta tốt. Thế nhưng không phải lần nào vận khí tốt cũng đứng bên chỗ chúng ta. Cho nên tôi khuyên cậu nên bỏ đi ý niệm tiếp tục đổ thạch
trong đầu.”
Lúc này Vưu Văn cũng bình tĩnh trở lại,
biết Trương Văn Trọng nói không sai, gật đầu đáp: “Được rồi, tôi nghe
lời anh. Như vậy hiện tại chúng ta đi chỗ nào?”
Trương Văn Trọng nói: “Ngô tiên sinh và Trác tiểu thư nói, sau đó sẽ có
buổi đấu giá, nếu cậu có hứng thú, không ngại đi theo chúng tôi.”
“Có hứng thú, đương nhiên là có hứng thú.” Vưu Văn vội vã gật đầu, rất sợ Trương Văn Trọng sẽ bỏ lại một mình hắn đi vào. Theo hắn xem ra, chỉ cần đi theo Trương Văn Trọng, là có thể tìm ít tiền mà mua được bảo bối tốt. Đã như vậy, buổi đấu giá hội vô luận thế nào cũng phải đi xem. Có
chuyện tốt không lỗ lả, ai lại không muốn?
Ngô Phẫn bước nhanh phía trước dẫn đường, dẫn ba người Trương Văn Trọng hướng chỗ đấu giá đi tới.
Thế nhưng còn chưa đi xa, biểu tình Trác Thanh Liên cũng hơi đổi, bước chân chợt chậm lại.
“Làm sao vậy, Trác tiểu thư?” Ngô Phẫn nhận thấy được vẻ biến hóa của
Trác Thanh Liên, đè thấp thanh âm, cẩn thận dò hỏi. Từ sau khi rời khỏi
Ba Hà sơn, hắn đã thay đổi cách xưng hô với các đạo trưởng trong Hà Phi
Quan, miễn đưa tới những phiền toái không cần thiết.
Trác Thanh Liên híp mắt lại, thần sắc bất động dùng khóe mắt nhìn quét
bốn phía, nhỏ giọng nói: “Đừng lộ ra, có người đang theo đuôi chúng ta.”
Kỳ thực vừa đi ra khỏi phòng cắt đá, Trương Văn Trọng đã phát hiện có
người giấu trong bóng tối theo đuôi bọn họ. Hơn nữa trải qua thần thức,
hắn còn ở tình huống thần không biết quỷ không hay, dò xét ra người kia
có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Chỉ là hắn không muốn bại lộ tu vi của mình ngay trước người của Hà Phi Quan, nên mới làm bộ hoàn toàn không biết gì cả.
Không hề nghi ngờ, người kia nhất định là bị Phượng Hoàng Huyết Thạch câu dẫn tới.
“Có người theo đuôi chúng ta? Vậy nên làm thế nào mới tốt?” Sắc mặt
Ngô Phẫn nhất thời hơi biến đổi, khẩn trương hỏi. Hắn đương nhiên biết,
người theo đuôi trong miệng Trác Thanh Liên tuyệt đối không phải là
người thường, chỉ có thể là người tu chân như nàng ta. Nhân vật như vậy, không phải một võ giả địa cấp như hắn có khả năng chống lại.
Trác Thanh Liên cũng không để ý tới câu hỏi của Ngô Phẫn, mà quay đầu
nhìn Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, Vân Thai thị là địa bàn
của Phong Sơn phái, chuyện này hẳn nên do Phong Sơn phái tới xử lý chứ?”
Trương Văn Trọng mỉm cười, thầm nghĩ: “Thật đúng là một nữ nhân giảo
hoạt.” Lúc này hắn mới hồi đáp: “Đúng như Trác tiểu thư nói, chuyện này
đích thật nên do Phong Sơn phái đến xử lý. Chỉ là ở đây nhiều người mắt
tạp, chúng ta nên đưa hắn tới một chỗ bí mật, sau đó hãy cho người động
thủ.”
Trương Văn Trọng biết, Trác Thanh Liên làm như vậy chính vì muốn tìm hiểu sâu cạn của Phong Sơn phái.
Kỳ thực từ sau khi Phong Sơn phái cao điệu tuyên bố thành lập, toàn bộ tu chân giới đều đang suy đoán thực lực của bọn họ tột cùng mạnh bao
nhiêu. Mà Trương Văn Trọng để Xích Hà đạo trưởng đem hội đấu giá tu chân chuyển đến Vân Thai thị, mục đích chính là muốn cho tu chân giới kiến
thức thực lực của Phong Sơn phái, kiến thức một chút sự lợi hại của
phương thức phá sản khi cho môn nhân sử dụng phù chú, đan dược cùng pháp bảo như nước thủy triều!
Hiện tại sự biểu diễn kinh diễm của Phong Sơn phái đã sắp mở màn!