Tam Túc Ô dĩ nhiên liều mạng muốn ngăn cản Vưu Giai, thế nhưng nó chỉ là một con chim, lại không dám đả thương Vưu Giai, cho nên một phen nỗ lực chỉ đành hóa thành uổng phí.
Ngay lúc này, tiếng
chuông điện thoại thanh thúy vang lên, truyền ra từ bên trong túi xách
của Vưu Giai đặt ở băng ghế phía sau. Chiếc đầu nho nhỏ của Tam Túc Ô
nhất thời hiện lên một đạo linh quang, nó vội vã vỗ cánh bay ra băng ghế sau, dùng mỏ chim và móng vuốt kết hợp, mở túi xách của Vưu Giai, dùng
mỏ kẹp lấy điện thoại của Vưu Giai ra ngoài, sau đó dùng mỏ mổ lên phím
chuyển máy.
Thanh âm sang sảng của Đàm Thanh nhất thời từ bên trong điện thoại truyền ra: “Chị Giai, chị đang ở đâu?”
Đàm gia vốn có tình hữu nghị thâm hậu với Vưu gia. Những người lớn
trong hai nhà đều có quan hệ bạn bè thân thiết. Cho nên khi cha của Đàm
Thanh nhận được điện thoại của Vưu Triều Quý, liền liên lạc mấy cao thủ
Đàm gia, chạy tới bệnh viện Ung Thành bảo hộ cho người của Đàm gia. Đàm
Thanh cũng chạy đi theo, khi tới bệnh viện Ung Thành, nghe nói Vưu Giai
đưa Trương Văn Trọng về nhà cho đến bây giờ còn chưa trở về. Nàng rất sợ hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vã gọi điện thoại cho Vưu
Giai để hỏi tình huống.
Tam Túc Ô hướng điện thoại di động nói: “Đàm Thanh, chúng tôi đang ở trong tiểu khu Hoa Hàng, cô
nhanh chạy đến đây, xảy ra chuyện lớn rồi!” Thanh âm của nó ở lúc này,
biến thành giọng nói của Trương Văn Trọng hoàn toàn giống y như đúc. Khả năng mô phỏng theo tiếng nói của loài người, chính là một loại năng lực đặc thù mà Tam Túc Ô nắm giữa. Năng lực của nó trong lúc này cuối cùng
cũng được phát huy ra.
“Xảy ra chuyện lớn?” Đàm Thanh bị hù dọa đến hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Trương ca, xảy ra chuyện lớn gì
vậy? Chị Giai đâu? Sao không phải chị ấy tiếp điện thoại?”
Tam Túc Ô tiếp tục dùng thanh âm của Trương Văn Trọng nói: “Bên trong
điện thoại nói không rõ, cô nhanh chạy đến đây đi, đừng lãng phí thời
gian nữa.”
“Được, tôi lập tức chạy tới, hai người
phải ráng kiên trì đó.” Đàm Thanh không dám chậm trễ, vội vã hồi đáp,
bên trong điện thoại nhất thời truyền đến tiếng nổ xe, ngay sau đó liền
tắt máy.
Tam Túc Ô nghiêng đầu nhìn qua Vưu Giai lúc
này đã cưỡi trên người Trương Văn Trọng, hai bàn tay ngọc trơn trượt mềm mại giống như hai con rắn nước sờ tới sờ lui trên người hắn, ý đồ muốn
cởi ra quần áo lẫn dây lưng, nhất thời chợt cười khổ lầm bầm một câu:
“Kiên trì sao? Một người bị trúng Mị độc, trong đầu chỉ còn lại ý niệm
giao hoan, một người toàn thân thoát lực, đừng nói là từ chối, dù khí
lực há mồm kêu cứu cũng không có. Ở dưới dạng tình huống này, trông cậy
vào hai người bọn họ có thể kiên trì được, đây còn muốn trắc trở hơn
chuyện Phượng tỷ muốn tìm bạn trăm năm nha.”
Tuy rằng Trương Văn Trọng không thể nói chuyện, thế nhưng trong lòng hắn cực kỳ
tán thành câu nói của Tam Túc Ô. Nhưng hiện tại hắn cũng bất lực đối với việc này, chỉ không ngừng cầu khẩn trong lòng: “Đàm Thanh, mau nhanh
chạy tới, nhanh lên một chút! Bằng không, tôi và Vưu Giai xem như xong
rồi.”
Tuy rằng vừa rồi Tam Túc Ô dùng điện thoại của
nàng trò chuyện với Đàm Thanh, nhưng Vưu Giai đã hoàn toàn bị tình dục
chi phối tâm trí nên không hay biết việc này. Lúc này nàng đã triệt để
đánh mất lý trí cùng năng lực tư duy. Ở trong lòng nàng, chỉ còn lại một ý niệm, phải cùng nam nhân trước mắt giao hoan, vĩnh viễn giao hoan,
cho đến khi chết đi.
Vưu Giai vừa hôn Trương Văn
Trọng nồng nhiệt, vừa cởi cúc áo của hắn, làm bộ ngực rộng rãi hữu lực
của hắn bại lộ ngay trước mắt mình. Lúc này, Vưu Giai áp sát bờ môi đỏ
mọng nóng hổi hôn lên ngực Trương Văn Trọng, mà đôi tay ngọc trơn mềm
lại đưa xuống dưới, muốn cởi ra dây nịt của hắn.
Cho
tới bây giờ Vưu Giai cũng chưa từng có kinh lịch cởi dây nịt cho người
khác, huống chi ngay trong lúc thần chí không rõ như bây giờ. Cho nên
tuy rằng tay nàng vẫn luôn mò mẫm trên dây nịt của Trương Văn Trọng,
nhưng vẫn không thể cởi ra. Chuyện này làm tâm tình của nàng trở nên
nóng nảy, nguyên hô hấp đã gấp gáp, cũng bởi vậy càng thêm hổn hển. Thậm chí nàng còn nằm sấp luôn xuống dưới, muốn dùng hàm răng mở ra dây nịt
kia. Nhưng đáng tiếc chính là sợi dây nịt này của Trương Văn Trọng đúng
là quá tốt, mặc dù nàng mất khí lực rất lớn, cũng chỉ lưu lại được dấu
răng trên dây nịt, cuối cùng phải mất tới mười phút nàng mới cởi ra được dây nịt của hắn, đôi tay ngọc mềm mại lập tức thò vào trong.
“Đàm Thanh, sao cô còn chưa tới a?” Trương Văn Trọng hận không thể
quát to một tiếng, ngay lúc này, tiếng xe máy ầm ĩ từ xa đến gần, cuối
cùng dừng lại bên cạnh chiếc BMWs hồng rượu. Cũng may đèn xe vẫn mở,
bằng không ở ngay diện tích tiểu khu Hoa Hàng lớn như vậy cũng phải tìm
kiếm một phen mới có thể tìm được bọn họ.
Nương theo
đèn xe moto, Đàm Thanh rõ ràng nhìn thấy cửa xe cũng không đóng, nên
tràng cảnh thân thiết bên trong xe, làm cho nàng nhất thời ngây ra.
“Đây…đây là có chuyện gì?” Đàm Thanh kinh ngạc há to miệng, nàng ở
trên đường chạy tới, đoán ra rất nhiều khả năng xảy ra “chuyện lớn”, thế nhưng nàng dù sao cũng thật không ngờ, đợi khi nàng đi tới, nhìn thấy
không ngờ là một màn như vậy.
Trương Văn Trọng cũng
dựa vào khóe mắt nhìn thấy được Đàm Thanh, nhất thời quá đỗi vui mừng.
Thế nhưng hiện tại hắn không thể nói chuyện, nhưng cũng không thể gây
trở ngại hắn câu thông cùng Đàm Thanh. Bởi vì còn có Tam Túc Ô đang núp
sau người hắn. Tam Túc Ô không chỉ có thể mô phỏng theo thanh âm của
hắn, còn bởi vì bản thân nó do Trương Văn Trọng dùng chính chân nguyên
cùng pháp thuật của mình triệu hồi đi ra, cho nên tâm linh vốn tương
thông với hắn. Chỉ cần Trương Văn Trọng vừa nghĩ, Tam Túc Ô sẽ lập tức
thay hắn nói chuyện.
“Đàm Thanh, cuối cùng cô cũng đã tới, nhanh qua đây giúp đỡ!” Tam Túc Ô núp sau người Trương Văn Trọng,
cảm ứng được suy nghĩ trong đầu hắn, lập tức mở miệng dùng thanh âm của
hắn nói chuyện.
“Giúp…giúp đỡ?” Đàm Thanh khiếp sợ há to miệng, thế nào cũng không dám tin tưởng những gì lỗ tai mình nghe
thấy được, nàng chỉ chỉ hai người đang dây dưa cùng một chỗ, dùng thanh
âm ghen tuông, chần chờ nói: “Hai người làm chuyện như vậy, không ngờ
còn muốn tôi giúp đỡ? Tôi…tôi…”
Trương Văn Trọng vừa
nghe lời này, liền biết Đàm Thanh đã hiểu lầm. Hắn vội vã để Tam Túc Ô
đem ý của mình biểu đạt đi ra: “Đàm Thanh, cô hiểu lầm rồi, Vưu Giai bị
trúng Mị độc của Phù Văn Giản, mà tôi vì mới kịch liệt đánh một trận với hắn nên xuất hiện tình trạng thoát lực, toàn thân đều không thể nhúc
nhích, cho nên mới không thể giãy dụa. Cô nhanh qua đây một chút, giúp
tôi cản trở Vưu Giai, bằng không thực sự gây thành tai họa đó!”
“A, nguyên lai là như vậy, tôi còn nghĩ hai người đang…” Đàm Thanh
hiểu được chân tướng sự tình, gương mặt anh khí nổi lên một lớp đỏ ửng,
những lời nói ra phân nửa cũng ngừng lại. Lúc này trong lòng nàng chỉ vì ý nghĩ vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ.
Đàm Thanh vội vã
bước xuống xe moto, đi nhanh tới bên cạnh chiếc BMWs hồng rượu, thẳng
khi đến thật gần, nàng mới phát hiện được thần tình cùng sắc mặt Vưu
Giai thật sự không chút thích hợp. Lúc này, nàng mới chân chính tin lời
Trương Văn Trọng vừa nói.
Nhìn ánh mắt đã mê ly của
Vưu Giai, đã đem quần áo của Trương Văn Trọng cởi ra hơn phân nửa, đồng
thời bộ ngực của nàng cũng đã lộ ra hơn nửa, đang chuẩn bị cởi bỏ quần
áo để có thể cùng Trương Văn Trọng làm việc mây mưa. Vẻ mặt Đàm Thanh đỏ bừng đồng thời cũng đưa tay định túm Vưu Giai khỏi người Trương Văn
Trọng. Thế nhưng Vưu Giai vì trúng Mị độc, lực lượng cũng lớn hơn không
ít, trong khoảnh khắc Đàm Thanh đúng là không kéo nàng ra được.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trương Văn Trọng vội vã dùng Tam Túc Ô, ra chỉ thị với Đàm Thanh: “Đánh ngất cô ấy!”
“Được.” Đàm Thanh vội vã đáp, giơ lên tay phải chém vào sau gáy Vưu
Giai. Vưu Giai đang thở gấp định cởi bỏ quần áo, thân thể nhất thời liền mềm nhũn dựa vào trên lồng ngực trần của Trương Văn Trọng.
“Trương ca, hiện tại nên làm gì bây giờ?” Cảnh tượng trước mắt làm Đàm Thanh đỏ mặt tới mang tai, đồng thời cũng không biết nên làm sao.
Trương Văn Trọng lại dùng Tam Túc Ô hỏi: “Cô là người tập võ, hẳn nên biết nhận thức huyệt vị chứ?”
“Ân, đúng vậy, tôi biết nhận thức huyệt vị.” Đàm Thanh hồi đáp, vì
nàng đang trong tâm tình khẩn trương, vốn không hề chú ý tới, miệng của
Trương Văn Trọng từ đầu đến cuối không hề mở ra. Những lời này vốn không phải từ trong miệng của hắn truyền ra tới.
“Biết châm viêm không?” Trương Văn Trọng lại dùng Tam Túc Ô hỏi.
Đàm Thanh hồi đáp: “Khi còn bé từng theo ông nội học một chút, nhưng
cũng không tinh thông, chỉ biết vài loại thủ pháp châm viêm phổ thông.”
“Vậy là tốt rồi, cô nhìn thấy hộp ngân châm của tôi chứ? Lấy ra ngân
châm, đâm vào huyệt Bách Hội, Tứ Thần Thông, Thái Dương cùng với Ấn
Đường.”
“Được.” Đàm Thanh gật đầu đáp, nàng đầu tiên
cố sức dời Vưu Giai khỏi người Trương Văn Trọng, để nàng nằm lên băng
ghế sau. Sau đó mới tìm hộp ngân châm của Trương Văn Trọng, từ trong lấy ra ngân châm, dựa theo sự phân phó của Trương Văn Trọng, đâm vào mấy
huyệt vị trên người Vưu Giai.
Bởi vì Mị độc chủ yếu
đi qua việc kích thích não người, do đó ảnh hưởng thần thức cùng tư duy
người đó, cho nên Trương Văn Trọng để Đàm Thanh đâm vào mấy huyệt vị này đều có công hiệu thông suốt tỉnh thần.
“Sau đó làm sao?” Đâm xong châm, Đàm Thanh lại hỏi.
“Trong vòng nửa giờ Vưu Giai sẽ không thể tỉnh. Mà nàng trúng Mị độc,
nếu như không thể hóa giải trong vòng nửa giờ, rất có khả năng gặp phải
nguy hiểm tính mạng. Dù sau nửa giờ kịp thời cứu trị, thân thể nàng cũng sẽ bị ngoan tật cả đời. Cho nên phải trong vòng nửa giờ giải độc cho
nàng mới được. Cho nên hiện tại do cô lái xe, đưa chúng tôi đến bệnh
viện Ung Thành, tôi sẽ chỉ đạo cho bác sĩ trong bệnh viện tranh thủ
trong vòng nửa giờ hóa giải Mị độc trong cơ thể cô ấy.”
“Được.” Đàm Thanh biết tình huống hiện tại nguy cấp, cho nên nàng cũng không quan tâm tới xe máy của mình, lập tức khởi động chiếc BMWs hồng
rượu, đưa Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai nhanh như điện chớp lao thẳng
tới bệnh viện Ung Thành.