Ban đầu Trương Văn Trọng không có nghĩ pho tượng Hoan Hỉ Phật này cũng
là bảo bối, nhưng có lẽ hắn đã nhìn lầm rồi. Bất quá chuyện này không
thể trách hắn được, bởi vì vô luận kiếp trước hay kiếp này hắn đối với
công pháp cùng bảo bối của Phật giáo mật tông đều không am hiểu nhiều
lắm. Người mật tông hành sự luôn luôn cẩn thận, mà bảo bối lại kém xa
những tông phái khác. Cho nên lúc ban đầu, hắn nghĩ rằng pho tượng Hoan
Hỉ Phật này chỉ được đúc bằng vàng ròng mà thôi, thẳng đến khi cầm vào
trong tay, mới biết được sự phi phàm của nó.
Pho
tượng Hoan Hỉ Phật kích cỡ bằng đầu nắm tay, vốn sẽ không nhẹ. Nhưng khi nó nằm gọn trong lòng bàn tay của Trương Văn Trọng, thì mới phát hiện
ra nó không hề nặng nề như tưởng tượng, mà lại nhẹ tựa hồng mao.
Pho tượng Hoan Hỉ Phật này chủ thể có ba mặt bốn tay, diện mạo dữ tợn. Cũng chính là Bất Động Minh Vương đang giơ cao hai tay lên phía trước
bắt quyết, hai cánh tay còn lại thì ôm chặt lấy người Minh Phi gợi cảm
xinh đẹp. Minh Phi toàn thân trần truồng đang dùng tư thế Quan Âm Tọa
Liên, ra sức uốn éo nhún nhảy ở trên người Minh Vương. Người tạo ra pho
tượng Hoan Hỉ Phật này, tay nghề thực tinh tế, khi Minh Phi chuẩn bị đạt tới cao triều, diễn cảm làm giống thật như đúc, khiến cho kẻ khác nhịn
không được mà vỗ án nhảy dựng lên khen hay.
Trê đồi
ngực của Minh Vương cùng Minh Phi đều có một cái ấn kí chữ Phạn. Đồng
dạng, tòa đài sen nơi bọn họ ngồi xuống kia cũng khắc lên rất nhiều chữ
Phạn. Ngay sau khi Trương Văn Trọng đem chân nguyên rót vào bên trong
pho tượng Hoan Hỉ Phật, thì những chữ Phạn kia nhất thời lóe lên từng
đạo quang mang thôi xán, như mộng như ảo xinh đẹp mê người.
Sau khi đem chân nguyên rót vào trong pho tượng Hoan Hỉ Phật, Trương
Văn Trọng liền hiểu biết được công năng cùng phẩm chất của nó.
Làm cho Trương Văn Trọng trăm triệu lần không ngờ chính là, pho tượng
Hoan Hỉ Phật này cư nhiên là một kiện vật tam phẩm linh khí!
Linh khí! Vô luận tính trên phương diện uy lực hay là trình độ hiếm
hoi, vĩnh viễn đều hơn xa pháp bảo cùng bảo khí. Ngay cả thời cổ xưa
linh khí tràn ngập ở trong trời đất, tam phẩm linh khí cũng không có
nhiều lắm, thông thường chỉ những nhân vật kiệt xuất trong các tông phái mới được sử dụng. Uy lực của bọn nó tự nhiên cũng là không cần phải
hoài nghi.
Mà cho tới thời buổi xã hội phát triển,
linh khí ở trong trời đất càng thưa thớt. Nên rất nhiều kiện phẩm linh
khí đều không có xuất hiện. Trình độ quý hiếm tự nhiên càng lớn hơn so
với trước kia. Một số tông phái tu chân cũng không có nhiều kiện phẩm
linh khí, thậm chí còn cho nó là bảo vật trấn phái mang đi thờ phụng,
nghĩ mà không khỏi cảm thấy luyến tiếc ah!
Pho tượng
Hoan Hỉ Phật nếu là tam phẩm linh khí, tự nhiên địa vị của nó ở Mật tông tuyệt đối cũng không phải thấp, trình độ trông coi tương đối sâm
nghiêm. Tên dâm tăng hái hoa kia thực to gan lớn mật, cư nhiên lại trộm
được kiện vật này mang ra bên ngoài.
Chỉ không biết, hiện giờ đám người Mật tông đã phát hiện ra, bảo vật trấn tông Hoan Hỉ Phật bị thất lạc hay chưa?
Nhìn pho tượng Hoan Hỉ Phật trong tay, ngay cả Trương Văn Trọng cũng
nhịn không được, hồi tưởng lại mà phát hoảng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “May
mắn pho tượng Hoan Hỉ Phật này chỉ là một tam phẩm linh khí phụ trợ
luyện công. Nếu nó là tam phẩm linh khí phụ trợ tấn công hay phòng ngự.
Sợ rằng, chỉ dựa vào tu vi Luyện Khí cảnh của ta, muốn chế phục được tên dâm tăng Trúc Cơ kỳ, cũng không thể nghi ngờ chính là kẻ ngốc nói mê.”
Hoan Hỉ Phật là một kiện vật phẩm linh khí phụ trợ luyện công cực kì
hiếm hoi. Khi hai người giao hoan tu luyện Hoan Hỉ Thiện Công, đem nó
đặt ở bên cạnh. Nó liền tự động hấp thu linh khí ở trong trời đất, mà
rót vào trong cơ thể hai người luyện công. Tuy rằng hiện tại linh khí ở
trong trời đất thực loãng, nhưng có nó phụ trợ, thì tu vi của người
luyện Hoan Hỉ Thiện Công cũng tăng tiến rất nhanh chóng.
Lúc này, Tô Hiểu Hồng đã nhảy ra từ trong nơi ẩn thân, một đường chạy
thẳng đến bên người Trương Văn Trọng. Đã trải qua một đêm kinh hoàng,
lúc này trên mặt của nàng đã không còn biểu tình khiếp sợ nữa, cướp lấy
chính là vẻ mặt hưng phấn tột cùng.
Tô Hiểu Hồng vừa
đi tới bên người Trương Văn Trọng, kiềm nén không được tâm tình hưng
phấn trong lòng, liền khẩn trương ồn ào: “Trương lão sư! Biểu hiện vừa
rồi của thầy quả nhiên lợi hại. Trước kia em đoán thầy không phải người
bình thường, nhưng trăm triệu lần không ngờ, thầy lại không bình thường
đến mức độ như vậy! Uy, Trương lão sư, thầy nói cho em biết, thầy có
phải là người tu chân trong truyền thuyết không?”
“Em thường nghĩ, chuyện đó chỉ là những thứ hoang đường mà thôi. Nhưng
không ngờ, nó chân chính đều là sự thật, đáng tiếc vừa rồi do quá mức
kích động, nên em không kịp lấy điện thoại ra chụp ảnh làm kỉ niệm. Nếu
em đăng tải hình ảnh thầy đánh nhau với tên hái hoa dâm tăng kia lên
internet, nhất định cả nước....à không...cả thế giới đều sẽ điên cuồng!
Trương lão sư, thầy biết không, con rồng nước vừa rồi kia nhìn thực uy
mãnh, hảo khí phách nha!”
Nhìn Tô Hiểu Hồng đang ở
trong trạng thái hưng phấn cực điểm, cho nên biến thành lải nhải nhiều
lời. Trương Văn Trọng nhịn không được lắc đầu cười khổ. Sau khi nhét
cuộn da dê Minh Vương Hoan Hỉ Thiện Công cùng pho tượng Hoan Hỉ Phật vào trong túi quần xong, Trương Văn Trọng liền giơ tay lên, đưa tới trước
mặt Tô Hiểu Hồng, chuẩn bị thi triển Chúc Do Thuật thôi miên nàng, để
nàng quên đi hết thảy toàn bộ quá trình vừa diễn ra.
Nhưng khi Tô Hiểu Hồng vừa nhìn thấy động tác này của hắn, thì không
khỏi chấn động, vội vàng thoái lui lại phía sau vài bước, dò hỏi:
“Trương lão sư, thầy đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ thầy muốn dùng thuật
thôi miên hủy đi đoạn kí ức này của em sao?”
Bởi lúc
trước gặp qua cảnh tượng Trương Văn Trọng cứu Thải Ny, cho nên nàng biết Trương Văn Trọng đang nắm giữ một bộ thuật thôi miên. Lúc này chứng
kiến hắn giơ tay phải lên trước mặt mình, nhất thời trong lòng của nàng
liền sinh ra một nỗi cảnh giác. Nàng không hi vọng đoạn kí ức thần kỳ
vừa mới trải qua, cứ bị xóa sạch đi như vậy, cho nên nàng vội vàng khẩn
cầu: “Trương lão sư, em van cầu thầy, đừng xóa đoạn kí ức này của em có
được không? Chuyện tình như vậy, rất nhiều người trên đời này đều mơ
tưởng gặp qua. Em....em thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ sự tình hôm nay
ra bên ngoài. Thầy đừng xóa kí ức của em đi, có được không ạ?”
Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: “Tiểu muội, tôi làm như vậy cũng chỉ
là vì muốn tốt cho cô. Giữ đoạn kí ức như vậy, đối với một người bình
thường như cô mà nói, không phải là chuyện gì tốt đâu.”
Khi Trương Văn Trọng nói ra những lời này, trong ngữ khí của hắn hàm
chứa một loại tiết tấu kì lạ. Đồng thời ngón tay giương lên trước mặt Tô Hiểu Hồng, cũng theo một loại quy luật nào đó.
Tô
Hiểu Hồng cứ như vậy ngây dại ra, đó cũng là dấu hiệu tinh thần của nàng sắp bị khống chế. Nhưng ngay khi Trương Văn Trọng tính toán nhân cơ hội này, đem đoạn trí nhớ mà nàng vừa trải qua xóa sạch đi, thì bỗng nhiên
nàng hồi tỉnh, thanh âm hoảng hốt kêu lớn: “Trương lão sư, thầy đang
thôi miên em đó ư?”
“Di, chủ nhân, Chúc Do Thuật của
ngài thất bại rồi? Điều này....sao có thể?” Lúc này Tam Túc Ô cũng từ
trong chỗ ẩn thân bay ra, nhẹ nhàng đậu ở trên bả vai Trương Văn Trọng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nó không khỏi giật mình khiếp sợ. Bởi vì Tam
Túc Ô chưa từng nghĩ qua, Chúc Do Thuật của Trương Văn Trọng sẽ có lúc
bị mất hiệu lực.
So sánh với biểu tình kinh ngạc của
Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng phản ứng bình tĩnh hơn rất nhiều. Chúc Do
Thuật mất hiệu lực đối với Tô Hiểu Hồng cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Bởi vì Tô Hiểu Hồng có một khỏa thất khiếu lung linh tâm, trời sinh đã
có lực miễn dịch đối với những loại pháp thuật thôi miên hay chung độc.
Cho nên tên hái hoa dâm tăng lúc trước sử dụng “Thiệt Xán Liên Hoa” cũng không mê hoặc được nàng, hiện giờ Chúc Do Thuật mất hiệu lực, cũng đều
nằm trong dự liệu của Trương Văn Trọng.
“Thôi bỏ đi.” Trương Văn Trọng cảm thán một hơi, nói: “Đây đều là ý trời ah!”
Lúc này Tô Hiểu Hồng vẫn còn đang lo sợ Trương Văn Trọng sẽ xóa đoạn
kí ức mà nàng vừa trải qua đi. Cho nên không ngừng hướng Trương Văn
Trọng thề thốt, đồng thời vỗ lên bộ ngực cao ngất của mình cam đoan.
Thậm chí nàng còn mong chờ Trương Văn Trọng thu nàng làm đồ đệ, truyền
thụ pháp môn tu chân cho nàng.
Bất quá Trương Văn Trọng lại không thèm quản tới lời nàng nói. Mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Tô Hiểu Hồng không biết phải làm sao, nhịn không được cẩn thận dò hỏi: “Trương lão sư. Thầy nhìn chằm chằm em làm gì ạ? Chẳng lẽ em nói không
đúng ư?”
Trương Văn Trọng biểu tình nghiêm trang,
nhìn Tô Hiểu Hồng nói: “Tiểu muội, cô thật sự muốn bước chân lên con
đường tu đạo hay sao?”
“Dĩ nhiên là muốn.” Ban đầu Tô Hiểu Hồng giật mình sửng sốt. Theo sau mừng rỡ, liên tục gật đầu không
ngừng đáp: “Trương lão sư, em không dám gạt thầy. Hồi nhỏ em từng mơ
tưởng bước lên con đường tu chân. Hơn nữa còn ngộ được đại đạo, trở
thành thân tiên siêu phàm thoát tục.” Nói đến đây, nàng ngượng ngùng uốn cái lưỡi thơm tho, phun ra một ngụm hương khí.
Trương Văn Trọng gật đầu, cũng không có nhiều lời. Chỉ nói ba chữ: “Quỳ xuống đi.”
Tô Hiểu Hồng có thất khiếu linh lung tâm, cũng là một nhân vật thông
minh tuyệt đỉnh. Vừa nghe Trương Văn Trọng nói như vậy, nàng lập tức
hiểu ra, không chút do dự quỳ xuống trước mặt Trương Văn Trọng, hơn nữa
còn trùng điệp khấu đầu.
Trải qua một thời
gian tiếp xúc, Trương Văn Trọng hiểu khá rõ ràng về con người của Tô
Hiểu Hồng. Mặc dù nàng phi thường hoạt bát, thậm chí ở trong tính cách
còn ẩn chứa cái loại hương vị phản nghịch, nhưng tận đáy lòng nàng một
người thiện lương. Điều này có thể nhận ra khi nàng chữa trị cho thím
nhân công vệ sinh ngày trước. Dù sao trong xã hội này, rất nhiều người,
thậm chí cả người làm việc trong ngành y tế, sau khi gặp chuyện tình như vậy, cũng đều có suy nghĩ không ôm việc linh tinh vào người. Có thể
động thân đứng ra tương cứu như Tô Hiểu Hồng, cũng là hiếm thấy.
Huống chi, nàng còn có được một khỏa thất khiếu linh lung tâm.
Phóng mắt nhìn từ cổ chí kim, người có được Thất Khiếu Linh Lung Tâm,
không chỉ tư chất thông minh tuyệt đỉnh, mà đồng thời cũng có tiềm chất
tu chân cực cao. Một người như vậy, nếu đi theo con đường chính đạo, tự
nhiên sẽ là phúc cho bách tính trăm họ. Nhưng nếu không may mắn bước lên con đường tà đạo, tự nhiên sẽ là nỗi bất hạnh cùng cực. Ví dụ như Trụ
Vương của nhà Thương, thúc phụ của hắn là Tỉ Can cũng có một khỏa Thất
Khiếu Linh Lung Tâm, nhưng chỉ vì Tỉ Can khuyên Trụ Vương không nên sa
đà cùng yêu đạo, mà bị giết chết moi tim. Cuối cùng Trụ Vương hoang dâm
vô độ, làm cho Thương triều rơi xuống bờ vực diệt vong.
Xem tình hình trước mắt, Tô Hiểu Hồng mặc dù hành sự có chút tùy hứng, nhưng vẫn bảo lưu một khỏa tâm tính thiện lương. Nếu như đem nàng thu
làm đồ đệ, giữ ở bên người dốc lòng bồi dưỡng, không chỉ tránh cho nàng
rơi vào tà đạo, mà còn có thể biến nàng thành một nhân vật tu chân xuất
chúng. Thậm chí, muốn phi thăng làm thần tiên cũng không phải là không
có khả năng.
“Tiểu muội, đúng như cô đoán, tôi thật
sự không phải một người bình thường, mà chính là tu chân giả. Đồng dạng, tư chất của cô rất thích hợp bước vào con đường tu chân, tôi cũng bằng
lòng thu cô làm đồ đệ. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, làm đệ tử của tôi
cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu. Nếu cô không chịu đựng nổi yêu
cầu nghiêm khắc của tôi. Tôi sẽ hủy đi một thân tu vi, xóa sách trí nhớ
của cô, để cô một lần nữa sống tại kiếp người bình thường. Hoặc giả như
cô sa ngã vào con đường tà đạo, tôi nhất định sẽ không bao giờ nương
tay, diệt trừ cô để cho thiên hạ tránh được một tràng hạo kiếp! Tiểu
muội, nghe đây, cô có cam tâm tình nguyện trở thành đệ tử của tôi
không?” Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng đang khấu đầu ở trên mặt đất, trầm giọng hỏi. Bất quá thật sâu trong đôi con ngươi của hắn, lại ẩn
chứa một tia hoảng loạn.
Bởi trong một khắc này, hắn
không khỏi đang nhớ lại đám đệ tử trước kia của mình. Trong bọn họ, có
người đã trở thành tiên, có người trở thành tán tiên. Nhưng càng nhiều
người vì không vượt qua được ngưỡng cửa phàm tục, mà cuối cùng tan biết ở trong dòng thời gian vô tận.
“Em nguyện ý!” Tô Hiểu
Hồng thần tình nghiêm túc trả lời. Hơn nữa còn hướng về phía Trương Văn
Trọng khấu đầu ba cái, thậm chí vầng trán mịn màng kia đã bị chảy máu.
Bất quá nàng cũng không vươn tay lau sạch vết máu đi.
Đợi cho tới khi nàng hành lễ xong, Trương Văn Trọng mới tiếp tục nói:
“Được rồi, tiểu muội, đứng lên đi! Từ nay trở đi, cô chính là đồ đệ của
Trương Văn Trọng này. Lúc khác tôi sẽ truyền thụ cho cô một bộ tâm pháp
tu chân thích hợp và một chút dược vật trợ giúp cô tu luyện.”
Nhẹ nhàng đưa tay kéo nàng đứng lên, mắt nhìn vết thương trên trán của nàng, Trương Văn Trọng khẽ thở dài: “Xem kìa, chỉ là hành lễ thầy trò
thôi mà, đâu cần phải dùng sức như vậy? Trước tiên cô quay trở lại phòng y tế xử lí miệng vết thương, sau này rồi tính.”
Tô
Hiểu Hồng thè lưỡi cười nói: “Nếu không dùng hết sức khấu đầu, thì làm
sao biểu đạt được cõi lòng tôn kính của em đối với sư phụ đây?”
“Con bé này....” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu. Theo sau nghiêm
mặt ra lệnh: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh quay về phòng y tế, đem miệng vết thương sát trùng cẩn thận lại. Nếu tình trạng chảy máu còn kéo dài, cơ
thể cũng sẽ mệt mỏi.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng gật đầu. Sau khi được Trương Văn Trọng thu nhận làm đồ đệ, đảm lượng của nàng cũng
lớn hơn rất nhiều. Tuy rằng ở nơi này nhiều tàng cây rậm rạp, tối đen
như mực, tuy rằng sấm sét trên không trung nổ ầm ĩ. Nhưng lúc này, nàng
hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, xoay người đi thẳng tới hướng phòng y
tế.
“À, tiểu muội, chuyện tình phát sinh ngày hôm
nay, ngàn vạn lần không được lộ ra ngoài nhé.” Trương Văn Trọng ở phía
sau nhắc nhở.
Tô Hiểu Hồng xoay người lại, vỗ ngực
cam đoan nói: “Tuân mệnh sư phụ! Thầy an tâm đi, chuyện phát sinh ngày
hôm nay, em nhất định sẽ giữ bí mật, không lộ ra nửa điểm tin tức nào
đâu!”
“Cẩn thận ghi nhớ lời tôi nói là được rồi. Tốt
lắm, cô mau quay về xử lí miệng vết thương đi.” Trương Văn Trọng hướng
nàng phất tay nói.
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng lần thứ hai xoay người, đi về phía phòng y tế của trường học.
Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn tên dâm tăng hái hoa đang nằm trên mặt
đất, móc di động từ trong túi quần ra, bấm số điện thoại của Đàm Thanh.
Vừa chuyển liên lạc, giọng nói của Đàm Thanh liền truyền ra: “Trương
ca, muộn như này còn điện thoại cho tôi. Chẳng lẽ vụ án hiếp dâm liên
hoàn kia, có manh mối rồi sao?”
Trương Văn Trọng trả lời: “Tôi vừa bắt được tên hung thủ của vụ án cưỡng dâm liên hoàn rồi.”
Nghe Trương Văn Trọng thông báo, Đàm Thanh kinh ngạc không thôi, nàng
vội vàng dò hỏi: “Cái gì? Trương ca, anh nói thật chứ? Làm sao anh tìm
được chỗ ẩn nấp của thủ phạm thế? Hiện giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở con đường tình nhân nổi tiếng trong trường đại học Ung
Thành.” Trương Văn Trọng bình thản nói: “Về phần chuyện trải qua như thế nào, bên trong điện thoại nói không được rõ ràng. Chờ sau khi cô chạy
tới, tôi sẽ tường thuật lại cho cô nghe.”
Đàm Thanh trả lời ngay tức thì: “Trương ca, phiền anh ở nguyên đó chờ tôi nhé! Tôi lập tức đến ngay đây.”
“Được, tôi ở nơi này chờ cô.” Sau khi nói căn dặn xong, Trương Văn
Trọng cúp điện thoại. Im lặng đứng chờ Đàm Thanh chạy đến hiện trường.
Hiệu suất làm việc của Đàm Thanh cũng rất nhanh, không để Trương Văn
Trọng phải đợi lâu, nàng liền dẫn theo đội cảnh sát hình sự chạy đến
hiện trường. Cùng đi theo nàng, còn có vị đội trưởng đội hình cảnh Lý
Triêu Dương.
Trông thấy tên dâm tăng hái hoa nằm dài
trên mặt đất, tựa như đã tắt thở. Đàm Thanh không khỏi kinh ngạc: “Ủa,
hung thủ cư nhiên còn là hòa thượng sao? Trương ca, nói nhanh đi, rốt
cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Triêu Dương cũng
đem ánh mắt nghi hoặc, quẳng ném về phía Trương Văn Trọng. Kì thật là
hắn còn muốn hỏi, Trương Văn Trọng như thế nào lại dám khẳng định gã hòa thượng này chính là hung phạm vụ án cưỡng dâm liên hoàn.
Trương Văn Trọng đem chuyện tình dùng Tô Hiểu Hồng làm mồi dụ gã dâm
tăng hái hoa, kể cho hai ngươi Đàm Thanh cùng Lý Triêu Dương nghe một
phen. Bất quá hắn giấu nhẹm thân phận Mật Tông tu chân giả của tên dâm
tăng hái hoa, mà chỉ khai báo người này là một gã hòa thượng có võ công
siêu quần.
Ngay khi Trương Văn Trọng đang giảng
thuật, thì Tô Hiểu Hồng trên đầu quấn băng, cũng từ phòng y tế chạy lại
đây. Đồng dạng, nàng bị Đàm Thanh cùng Lý Triêu Dương gặng hỏi một phen. Bất quá nàng rất thông minh, không có đem rõ nội tình kể ra, chỉ nói
mình đảm đương làm mồi dụ tên dâm tăng hái hoa thôi.
“Trương ca, anh thật lợi hại.” Sau khi nghe Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng giảng thuật xong, Đàm Thanh liền khâm phục nói.
“Trương tiên sinh, cám ơn anh. Nếu không có anh tương trợ, vụ án cưỡng dâm liên hoàn này không biết còn phải đợi tới khi nào mới phá được ah!” Lý Triêu Dương hướng Trương Văn Trọng cảm tạ, theo sau thần tình cười
khổ: “Tuy nhiên anh không nên đánh chết hắn ah! Mặc dù hắn là hung phạm
vụ án cưỡng dâm liên hoàn, dựa theo pháp luật ít nhất cũng xử hai mươi
năm hoặc là chung thân, nặng hơn thì tử hình. Nhưng dù sao anh cũng
không phải nhân viên cảnh vụ, đâu có được quyền giết chết hắn.”
Đàm Thanh có chút không vui, trừng mắt nhìn ân sư đội trưởng của mình, ngữ khí bất mãn nói: “Lý đội trưởng, vụ án cưỡng dâm liên hoàn này nhờ
có Trương ca mới phá được. Ngài sẽ không định qua cầu rút ván đó chứ?”
“Qua cầu rút ván? Tiểu Đàm, lần này cô nói oan cho ta rồi. Lý Triêu
Dương ta không phải cái loại người vong ân phụ nghĩa đâu!” Lý Triêu
Dương cười khổ: “Chỉ là Ung Thành chúng ta vừa có thị trưởng tân nhiệm.
Cục cảnh sát lại điều tới một vị tân cục trưởng. Ta sợ hai người này sẽ
gây khó dễ cho Trương tiên sinh.”
“Không phải vậy
chứ?” Đàm Thanh vỗ ngực cam đoan: “Nếu xuất hiện tình huống này. Trương
ca, tôi nhất định sẽ đứng về phía anh! Cả nhà chúng tôi, đều sẽ cố gắng
giúp anh!”
Trương Văn Trọng nhịn không được bật cười, lắc đầu nói: “Lý đội trưởng, Tiểu Đàm! Hai người đều lo lắng thái quá
mất rồi. Yên tâm, vô luận thị trưởng mới đến hay là tân cục trưởng cục
cảnh sát, cũng không hướng tôi động thủ đâu. Bởi vì...tôi có cái này.”
Nói dứt lời, hắn móc từ trong túi quần ra chiếc thẻ thân phận, phó tổ
trưởng Đặc Cần tổ, trực thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu. Hắn cũng
không muốn phiền toái quấn thân, nên trưng bày chiếc thẻ ra.
“Oa, không phải chứ! Trương ca, anh còn là người của Cục Cảnh Vệ Bộ
Tổng Tham Mưu sao? Hơn nữa còn có quân hàm thượng giáo*?” Sau khi kiểm
tra, xác nhận chiếc thẻ của Trương Văn Trọng là hàng thật. Đàm Thanh
không khỏi khiếp sợ, há miệng kêu lớn.
Lý Triêu Dương ở một bên, đồng dạng cũng kinh ngạc, cảm thán nói: “Thật không nghĩ ra, Trương tiên sinh còn có thân phận này. Như vậy, khẳng định là không
người nào tìm đến gây phiền toái cho anh được rồi. Tôi cũng có thể yên
tâm.”
Trương Văn Trọng thu hồi giấy chứng nhận thân
phận, đem nó nhét vào trong túi quần, cười nói: “Còn phải nhờ hai người
một việc. Mong hai người giữ bí mật này giùm tôi. Ngoại trừ một số người đã biết ra, tạm thời đừng nói thêm cho người nào. Tôi không muốn, vì
chiếc thẻ này mà cả trường học náo nhiệt đâu.”
Đàm
Thanh cùng Lý Triều Dương đồng thanh nói: “Yên tâm, Trương ca, Trương
tiên sinh. Miệng của chúng tôi không ai cậy ra được đâu.”
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, theo sau nghiêng người nhìn sang Tô Hiểu Hồng, đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào chính mình, căn dặn
nói: “Còn cô nữa, tiểu muội! Cô cũng khóa chặt cái miệng của mình lại,
bằng không....ngày mai cả trường đều biết hết trơn.”
Tô Hiểu Hồng bất mãn, chu cái miệng thơm tho của mình lên: “Cái gì nha, sư phụ, con người em có lẻo mép như thế không đây?”
Nhìn bộ dạng khả ái của nàng, ba người Trương Văn Trọng, Đàm Thanh, Lý Triêu Dương, đều không nhịn được bật cười lớn.