Đám đệ tử Phù Bảo Tông ném pháp bảo cùng phù chú trong tay về phía Vạn
Yêu Đồ Sách. Triển khai một màn ẩu đả hung hãn. Bất tri giác, trong lòng núi truyền ra từng đợt thanh âm kêu rên thảm thiết, liên miên không dứt bên tai.
Vì muốn triệu hoán yêu quái nhanh hơn,
đồng thời cũng tránh cho mình không bị hao tổn linh lực quá độ. Mà
Trương Văn Trọng đã xuất thêm Hỗn Độn Lô ra. Ném số đan dược mang theo
bên mình vào trong Hỗn Độn Lô, để nó tự động chuyển hóa đan dược thành
linh lực. Theo sau niệm chú điều khiển Hỗn Độn Lô trôi nổi ở trên đầu
Vạn Yêu Đồ Sách, không ngừng cung cấp linh lực cho nó.
“Cái quái gì đang xảy ra thế?” Thái Thuận Công kinh ngạc há hốc miệng, không dám tin vào tình cảnh trước mắt. Trên phương diện pháp bảo và phù chú, bấy lâu nay hắn vẫn luôn luôn tin tưởng vào trình độ của mình. Thế nhưng, lại chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh, mượn đan dược để bổ sung
linh khí cho pháp bảo cả.
Thái Thuận Công run rẩy lẩm bẩm: “Quá xa xỉ ah! Cho dù có nhiều đan dược hơn nữa, cũng không cần lãng phí như vậy ah?”
Trong khi rúng động, Thái Thuận Công cũng kinh ngạc phát hiện, cục
diện chiến trường tựa hồ đang nghiêng về phía hai kẻ lạ mặt. Bởi vì đệ
tử Phù Bảo Tông chết là hết, còn yêu quái triệu hoán ra từ Vạn Yêu Đồ
Sách lại liên tục không ngừng.
Mặc dù thực lực của
đám yêu quái này không quá mức cường hãn, nhưng cả đám đều không sợ
chết, không sợ đau, áp dụng phương thức đối kháng đều là đồng quy vu
tận. Dưới tình huống này, coi như đệ tử Phù Bảo Tông mạnh mẽ hơn, thì
cũng đành phải bó tay bó chân, không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
Hơn nữa, chiếu theo Vạn Yêu Sách Đồ đang không ngừng triệu hoán yêu quái ra đây, thì chẳng bao lâu sau, cả ngọn Băng Xuyên Sơn này, sẽ phủ đầy
yêu quái.
“Nhất định phải đoạt lấy hai kiện pháp bảo
kia!” Chứng kiến tình cảnh này, Thái Thuận Công biết mình không thể chậm trễ được nữa. Vội vàng nhảy dựng lên, dẫn theo mười hai tên đệ tử tinh
anh, nhất tề đánh về phía Trương Văn Trọng. Hòng muốn đoạt Vạn Yêu Đồ
Sách cùng Hỗn Độn Lô ở trong tay của Trương Văn Trọng.
“Tới đúng lúc lắm!” Trương Văn Trọng hừ lạnh một tiếng. Nhanh chóng
triệu hồi ngũ độc yêu ra ngoài, muốn để bọn chúng thay mình bảo hộ Vạn
Yêu Sách Đồ cùng Hỗn Độn Lô. Còn hắn thì hét dài một tiếng, nghênh đón
công kích của đám người Thái Thuận Công.
Trông thấy
Trương Văn Trọng nghênh đón, Thái Thuận Công chẳng những không có kinh
hoảng, ngược lại trên mặt còn toát ra một tia vui mừng, hắn âm thầm cười lạnh nói: “Nếu ngươi thủ ở giữa bầy yêu quái, ta muốn giết chết ngươi
quả thật không phải dễ dàng. Nhưng hiện giờ ngươi lại chạy ra chịu chết, ta đây cũng sẽ không khách khí đâu!”
Lập tức hắn nhìn mươi hai tên đệ tử ở phía sau, lớn tiếng quát: “Bày trận!”
“Thập Nhị Sát Hồn Trận!”
Mười hai tên đệ tử của Thái Thuận Công ầm ầm hưởng ứng, thân hình chớp nhoáng đan xen nhau, tạo thành một cái trận thế huyền diệu. Đồng thời
lấy ra phù chú, pháp bảo, để gia tăng thêm sự hung hiểm của trận pháp,
rồi đem Trương Văn Trọng bao vây vào trong đó.
Trương Văn Trọng vướng mắc vào trong trận, lập tức cảm nhận được hàn khí âm
trầm từ bốn phương tám hướng lùa tới. Độ ấm quanh mình nháy mắt chợt hạ
xuống. Đồng thời, ở bên cạnh hắn còn xuất hiện vô số oan hồn gầm rú thê
lương. Bày ra bộ dạng như muốn thâu hồn đoạt phách của hắn.
Cùng lúc này, mười hai tên đệ tử Phù Bảo Tông cũng liều mạng vận khởi
linh lực của mình. Pháp bảo trong tay phóng xuất ra những đạo quang mang màu sắc khác nhau, hối nhập vào trong Thập Nhị Sát Hồn Trận. Bất tri
giác, toàn bộ những oan hồn đang vây quanh Trương Văn Trọng kia, đều
thay đổi hình dạng, biến thành một đám tu la ác quỷ, trong tay cầm theo
lợi khí, đánh thẳng về phía của Trương Văn Trọng.
“Thập Nhị Sát Hồn Trận quả nhiên âm tàn! Xem ra, vì muốn luyện thành
trận pháp này, các ngươi đã sát hại không ít người dân vô tội đi?”
Trương Văn Trọng lạnh giọng cười nói: “Bất quá, trận pháp này dùng để
vây khốn người khác thì có thể, nhưng nếu muốn vây khốn ta thì vẫn còn
chưa đủ tư cách đâu! Mở căng mắt ra nhìn xem ta phá trận pháp này như
thế nào nhé!”
“Nhất kiếm phá vạn pháp!” Trương Văn
Trọng quát lớn một tiếng. Tức thì vô số đạo kiếm khí sắc bén từ trong
nội thể phóng xuất ra, đan xen lẫn nhau, hóa thành một vầng hào quang
rực rỡ.
Thái Thuận Công sắc mặt đại biến, hoảng loạn kinh hô: “Kiếm khí thực bá đạo....Rốt cuộc là kiếm pháp của môn phái nào ah?”
Ngay sau tiếng kinh hô, Trương Văn Trọng chém thẳng về phía đám tu la
ác quỷ vờn quanh ở bên người. Hào quang lóa mắt lập tức phóng xuất ra.
Trong chớp mắt công phu, đã nghiền nát bọn chúng thành những tảng bột
mịn!
Trương Văn Trọng đứng dưới vầng hào quang chói
mắt, tay phải giơ cao kiếm quyết lên không trung. Thoạt nhìn, trông hắn
nghiêm trang uy vũ bất phàm như một vị kiếm thần vô địch. Chỉ nghe thấy
hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Phá!”
Vầng hào quang
rực rỡ, trong phút chốc lại càng trở nên sáng lạn hơn. Thậm chí còn đem
toàn bộ không gian trong hang động, chiếu bừng sáng lên. Trong khoảng
thời gian ngắn, tất cả mọi người đều không tự chủ được, phải nhắm tịt
mắt lại. Mà khi vầng hào quang trở nên đại thịnh, những thanh âm nổ mạnh “phanh phanh phanh” cũng liên tiếp vang lên không ngừng.
Khi hào quang nở rộ, Thái Thuận Công biết tình huống không ổn chút
nào. Hắn liền vội vàng đem pháp bảo phòng ngự của mình ra, tạo thành một bức tường đạo pháp che chắn ở trước mặt. Mà sự thật đã chứng minh, hắn
làm như vậy là tương đối chính xác. Bởi vì ánh sáng chói lòa kia cũng
không phải quang mang bình thường, mà là Thuần Dương Kiếm Khí!
Đợi hào quang tiêu tán đi, Thái Thuận Công mới dám mở mắt ra nhìn. Làm cho hắn khiếp sợ chính là, mươi hai tên đệ tử tinh anh của hắn, thế
nhưng toàn bộ đều nằm sõng soài ở dưới vũng máu. Hiển nhiên là đã tử
trận dưới sự công phá hung hãn của luồng kiếm khí khủng bố kia. Mà ngay
cả pháp bảo phòng ngự của hắn, cũng đã xuất hiện những vết rạn nứt hình
chân chim.
“Kiếm pháp quá mức lăng lệ! Đây...đây rốt cuộc là kiếm pháp của môn phái nào ah?” Thái Thuận Công toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm.
Thân là tông chủ Phù Bảo Tông, hắn đã từng gặp qua không ít kiếm tu.
Nhưng chưa có một ai, kiếm pháp lại bá đạo như tên nam tử đang đứng ở
trước mặt mình.
Loại kiếm pháp bá đạo như vậy, căn bản là không nên tồn tại ở trên nhân gian ah!
Nhìn Trương Văn Trọng thân mình phong phanh, nhưng tu vi lại vẫn duy
trì ở mức tiêu chuẩn Trúc Cơ kỳ. Thì trong lòng Thái Thuận Công đã không khỏi nảy sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.
“Người này thật đáng sợ, chẳng trách Liễu sư đệ cùng Diệp sư đệ lại chết ở trong tay của hắn...Dựa vào một mình ta, sợ rằng không thể ngăn cản
nổi hắn. Mạc sư huynh đâu rồi? Như thế nào hắn còn chưa tới đây? Chẳng
lẽ vẫn còn đang bế quan tu luyện ư?” Thái Thuận Công một bên âm thầm cầu nguyện Mạc sư huynh sẽ tới cứu viện kịp thời. Một bên kiên trì, xuất
toàn bộ pháp bảo vốn liếng của mình ra, chuẩn bị tính toán liều mạng
cùng Trương Văn Trọng.
Ngay lúc này, một cái thân ảnh nhanh như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện ở bên người Thái Thuận Công.
Đó là một trung niên nam tử nhưng đầu tóc bạc trắng. Hắn lạnh lùng
nhìn về phía Trương Văn Trọng, nói: “Hảo kiếm pháp, phải chăng đây chính là Thuần Dương Kiếm Pháp do Thuần Dương Chân Nhân sáng chế? Thật không
nghĩ ra, bộ kiếm pháp thất truyền này vẫn còn tại thế. Càng không nghĩ
đến, uy lực của nó lại cường hãn tới mức độ này!”
“Mạc sư huynh...cuối cùng ngươi đã đến rồi!” Nhìn thấy người nọ, Thái
Thuận Công mừng rỡ như điên, bao nhiêu lo lắng phiền muộn ở trong lòng,
bỗng chốc đã tan biến sạch sẽ.
Người trung niên nam
tử này, chính là nhân vật bài danh hạng nhất trong “Thiên Công Địa Đạo”
của Phù Bảo Tông. Đồng thời cũng có tu vi thâm sâu khó dò nhất trong môn phái----Mạc Thiên
Trương Văn Trọng liếc mắt một cái liền nhìn ra, tu vi của Mạc Thiên, không ngờ là đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần đỉnh kỳ!