Siêu Cấp Tiên Y

Chương 455: Chương 455: Thúi lắm




Thế nhưng bốn phía xung quanh một chút động tĩnh đều không có........

Khóe miệng Trương Văn Trọng hiện ra một nụ cười lạnh. Hắn không muốn nói thêm gì, chỉ vươn tay cầm bình nước trên bàn lên, âm thầm rót vào trong đó một cỗ linh lực. Theo sau, Trương Văn Trọng đột nhiên xoay người, bình nước trong tay bay ra, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, kích tới vách tường nằm ở phía bên trái.

“Quả nhiên là ta đã nhìn lầm rồi. Không ngờ ngươi cũng là Tu Chân giả, hơn nữa tu vi không thấp, cũng phát hiện ra nơi ẩn thân của chúng ta.” Một cỗ thanh âm lạnh lùng...đột nhiên vang vọng khắp gian phòng.

Ngay sau đó, tại vách tường bên trái, bỗng nhiên thoáng nổi lên một đạo năng lượng gợn sóng, tiếp theo hai bóng người một già một trẻ liền hiện ra ở nơi đó. Lão giả mặc dù tuổi đã cao, râu tóc cũng trắng xóa, nhưng bộ dạng lại vẫn phong tao vô cùng. Dưới thời tiết mùa đông lạnh giá, trong tay lão vẫn phe phẩy theo một chiếc quạt nan.

Giờ khắc này, hắn đem chiếc quạt xòe ra, chĩa thẳng vào bình nước công kích tới. Mặc dù tư thế không mấy tao nhã, nhưng vẫn không quên ba hoa chích chòe, quát: “Linh Thuẫn! Phá.”

Một đạo bạch quang theo chiếc quạt bắn nhanh đi. Chính xác kích trúng bình nước, nháy mắt oanh nó vỡ vụn thành năm sáu mảnh thủy tinh. Đồng thời, đạo bạch quang còn dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, trên dưới khuếch tán ra, hóa thành một chiếc lá chắn hơi lờ mờ, ngăn chặn những tia nước đang vẩy ra.

Lão giả hừ lạnh một tiếng, đắc chí nói: “Chút tài mọn như vậy, mà cũng dám đem ra khoe khoang ở trước mặt ta sao?”

Bất quá, lão còn chưa kịp nói dứt lời, thì những tia nước vấy ra, lại xuyên thấu qua bề mặt của tầng Linh Thuẫn. Thậm chí cả người của lão đã bị dính không ít nước. Mà người trẻ tuổi ở bên cạnh cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Điều này sao có thể chứ?” Lão nhân cả người ướt như chuột lột, một bên chật vật móc khăn tay từ trong túi quần ra, một bên khiếp sợ nhìn Trương Văn Trọng.

“Chiếc Linh Thuẫn này mặc dù được thiết kế trong lúc vội vàng, nhưng người ở dưới tu vi Kim Đan kỳ, hẳn là đừng hòng phá hủy nó. Cho dù có tu vi Kim Đan kỳ, cũng phải hao tổn một phen khí lực mới phá nổi. Chẳng lẽ tu vi của ngươi đã đạt tới Nguyên Anh kỳ sao? Điều này không thể nào? Xem niên kỷ của ngươi, nhiều nhất không quá ba mươi tuổi! Coi như ngươi bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng tuyệt đối không có khả năng, ở trong vòng ba mươi năm luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ ah!”

Mặc dù lão giả không nhìn ra tu vi đích thực của Trương Văn Trọng. Thế nhưng Trương Văn Trọng thông qua Quan Khí Bát Pháp, đã hiểu rõ nội tình của lão. Lão giả này có tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ! Khoảng cách đột phá bình cảnh tiến lên Hóa Thần kỳ, chỉ là một bước chân nữa thôi!

Bất quá một bước chân kia, sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy. Nếu Trương Văn Trọng đoán không nhầm, sợ rằng cả đời lão giả này sẽ bị vây hãm ở Nguyên Anh đỉnh kỳ, vô pháp tấn giai. Mà nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh lão, tu vi lại càng yếu kém, chỉ đạt tới Kết Đan sơ kỳ thôi, so sánh cùng bốn người Béo hòa thượng, thì đều kém cỏi hơn.

Trương Văn Trọng cũng chẳng thèm quản tới thần tình khiếp sợ của lão giả. Chỉ đưa mắt nhìn từ trên...xuống dưới...đánh giá bọn hắn: “Các ngươi là ai? Vì sao lén lút tiềm phục ở đây? Xem linh lực trên người của các ngươi cũng hơi có chút cổ quái đi. Thoạt nhìn có điểm tương tự với Âm Dương Gia. Nhưng xét cẩn thận lại thì hoàn toàn bất đồng, so với Âm Dương Gia, linh lực của các ngươi tà ác hơn vài phần.”

Nghe Trương Văn Trọng bình phẩm, lão giả không khỏi giận tím mặt, gào rít nói: “Câm miệng! Tên hậu sinh vãn bối nhỏ bé như ngươi thì biết cái gì! Hừ, Âm Dương Đạo từ ngày sinh ra đến nay, đã có lịch sử hơn mấy ngàn năm. Hậu sinh như ngươi lại dám cả gan bình phẩm này nọ sao?”

Trương Văn Trọng nghe vậy liền bừng tỉnh: “Nguyên lai các ngươi là người của Âm Dương Đạo! Khó trách linh lực cùng Âm Dương Gia lại có vài phần tương tự. Lấy tu vi của ngươi, coi như không phải Âm Dương đại sư, thì cũng là Âm Dương sư đi?”

Trên mặt lão giả thoáng hiện ra một tia biểu tình kinh ngạc: “Không nghĩ tới, hậu sinh vãn bối như ngươi lại am hiểu về Âm Dương Đạo chúng ta ah!”

“Ngươi nói không sai, ta chính là Viễn Đằng Khuê, Âm Dương sư của Âm Dương Đạo. Sở dĩ lần này chúng ta không quản ngàn dặn xa xôi tới Trung Quốc, chính là muốn tìm ngươi.”

“Tìm ta? Làm cái gì?” Trương Văn Trọng nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

Viễn Đằng Khuê bình thản nói: “Trương tiên sinh, không lâu phía trước, ngươi đã từng đến thôn Long Hóa sao?”

Không đợi Trương Văn Trọng kịp đáp lời, hắn đã tiếp tục nói: “Ngươi đừng phủ nhận, chúng ta điều tra xong hết cả rồi. Ngươi không những đến thôn Long Hóa, mà còn trợ giúp dân chúng bản địa chống chọi lại bão tuyết. Cuối cùng hạ quyết định, xây dựng cơ sở trồng cây thuốc Đông y ở thôn Long hóa.”

Trương Văn Trọng cười lạnh: “Các ngươi cũng điều tra xong cả rồi, vậy còn muốn hỏi ta làm cái gì?”

“Trương tiên sinh, đêm hôm đó ở thôn Long Hóa, sợ rằng ngươi đã chiếm được một kiện bảo bối đi? Thứ mà Âm Dương Đạo chúng ta cần chính là kiện bảo bối này!” Viễn Đằng Khuê cũng không khách khí nữa, mà thẳng thắn nói: “Ta chẳng ngại nói cho Trương tiên sinh biết, trước kia Âm Dương Đạo chúng ta đã phát hiện ra, tại ngọn núi ở thôn Long Hóa có chứa dị bảo, hơn nữa còn từng phái người đi thăm dò qua hiện trường, nhưng không cẩn thận đã thu hút ánh mắt của Đặc Cần tổ, cho nên mới tạm thời rời đi thôi. Thật không ngờ, ngươi nhân dịp chúng ta rời đi, đoạt mất kiện bảo bối kia. Mà kiện bảo bối trong tay của ngươi, vốn dĩ nên thuộc tài sản của Âm Dương Đạo chúng ta mới đúng!”

Lúc này Trương Văn Trọng đã minh bạch rồi. Nguyên lai Viễn Đằng Khuê tìm đến mình, là vì muốn đòi lại Phỉ Thúy Hồn mà hắn có được ở trên núi tại thôn Long Hóa. Mấy người lúc trước đến thôn Long Hóa khảo sát địa hình, thật ra cũng không phải là thương nhân kinh doanh gì cả, mà là thuật sĩ của Âm Dương Đạo. Hiện giờ, hơn phân nửa người của Âm Dương Đạo đã biết Đặc Cần tổ phái người đi Ai Cập rồi, cho nên mới âm thầm tiềm nhập Trung Quốc, muốn đoạt lấy Phỉ Thúy Hồn ở trong tay hắn.

“Trương tiên sinh, ngươi không ngại nói ra một cái giá chứ. Cần phải có bao nhiêu thì ngươi mới chịu giao Phỉ Thúy Hồn kia cho Âm Dương Đạo chúng ta? Đương nhiên, nếu như giá cả đắt đỏ, vậy cũng đừng trách chúng ta không quản đạo nghĩa giang hồ, mạnh mẽ ra tay chiếm đoạt.” Khi Viễn Đằng Khuê nói những lời này, ngữ khí phi thường cao ngạo, hoàn toàn không thèm đem Trương Văn Trọng để vào trong mắt.

Tại lão xem ra, Trương Văn Trọng niên kỷ còn trẻ, tu vi cùng lắm cũng chỉ đến Kim Đan đỉnh kỳ mà thôi. Trong khi đó, tu vi của lão đang ở Nguyên Anh đỉnh kỳ, giết một gã Tu Chân giả Kim Đan đỉnh kỳ, thật sự chẳng phải là chuyện gì khó khăn. Sở dĩ lão không muốn trực tiếp cưỡng đoạt, cũng bởi vì e ngại thế lực sau lưng của Trương Văn Trọng. Với niên kỉ còn trẻ như Trương Văn Trọng, mà tu vi đã đạt tới Kim Đan đỉnh kỳ, hiển nhiên cũng xuất thân từ danh môn đại phái. Cho nên, không dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, lão nhất định sẽ không dùng đến sức mạnh.

Sau khi nghe lão giả nói xong, Trương Văn Trọng chỉ âm thầm cười lạnh. Đừng nói là Phỉ Thúy Hồn đã bị hắn luyện chế thành Bàn Long Ngọc Xích. Coi như chưa luyện hóa, Trương Văn Trọng tuyệt đối cũng sẽ không giao cho Âm Dương Đạo.

Câu trả lời của hắn rất đơn giản, chỉ ít ỏi hai chữ: “Thúi lắm!”

Chương 456: Linh khí thì tính là cái gì?

Câu trả lời của Trương Văn Trọng, cũng nằm ngoài dự tính của Viễn Đằng Khuê. Trong bất tri giác, lão hoài nghi đây có phải là do lỗ tai của mình nghe nhầm hay không. Lão nghẹn họng trân trối: “Ngươi...ngươi nói cái gì?”

Đệ tử của lão kêu là Cửu Bảo Giai Nhân, tưởng lão nghe không hiểu hàm ý của Trương Văn Trọng, liền vội vàng dùng Nhật ngữ phiên dịch: “Sư phụ, hắn nói thúi lắm.”

Viễn Đằng Khuê bị những lời này làm cho giận tím mặt. Lão nghiêng đầu nhìn sang Cửu Bảo Giai Nhân, theo trong khẽ răng, phun ra một ngụm nộ khí: “Ta biết hắn đang nói cái gì, không cần ngươi phải giải thích cho ta.”

“Dạ.” Cửu Bảo Giai Nhân vội vàng cúi đầu kiểm điểm. Thế nhưng trong lòng của hắn lại âm thầm bất mãn.

“Xem ra ngươi đối với sư môn của mình rất có lòng tin ah! Cư nhiên dám chống lại ý nguyện của Âm Dương đạo chúng ta.” Viễn Đằng Khuê cười lạnh, nói: “Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt. Vậy cũng đừng trách ta không nể tình đạo nghĩa Tu Chân Giới, dùng phương thức mạnh mẽ, đoạt đi văn kiện dị bảo ở trong tay người!”

Bất quá Trương Văn Trọng không muốn khai chiến cùng thầy trò Viễn Đằng Khuê ở đây. Vì nơi này là tiểu khu dân cư, nhân khẩu đông đúc. Lấy tu vi của chính mình và Viễn Đăng Khuê ở trong lúc khai chiến, tất sẽ ngộ thương đến nhiều người vô tội. Huống chi, Trần Chí vừa mới dẫn theo một đội đặc công xông vào bắt mấy tên bịp bợm, cũng đã khiến cho không ít quần chúng vây tới xem náo nhiệt. Giờ khắc này ở bên ngoài vẫn còn một nhóm người chưa chịu rời đi.

Cho nên, Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: “Muốn đánh nhau thì ta sẽ phụng bồi! Bất quá không gian nơi này vướng víu chân tay, nếu ngươi có đảm lược, hãy mau đi theo ta.”

Dứt lời, hắn thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, lao nhanh về phía rừng cây cách đó không xa. Viễn Đằng Khuê không chút do dự, một tay túm Cửu Bảo Giai Nhân, hướng theo phía Trương Văn Trọng mà chạy đi.

Tốc độ của Trương Văn Trọng cùng Viễn Đằng Khuê rất nhanh. Chỉ một sát ná, đều đã tới rừng cây phía sau hậu sơn. Cùng những ngọn núi danh lam thắng cảnh bất đồng, núi tại huyện Ẩn Ngạc vô cùng treo leo hiểm trở, thế nên cũng ít người lui tới, mười phần thích hợp làm chiến trường cho Trương Văn Trọng cùng Viễn Đằng Khuê khai chiến.

Vừa dừng chân, Viễn Đằng Khuê không muốn nói nhiều lời vô nghĩa cùng Trương Văn Trọng, liền giơ tay phải lên, một chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến tức thì đã xuất hiện ở trong tay của lão. Cái chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến này....quả thực không phải đạo cụ dùng để trang trí, mà nó là một kiện bát phẩm linh khí hàng thật giá thật! Mỗi một vị Âm Dương sư có danh vọng ở trong Âm Dương Đạo, đều sẽ có một kiện pháp bảo uy lực vô cùng cao minh.

“Ba..” Một tiếng, Viễn Đằng Khuê dùng tư thế cực kì tiêu sái, đem chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến này xòe ra. Tiếp theo lão nói bằng giọng điệu rất khoe khoang: “Mở to mắt ra mà nhìn, Huyền Mộc Chiết Phiến này chính là bát phẩm linh khí đó! Ngoại trừ nó ra, trên người ta vẫn còn một kiện tứ phẩm linh khí và cửu phẩm bảo khí. Ngươi mặc dù xuất thân từ danh môn đại phái, tu vi coi như không sai, nhưng thiết nghĩ, hẳn là chưa từng được thấy qua pháp bảo linh khí, đúng không hả?”

Lần này Cửu Bảo Giai Nhân phối hợp rất hoàn hảo, hắn tiếp lời sư phụ nói: “Chỉ sợ pháp bảo của hắn còn không bằng... kiện lục phẩm bảo khí của con đâu sư phụ ạ!”

Hai thầy trò kẻ xướng người họa, bộ dạng phi thường đắc chí. Bởi Viễn Đằng Khuê hiểu rõ, trong thời buổi xã hội hiện đại linh khí vô cùng thưa thớt, muốn nắm giữ một kiện pháp bảo cao cấp, quả thực chính là điều si tâm vọng tưởng.

Đáng tiếc, lần này Viễn Đằng Khuê đoán sai rồi.

Ở trong tay Trương Văn Trọng, không chỉ có vài kiện pháp bảo linh khí, mà còn có thêm một kiện pháp bảo tiên khí chân chính nữa.

Giờ phút này, nhìn kiện bát phẩm linh khí Huyền Mộc Chiết Phiết của Viễn Đằng Khuê. Trương Văn Trọng cũng không nói thêm gì, hắn chỉ lắc đầu cười nhạt. Theo sau điều khiển cho Bàn Long Ngọc Xích to ra, nằm gọn trong lòng bàn tay phải của mình.

“Đó....là....” Viễn Đằng Khuê trợn mắt nhìn Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng. Thiếu chút nữa đôi con ngươi đã vọt ra khỏi tròng mắt. Có được tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ, Viễn Đằng Khuê vừa nhìn đã phát hiện ra điểm dị thường của Bàn Long Ngọc Xích.

Bất quá, Cửu Bảo Giai Nhân chỉ mới đạt tu vi Kết Đan sơ kỳ, cho nên không có phát hiện ra điểm dị thường của Bàn Long Ngọc Xích. Ở trong mắt hắn, pháp bảo tạo hình chiếc thước kẻ này tuy rất độc đáo, nhưng linh khí phát ra lại vô cùng mỏng manh. Nhiều lắm cũng chỉ là pháp bảo hạ cấp mà thôi, so ra vẫn còn kém với pháp bảo của mình. Nhất thời hắn nở nụ cười lạnh, trào phúng nói: “Pháp bảo hạ cấp như vậy cũng không biết xấu hổ mang ra khoe khoang? Ngươi muốn dọa chết chúng ta sao? Ha ha ha.”

Lời hắn còn chưa dứt, thì Viễn Đằng Khuê đã hung hăng giáng cho hắn một cái tát. Nhất thời trên gương mặt anh tuấn kia, rõ ràng hiện lên năm đạo vết ngón tay đỏ ửng như máu.

Cửu Bảo Giai Nhân liền tỉnh mộng, xoa nắn gò má bỏng rát của chính mình, mờ mịt nhìn về phía Viễn Đằng Khuê, khó hiểu dò hỏi: “Sư phụ...vì sao thầy đánh con?”

Viễn Đằng Khuê hung tợn nói: “Ngu xuẩn! Chiếc thước ngọc kia, nếu ta nhìn không nhầm, thì đó chính là một kiện pháp bảo tiên khí.”

“Tiên....khí...?” Lúc này Cửu Bảo Giai Nhân đã hoàn toàn bị chấn kinh rồi, hắn trợn trừng hai mắt nhìn vào kiện Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng, không dám tin nói: “Sư phụ, thầy nói thật ư? Chiếc thước ngọc kia là pháp bảo tiên khí sao? Điều này không có khả năng? Thoạt nhìn niên kỉ hắn còn rất trẻ, môn phái của hắn cũng dám tin tưởng, mà giao tiên khí cho hắn bảo quản ư?” Bởi vì quá mức khiếp sợ, mà ngữ khí của Cửu Bảo Giai Nhân trở nên lắp bắp.

Giờ khắc này, bên trong đôi con ngươi của Viễn Đằng Khuê cũng tràn ngập thần sắc tham lam, hô hấp có điểm dồn dập: “Kiện tiên khí này, hẳn chính là dị bảo chôn giấu ở thôn Long Hóa đi! Vốn nó thuộc quyền sở hữu của Âm Dương Đạo chúng ta, bất kể như thế nào, ta cũng phải mang nó trở về môn phái.”

Viễn Đằng Khuê hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, khi mình thành công đem kiện tiên khí này về môn phái, sẽ được hưởng thụ công lao to lớn đến nhường nào! Chưa cần nói vị trí sẽ bay cao, đồng thời còn có quyền tiếp xúc với càng nhiều bí pháp Âm Dương Đạo! Nói không chừng, chỉ vài chục năm nữa là mình sẽ đột pháp bình cảnh Nguyên Anh đỉnh kỳ, rảo bước tấn thăng lên cảnh giới Hóa Thần kỳ!

Mặc dù Trương Văn Trọng nắm giữ tiên khí trong tay, thế nhưng Viễn Đằng Khuê lại không lo lắng cái gì. Tại hắn xem ra, lấy tu vi Kim Đan đỉnh kỳ của Trương Văn Trọng, muốn triệt để phát huy ra uy lực của pháp bảo tiên khí, đó là tuyệt đối không có khả năng. Nhiều lắm cũng chỉ phát huy được hai ba thành uy lực mà thôi. Nói vậy, lấy tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ của chính mình, hơn nữa còn trang bị hai kiện pháp bảo linh khí, muốn chiến thắng quả thực là một chuyện dễ dàng.

Vì muốn khẩn cấp chiếm đoạt Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng, cho nên Viễn Đằng Khuê không có tâm tư nhiều lời vô nghĩa cùng Cửu Bảo Giai Nhân. Lão vội vàng giương Huyền Mộc Chiết Phiến lên, một luồng cuồng phong sắc bén lập tức quét về phía Trương Văn Trọng, kèm theo đó còn có vài điểm hỏa diễm màu xanh lam lập lòe.

Thân ảnh của Trương Văn Trọng nhoáng lên, tức tốc thoái lui về phía sau.

Viễn Đằng Khuê cười lạnh: “Tên ngu xuẩn, tưởng rút lui là thoát sao? Âm Dương Thuật- Hỏa Điệp Loạn Vũ!”

Cùng lúc đó, thế công kích của trận cuồng phong không hề giảm đi. Mà nó còn kéo theo vô số lớp đất đá bụi ở dưới mặt đất, dưới sự điều khiển linh lực của Viễn Đằng Khuê, nhanh như điện chớp cuốn về phía Trương Văn Trọng.

Vì nóng lòng tốc chiến tốc thắng. Cho nên vừa xuất thủ, Viễn Đằng Khuê đã sử dụng chiêu số mạnh nhất, muốn đánh gục Trương Văn Trọng ngay ở chiêu đầu tiên!

Cuồng phong xen theo đất đá cùng hỏa diễm, uy lực rất cường hãn! Cho dù Tu Chân giả có tu vi Nguyên Anh kỳ, sau khi trúng chiêu này, không chết tất cũng sẽ bị tổn thương trầm trọng.

Mà trong nháy mắt, Trương Văn Trọng cũng đã bị cuồng phong bao phủ.

Thấy tình cảnh này, Viễn Đằng Khuê hứng trí cười phá lên: “Ha ha ha! Tiên khí sắp rơi vào tay ta rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.