Sau khi hàn huyên vài câu với Xích Hà đạo trưởng về chuyện liên quan đến buổi đấu giá, Trương Văn Trọng cắt điện thoại.
Lúc này ngũ độc yêu cũng đã đem đồ vật phân phát xong vào tay đệ tử Trần gia.
Nếu không phải biết đan dược và phù chú chỉ có thể dùng một lần, nếu
không sợ tùy tiện sử dụng pháp bảo sẽ làm bị thương người nhà chung
quanh, chỉ sợ những đệ tử Trần gia quá độ hưng phấn đã sớm không kiềm
chế được sự xúc động trong lòng, vội vàng đem thử uy lực của những bảo
bối này. Tuy rằng tạm thời không thể sử dụng, nhưng bọn họ cầm những bảo bối trong tay không ngừng quan sát thật kỹ.
“Đây là pháp bảo sao? Hay quá, vừa nhìn liền biết không tầm thường!”
“Bích Vân kiếm này của tôi, là pháp khí bát phẩm đó. Phối hợp với tâm
pháp tôi tu luyện, có thể phóng xuất ra hàn thủy kiếm khí!”
“Bích Vân kiếm của anh đích xác rất lợi hại, nhưng Liệt Diễm đao của
tôi càng mạnh! Của tôi là bảo khí nhất phẩm, một ngày thi triển ra,
chính là đầy trời biển lửa!”
“Hàn Quang phù của tôi cũng không phải chuyện đùa đâu.”
Đệ tử Trần gia vừa lấy được bảo bối, nhịn không được bắt đầu huyền
diệu đem ra khoe lẫn nhau. Hoàn hảo, bọn họ huyền diệu thì huyền diệu,
so sánh thì so sánh, cũng không bởi vậy mà sản sinh oán khí. Dù sao bọn
họ đều là người một nhà tình cảm thâm hậu.
Trương Văn Trọng vẫy Trần Thục Ân đến trước người, nói: “Ta vừa thương lượng với
Xích Hà đạo trưởng của Hà Phi Quan, chuẩn bị ở đầu tháng hai tổ chức một buổi đấu giá ở Vân Thai thị.”
Trần Thục Ân vỗ ngực,
đáp: “Tổ chức hội đấu giá? Không thành vấn đề, trước đây chúng tôi cũng
từng tổ chức vài buổi đấu giá, cũng có kinh nghiệm. Không biết lần này
tông chủ tổ chức hội đấu giá, có liên quan đến tác phẩm nghệ thuật, hay
liên quan đến đồ cổ? Có cần chúng tôi dùng truyền thông làm quảng cáo để hấp dẫn càng nhiều người hơn không?” Tuy rằng bà đã trở thành người tu
chân, thế nhưng trong tư tưởng cũng không hoàn toàn điều chỉnh lại, còn
tưởng rằng Trương Văn Trọng muốn tổ chức chỉ là một buổi đấu giá của thế tục bình thường.
“Không phải.” Trương Văn Trọng bật
cười, lắc đầu nói: “Hội đấu giá lần này, do người tu chân tham gia. Đồ
vật bán đấu giá, cũng đều là linh tài liệu, đan dược, pháp bảo cùng với
yêu sủng mà người tu chân cần sử dụng. Hội đấu giá như vậy không thích
hợp cho người thường biết. Cho nên công tác bảo mật phải thật tốt,
chuyện làm quảng cáo thì tuyệt đối không được. Tuy rằng các vị đã tổ
chức vài lần hội đấu giá, thế nhưng loại hội đấu giá của người tu chân,
chỉ sợ chưa từng nghe qua đi? Cho nên các vị phải hoàn toàn phối hợp với đạo sĩ của Hà Phi Quan, từ trên người bọn họ hấp thu kinh nghiệm.”
“Hội đấu giá tu chân?” Trần Thục Ân kinh ngạc, cũng hồi phục lại tinh
thần, vẻ mặt kích động gật đầu đáp: “Yên tâm đi, tông chủ, chúng tôi
không chỉ có thể phối hợp làm tốt hội đấu giá lần này cùng Hà Phi Quan,
còn có thể hấp thu toàn bộ kinh nghiệm của bọn họ. Sau đó, chúng tôi sẽ
có kinh nghiệm tổ chức hội đấu giá cho chính mình.”
Thấy Trần Thục Ân đã hiểu được ý tứ của mình, Trương Văn Trọng thỏa mãn
gật đầu, sau đó còn nói thêm: “Ngươi có biết vì sao ta phải phí lớn công phu như vậy, tiêu hao nhiều linh tài liệu và đan dược, đem mấy trăm
người của Trần gia toàn bộ đều biến thành người tu chân không?”
Sau khi trầm ngâm một lát, Trần Thục Ân cẩn thận hỏi: “Tông chủ làm như vậy, chính là vì người nhà?”
“Không sai.” Trương Văn Trọng nói: “Người nhà của ta, cũng không
nguyện ý rời khỏi huyện Ẩn Ngạc theo ta đến Ung Thành, mà ta bởi vì một
ít nguyên nhân cũng không thể ở lại huyện Ẩn Ngạc quá lâu, cho nên cần
có Trần gia ở chỗ này thay ta thủ hộ sự an toàn của người nhà. Nếu các
ngươi làm tốt, ta sẽ có phần thưởng, nói không chừng còn có thể cho hai
người của Trần gia độ kiếp thành tiên nhân. Nhưng nếu như các ngươi làm
không tốt, làm người nhà của ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng trách
ta độc ác, cho các ngươi trọn đời không được siêu sinh, linh hồn vĩnh
viễn chịu dằn vặt thống khổ!”
Trần Thục Ân lập tức
nói: “Thỉnh tông chủ yên tâm, chỉ cần có Trần gia ở đây, tuyệt đối sẽ
bảo hộ sự an toàn của người nhà ngài, cho dù vì thế phải hi sinh hết
tính mạng của đệ tử Trần gia, cũng sẽ không tiếc. Dù sao đại ân của tông chủ đối với Trần gia, chẳng khác gì như tái tạo!”
Những đệ tử Trần gia ở chung quanh cũng nhanh chóng tỏ thái độ, cùng kêu lên nói: “Bảo hộ an toàn của người nhà tông chủ, dù phải hi sinh tính
mạng cũng sẽ không tiếc!”
“Tốt, hi vọng các ngươi có
thể vĩnh viễn nhớ kỹ lời nói hôm nay!” Trương Văn Trọng thỏa mãn gật
đầu, còn nói thêm: “Tuy rằng các ngươi đã thành người tu chân, lại có
đan dược, phù chú và pháp bảo phòng thân, thế nhưng tu vi bản thân quá
thấp. Cho nên dù các ngươi phải bảo hộ an toàn cho gia đình của ta, cũng phải gia tăng tu luyện. Từ nay về sau, mỗi cách một đoạn thời gian, ta
sẽ kiểm tra tu vi của các ngươi. Người có tốc độ tu luyện nhanh sẽ có
phần thưởng, ai tốc độ chậm sẽ bị phạt…” Đang nói chuyện, lại nghe tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, Trương Văn Trọng nhịn không được nhíu mày
nói: “Có ai ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì?”
Trần Đạo Sâm thân là quản lý Mục Mã Trường lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, một lát sau hắn quay về, vẻ mặt cười khổ hướng Trương
Văn Trọng giải thích: “Tông chủ, vừa rồi khi chúng ta đem linh lực phóng lên cao, làm vỡ nát nóc nhà nơi này, người chung quanh Mục Mã Trường
tưởng xảy ra chuyện nổ tạc, cho nên đã báo cảnh sát. Hiện tại cảnh sát
và phòng cháy chữa cháy đều chạy tới bên ngoài Mục Mã Trường. Ngài xem…”
Trương Văn Trọng nói: “Ngươi xem rồi xử lý là được, nhưng có một điều
phải nhớ kỹ, chuyện các ngươi là người tu chân, phải bảo mật đối với
người thường. Còn có, ngàn vạn lần không nên khoe khoang pháp thuật ngay trước mặt người thường, để tránh dẫn phát sự khủng hoảng trong dân
chúng. Mặt khác cũng không thể ỷ vào tu vi đi làm xằng làm bậy, nếu như
để ta biết có chuyện như vậy phát sinh, cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!( tim độc tay ác)
Trần Thục Ân nhanh miệng nói:
“Yên tâm đi tông chủ, nếu như đệ tử Trần gia chúng tôi thực sự xuất hiện bại hoại như vậy, không nhọc ngài động thủ, chúng tôi sẽ tự thanh lý
môn hộ.”
Trương Văn Trọng gật đầu, không nói thêm,
xoay người rời đi, mà Trần Đạo Sâm lại phụ trách đi ứng phó với cảnh sát cùng đội phòng cháy chữa cháy, những đệ tử Trần gia còn lại, lại tiêu
trừ sạch sẽ vết tích lưu lại trong bể bơi, miễn cho người khác nhìn ra
được dấu vết.
Sau khi về đến nhà, lại trở lại bình
thản. Đệ tử Trần gia dùng đủ loại phương thức tiến nhập vào ở trong tiểu khu này, ở gần cạnh thủ hộ người nhà của Trương Văn Trọng. Nhưng bọn họ thủ hộ bí mật gần bên, cũng không gây trở ngại sinh hoạt của gia đình
Trương Văn Trọng, cũng không khiến cho họ phát hiện và chú ý.
Đối với việc này, Trương Văn Trọng cũng cảm thấy hài lòng.
Mà làm Trương Văn Trọng càng kinh ngạc chính là, tiểu Liên Nam trong
thời gian hắn rời nhà hai ngày, đã lật xem sách thuốc do hắn mang về
nhà.
Bởi vì tuổi nhỏ, tiểu Liên Nam còn chưa thể hiểu được ý nghĩa trong sách, nhưng trí nhớ của nó cũng tốt kinh người, đã
đem nội dung ghi chép bên trong sách thuốc nhớ được bảy tám phần. Về
phần những nội dung nó không nhớ được, cũng không phải nó đã quên, mà
bởi vì nó không nhận ra được chữ trong sách, cho nên không thể nhớ được.
Phần trí nhớ của tiểu Liên Nam, coi như là Tô Hiểu Hồng dù có thất khiếu linh lung tâm cũng không có.
Trong lúc làm Trương Văn Trọng phải tán thán không ngớt, cũng làm hắn
nảy sinh ý niệm bồi dưỡng tiểu Liên Nam. Vì vậy thừa dịp mấy ngày bình
thản, Trương Văn Trọng bắt đầu làm lão sư tiểu học, dốc lòng dạy dỗ tiểu Liên Nam.
Có một lão sư như hắn dạy dỗ, tiến độ học
tập của tiểu Liên Nam có thể nói đột nhiên tăng mạnh, bắt đầu quấn quýt
lấy hắn đòi học tập tri thức y học. Trong tâm linh tuổi nhỏ của nó, sớm
đã lập nên mục tiêu, muốn trở thành danh y một đời nhưng cha nuôi Trương Văn Trọng, có được y thuật cao siêu người người tôn kính.
Đối với tấm lòng như vậy, Trương Văn Trọng tự nhiên vô cùng vui vẻ,
cũng bắt đầu từ lý luận cơ sở cơ bản nhất chăm chú cẩn thận dạy dỗ tri
thức y học cho tiểu Liên Nam.
Trong nháy mắt đã đến cuối tuần.
Trương Trạch Thụy nôn nóng gặp mặt cháu gái, không ngừng giục giã Trương Văn Trọng đem tiểu Liên Nam đến Vân Thai thị gặp hắn.
Ở trong đoạn thời gian này, Trương Trạch Thụy nhận được không ít điện
thoại của Vương Hân Di đề cập đến sự khả ái nhu thuận của tiểu Liên Nam, đối với đứa cháu gái chưa từng gặp mặt này, hắn vạn phần mong đợi. Thậm chí còn chuyên môn phái một chiếc xe đến đón Trương Văn Trọng và tiểu
Liên Nam.
Rơi vào đường cùng, ngay sáng sớm ngày cuối tuần Trương Văn Trọng cùng tiểu Liên Nam cùng ngồi xe đến Vân Thai thị.
Ngay cửa đại viện quân phân khu tại Vân Thai thị, Trương Trạch Thụy đã đứng chờ từ sáng sớm. Xa xa nhìn thấy xe do mình phái đi đón con trai
và cháu gái đã về tới, vội vàng bước tới nghênh đón, xe vừa dừng lại,
hắn đã khẩn cấp mở cửa xe.
Trương Văn Trọng mở miệng
vừa gọi: “Cha…” Thế nhưng thanh âm còn chưa hạ xuống, Trương Trạch Thụy
lại khoát tay chặn lại, vẻ mặt không nhịn được nói: “Tránh ra, cha muốn
xem đứa cháu gái của cha, con ở chỗ này ngăn cản làm gì?”
Từ trên đường tới đây, Trương Văn Trọng cũng đã dạy tiểu Liên Nam làm
sao xưng hô với Trương Trạch Thụy. Lúc này nhìn thấy lão nhân có gương
mặt tương tự cha nuôi của mình tới bảy tám phần, tiểu Liên Nam vốn thông minh hiểu chuyện, lập tức nhu thuận hô: “Ông nội.”
“Ai, cháu gái ngoan của ông.” Trương Trạch Thụy đáp, gương mặt cười tươi như hoa nở, đưa tay bế tiểu Liên Nam ra khỏi xe, ôm vào trong lòng
không muốn buông tay. Không chỉ có như vậy, hắn còn dùng lời nói huyền
diệu nhìn người quen trong quân phân khu giới thiệu đứa cháu gái ngoan
của mình.
Nhìn vẻ yêu thích của Trương Trạch Thụy đối với tiểu Liên Nam, Trương Văn Trọng nhịn không được nói thầm: “Lẽ nào
đây gọi là cách đời thì thân hơn?”
Buổi sáng hôm nay, Trương Trạch Thụy đưa tiểu Liên Nam đến vườn bách thú trong Vân Thai
thị chơi đùa. Trương Văn Trọng cũng không đi cùng, sau khi hỏi thăm
đường bán đồ cổ của Vân Thai thị, hắn liền gọi xe đi tới nơi đó.
Từ khi có chuyện mua được pháp bảo ở Ung Thành, Trương Văn Trọng vẫn
thích bớt thời gian đến chợ đồ cổ nhìn xem vài lần. Nói không chừng,
thật đúng có thể giúp hắn tìm ra được linh tài liệu hay pháp bảo cũng
không chừng? Hiện tại, của cải của hắn cũng đã tiêu hao gần hết trên
người của đệ tử Trần gia, có thể nói đang nghèo rớt mồng tơi, phải có
thêm một nhóm linh tài liệu hoặc pháp bảo làm vốn, để trong cuộc bán đấu giá lần này, kiếm thêm càng nhiều linh tài liệu hoặc pháp bảo.