Mặc dù trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhưng đám đệ tử và trưởng lão của
Nhất Nguyên Đạo Tông vẫn thành thành thật thật té quỵ xuống đất.
Không có biện pháp, lão tổ cùng chưởng giáo chân nhân đều đã quỳ rồi,
bọn hắn còn dám không quỳ hay sao? Huống chi, theo lời nói của lão tổ
thì cái tên Trương Văn Trọng này còn là Thái Thượng Tổ Sư Gia của bọn
hắn. Vậy nếu bọn hắn không quỳ, chẳng phải sẽ trở thành cái hạng khinh
sư diệt tổ hay sao?
Cảnh tượng hơn trăm người đều
quỳ, muốn làm cho người khác không chú ý tới cũng là không thể. Trong
khoảng thời gian ngắn, vô luận bệnh nhân đang đợi điều trị, hay là nhân
viên y tế, đều sôi nổi quẳng ném ánh mắt kinh ngạc về phía này. Nguyên
bản, Trương Văn Trọng, Trần Hoài Văn cùng Từ Pháp chân nhân chỉ dùng
truyền âm nhập mật để trao đổi với nhau. Cho nên trừ ba người bọn hắn
ra, thì ngoại nhân không thể nghe thấy điều gì. Nhưng chúng nhân vẫn đổ
dồn ánh mắt về phía này, và bắt đầu xôn xao bàn tán nghị luận:
“Những người kia làm sao vậy? Bỗng nhiên chạy tới quỳ lạy Trương viện phó là sao?”
“Không phải bọn họ đang van cầu bác sĩ Trương chữa bệnh đó chứ? Nhưng
xem trạng huống của bọn họ, thì có thấy ai bị thương trong người đâu?”
“Đám người này nhìn thật xa lạ, không phải dân tị nạn ở mấy điểm gần
đây nha? Bọn hắn rốt cuộc là ai, chạy tới đây làm gì nhỉ?”
Những suy đoán của chúng nhân, tuy rằng thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng
vẫn bị Trương Văn Trọng nghe không bỏ sót chữ nào. Sau khi cười khổ, hắn nâng tay hướng về phía đám người Trần Hoài Văn, nói: “Tốt lắm, tất cả
đứng lên đi, nơi này không phải địa phương để quỳ bái hành lễ đâu.”
Trần Hoài Văn cũng nghe thấy mọi người bàn tán, nhưng hắn chẳng thèm
để chuyện này vào trong lòng. Bất quá Trương Văn Trọng đã muốn mở miệng, thì hắn cũng chỉ có thể ngậm ngùi nghe theo, “Hừ, không nghe thấy Thái
Thượng Tổ Sư Gia nói gì sao? Đều đứng lên cho ta, đừng quỳ nữa.”
Nhóm trưởng lão cùng đệ tử của Nhất Nguyên Đạo Tông không dám giận,
cũng không dám phản kháng. Vội vàng ngoan ngoãn đứng lên, một tiếng thở
mạnh cũng đều không nghe thấy.
Còn Trần Hoài Văn thì
tiến đến bên người Trương Văn Trọng, vẻ mặt khó hiểu dùng phương pháp
truyền âm nhập mật hỏi: “Ân sư, ta nhớ rõ, hơn trăm năm trước một thân
tu vi của ngài đã tới cảnh giới Thần Tiên Đỉnh Kỳ. Như thế nào bây giờ
lại rơi xuống Luyện Hư Kỳ, hơn nữa còn thay đổi thân thể vốn có đây?”
Đối với người đệ tử này của mình, Trương Văn Trọng cũng không giấu
giếm, dùng phương pháp truyền âm, đem chuyện tình về Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn Đại Thiên Kiếp, giảng thuật cho Trần Hoài Văn nghe một phen.
Lúc này Trần Hoài Văn mới chợt hiểu ra: “Nguyên lai, sư phụ cũng bởi
vì trận Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn Đại Thiên Kiếp, mà biến thành cái bộ
dạng này ah!”
Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Trần Hoài Văn giải thích: “Ngay hôm lão sư ngài gặp phải Cửu Cửu Vô
Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp, thì ta cũng như vậy. Chẳng qua, ngay lúc đó ta đang ở bên trong Nhất Nguyên Đạo Tông, trận Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn
Đại Thiên Kiếp này, đã bị pháp bảo trấn tông của Nhất Nguyên Đạo Tông
miễn cưỡng ngăn cản, để cho ta có đủ thời gian ứng phó. Biết tình huống
không thể kéo dài lâu, ta nắm chắc thời cơ tự phế tu vi của mình, trực
tiếp từ cảnh giới Nhân Tiên xuống thành Độ Kiếp sơ kỳ, cho nên mới thoát khỏi cái trận Thiên Kiếp khủng bố đó.”
Trương Văn
Trọng nghe vậy, càng kinh ngạc hơn: “Ngươi nói cái gì? Ở trong ngày hôm
đó, ngươi cũng gặp phải Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp sao?”
Trần Hoài Văn gật đầu hồi bẩm: “Theo sau ta điều tra, cùng ngày hôm đó tất cả Tán Tiên đã tới cảnh giới Nhân Tiên ở dưới trần gian, đều bị
trận Thiên Kiếp khủng bố này tập kích. Bất quá người có thể sống sót,
phỏng chừng cũng chỉ có hai thầy trò chúng ta. À, cũng trong ngày này,
thông đạo giữa nhân gian và tiên giới, cũng bị một cỗ lực lượng kỳ lạ
phong ấn. Theo sau tất cả những tin tình báo mà ta thu thập được, thì
trận Thiên Kiếp khủng bố này và lực lượng phong ấn thông đạo giữa nhân
gian cùng tiên giới, phỏng chừng đều là do bọn yêu ma chạy ra khỏi Hỗn
Độn Tu La Giới giở trò.”
Trương Văn Trọng tỉnh ngộ,
gật đầu: “Hóa ra là thế, làm ta suy đoán mãi về cái trận Cửu Cửu Vô Quy
Diệt Hồn đại thiên kiếp kia...”
Trần Hoài Văn tiếp
tục nói: “Vì báo thù, đồng thời cũng vì ngăn cản khe nứt không gian
thông đến Hỗn Độn Tu La Giới mở ra, chúng ta một bên âm thầm điều tra
hành tung của đám yêu ma này, một bên ta tìm cách khôi phục tu vi của
chính mình. Trước đó vài ngày, Từ Pháp nha đầu theo ngài lấy được Thái
Hư Phiểu Miêu Hoàn, hơn nữa còn số linh tài tích trữ đã lâu, rốt cuộc
cũng giúp ta khôi phục tu vi cấp bậc Tán Tiên. Chẳng thể ngờ được, vừa
mới kết thúc quá trình bế quan, thì chúng ta nghe nói bên trong Ung
Thành xảy ra chuyện lớn, ta liền chạy tới đây, muốn ngăn cản yêu ma và
phong ấn cái khe nứt không gian kia.”
“Các ngươi có
điều tra được vị trí chính xác của cái khe nứt không gian kia không?”
Lúc này, Trương Văn Trọng liền hỏi ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Trần Hoài Văn vội vàng trả lời: “Chúng ta tạm thời còn chưa truy lùng
được vị trí cụ thể, nhưng đại khái cũng đã khoanh vùng xác định. Ta tin
tưởng, lấy thực lực của Nhất Nguyên Đạo Tông cùng vài tông phái Thiên Tự Hào khác, muốn ở trong thời gian ngắn tìm ra khe nứt không gian, hẳn
không phải là cái vấn đề gì khó khăn lắm.”
Trương Văn Trọng nói: “Một khi đã như thế, vậy thì các ngươi cũng đừng chậm trễ
thời gian ở đây nữa. Nhanh chóng đi tìm vị trí cụ thể của cái khe nứt
không gian kia đi.”
“Tuân lệnh.” Trần Hoài Văn lên
tiếng đáp ứng. Theo sau nghiêng người nhìn Từ Pháp chân nhân phân phó
vài câu, lại xoay người hướng Trương Văn Trọng nói: “Ta đã kêu Từ Pháp
tiểu nha đầu dẫn những người này đi tìm vị trí cụ thể của cái khe nứt
không gian kia rồi. Một khi có kết quả, bọn hắn sẽ thông báo cho chúng
ta biết ngay lập tức. Còn ta thì ở chỗ này trợ giúp ân sư. Tuy rằng đã
lâu không động tới y thuật, nhưng kĩ năng vẫn không thuyên giảm bao
nhiêu, đủ để giúp ngài một chút lực lượng.”
Đối với
thỉnh cầu của Trần Hoài Văn, muốn lưu lại hỗ trợ, Trương Văn Trọng cũng
không có cự tuyệt, gật đầu nói: “Cũng được, liền chiếu theo an bài của
ngươi mà làm đi.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Trần Hoài
Văn cao hứng nói. Theo sau xoay người nhìn Từ Pháp chân nhân ra lệnh:
“Còn đứng ở đó làm gì nữa? Mau chóng dẫn theo đệ tử của Nhất Nguyên Đạo
Tông, đi tìm vị trí cụ thể của cái khe nứt không gian kia đi. Nhớ kỹ,
chuyện lần này không chỉ quan hệ tới vận mệnh của người tu chân chúng
ta, mà còn quan hệ tới sinh tử tồn vong của dân chúng bình thường. Các
ngươi nhất định phải nâng cao tinh thần, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ ở trong khoảng thời gian ngắn nhất.”
“Lão tổ, Thái
Thượng tổ sư gia, xin hai người yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để
cho hai người phải thất vọng.” Từ Pháp chân nhân thần tình nghiêm túc
nói. Theo sau liền xoay người dẫn đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông rời đi.
Trương Văn Trọng đột nhiên nhớ ra một sự kiện: “Ta đã phân phó người
của Đặc Cần Tổ đi thám thính chuyện này. Nếu như có chuyện gì cần thiết, ngươi có thể liên hệ với người của Đặc Cần Tổ.”
Sau
khi biết rõ thân phận của Trương Văn Trọng, Từ Pháp chân nhân cũng không dám càn rỡ trước mặt hắn, chỉ cung kính hồi đáp: “Những người bên phía
Đặc Cần Tổ, tuy rằng tu vi không cao, nhưng không thể phủ nhận là trên
phương diện thăm dò tình báo, năng lực đích xác là không tệ. Ta sẽ liên
hệ cùng bọn họ, đa tạ Thái Thượng tổ sư gia nhắc nhở.”
Đợi Từ Pháp chân nhân dẫn người của Nhất Nguyên Đạo Tông rời đi xong,
Tô Hiểu Hồng mới bước lên, đánh giá Trần Hoài Văn mấy lần, mới nói: “Sư
phụ, lão nhân này là ai vậy? Còn những tu chân giả vừa rồi, đến đây làm
gì nha? Ta xem tu vi của bọn hắn, đều tương đối bất phàm, nhưng sao lại
hướng thầy quỳ bái ạ?”
Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, thì Trần Hoài Văn đã lên tiếng trước: “Người này là sư phụ ngươi sao?”
Tô Hiểu Hồng liếc mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Cả tu chân giới đều biết ta là đệ tử thân truyền của sư phụ. Ngươi nói, ta không xưng hô như
vậy, thì sẽ phải xưng hô như thế nào đây?”
Trần Hoài Văn cũng không tức giận với thái độ của Tô Hiểu Hồng, mà đem ánh mắt quẳng ném về phía Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng biết Trần Hoài Văn muốn hỏi cái gì, nên gật đầu cười
nói: “Đúng vậy, Tô Hiểu Hồng chính là đệ tử thân truyền ta đã thu nhận.
Ngoại trừ nàng ra, ta còn thu nhận thêm một thân truyền đệ tử, tên là
Lưu Phong Huy. Bất quá, hiện giờ hắn không có ở đây.”
“Hóa ra là tiểu sư muội nha...” Trên mặt của Trần Hoài Văn nhất thời dâng lên một cỗ tiếu ý.
“Tiểu sư muội?” Tô Hiểu Hồng không khỏi sửng sốt, thần tình nghi hoặc nói: “Ai là tiểu sư muội của ngươi chứ?”
“Đương nhiên là ngươi rồi, nếu không thì còn có thể là ai đây?” Trần
Hoài Văn mỉm cười hồi đáp. Thấy vẻ mặt Tô Hiểu Hồng tràn đầy hoài nghi,
hắn vội vàng giải thích quan hệ giữa mình và Trương Văn Trọng. Đương
nhiên, hắn không dám nói nhiều, mà chỉ kể rằng mình đã bái sư Trương Văn Trọng từ nhiều năm trước.
Tô Hiểu Hồng cau mày hỏi:
“Trông ngươi lớn tuổi như vậy, tu vi dường như còn cao hơn sư phụ của
ta. Như thế nào lại bái sư phụ ta làm vi sư đây?”
“Không lão phu tử nói rằng, tam nhân hành tất hữu ngã sư*, ân sư có
nhiều khía cạnh đều vượt xa ta, ta bái ngài làm thầy cũng chẳng có gì mà kì quái ah!” Trần Hoài Văn cười khan hai tiếng, vội móc một món pháp
bảo Chuẩn Tiên Khí ra, nhét vào trong tay Tô Hiểu Hồng, dùng cách này để phân tán lực chú ý cùng tò mò của nàng. “Cái chuôi Xạ Nhật Cung này, là pháp bảo trước kia ta thường sử dụng. Lần đầu gặp tiểu sư muội, cũng
không kịp chuẩn bị quà cáp gì, vậy ta liền đem nó tặng cho ngươi đi.
Đừng thấy hiện giờ nó chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay mà khinh thường, chỉ cần
ngươi rót linh lực vào trong, nó sẽ lập tức khôi phục hình thể như bình
thường.”
Quả nhiên Tô Hiểu Hồng bị cái pháp bảo Chuẩn Tiên Khí này thu hút, nàng chỉ lo hưng phấn thưởng thức Xạ Nhật Cung,
quên luôn cái nghi vấn chưa kịp hỏi ở trong đầu.
Đúng lúc này, Trương Văn Trọng đột nhiên nhíu mày, hít sâu hai ngụm lãnh
khí, thần tình ngưng trọng lẩm bẩm: “Cái bầu không khí này, có chút gì
đó không đúng lắm...”
Chú thích: * Câu trên có nghĩa là: Ba người cùng đi, ắt hẳn có người đáng là thầy ta.
Nghĩa là: Ba người đi ắt có người là thầy ta vậy, lựa người lành mà theo, còn người chẳng lành mà sửa cải đó.
Ba người đi đường với nhau, hai người nữa với mình là ba, người lành
thì vẽ cho ta điều lành và ta làm theo, người chẳng lành thì vẽ cho ta
điều xấu, ta nên biết mà chừa cải. Thế là hai người đó đều là thầy của
ta.
Câu nói trên của Đức Khổng Tử biểu thị một đức khiêm tốn và một tinh thần cầu học đến cao độ. Nơi người giỏi và lành, chúng ta học
nơi họ điều giỏi điều lành và bắt chước làm theo; nơi người dở và không
lành, chúng ta học để biết cái dở và cái không lành để tránh đi, khỏi
thất bại.