…..
Lúc này, Trương Văn Trọng đang ngồi trên chuyên
cơ bay đến Anh quốc, trong tay đang cầm một quyển ‘Trửu Hậu Bị Cấp
Phương’*. Mà hai cô nàng nhí nhảnh Tô Hiểu Hồng cùng Cốc Vũ, không biết
liên thủ cầu xin Trương Văn Trọng bằng cách nào. Cuối cùng cũng được đi
theo.
Trên chuyên cơ, hai người Tô Hiểu Hồng cùng Cốc Vũ bàn tán rôm rả. Theo cách nói nào đó, dù sao hai người cũng là bạn
học cùng trường, nên chỉ một lát sau liền xán với nhau như keo dính
chuột.
Tuy rằng Cốc Vũ được Trương Văn Trọng giao
toàn quyền phỏng vấn quá trình chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, nhưng
không biết tại sao nàng vẫn hơi e ngại Trương Văn Trọng. Mặc dù mọi thời khắc trên mặt người đàn ông này luôn luôn xuất hiện nụ cười mỉm vô hại. Nhưng có thể là do khí chất đặc biệt tản mát ra từ trên người Trương
Văn Trọng, mà làm cho nàng không dám tiến đến gần.
Suy nghĩ một lúc không biết phải làm sao. Cuối cùng nàng chọn lựa phỏng
vấn Tô Hiểu Hồng trước. Lúc này hai người bọn họ xì xào bàn tán, chính
là đang nói về một ít chuyện xưa liên quan đến Trương Văn Trọng.
Ở hàng ghế khác, Tôn Nguy đang dùng Anh ngữ trao đổi với đám người
hoàng thân Charles. Có thể nhìn ra được, lúc này trên mặt của hoàng thân Charles cùng hai vị cố vấn đã tràn ngập biểu tình kinh ngạc. Thỉnh
thoảng khoái chí cười lên ha hả.
Đừng nhìn trước kia
Tôn Nguy ăn chơi phóng đãng vô năng như một tên nhị thế tổ mà khinh
thường hắn. Trên thực tế, hắn lại tinh thông sáu loại ngôn ngữ các nước
khác nhau, đồng thời có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, chuyện gì cũng đều xử
lí gọn gàng đâu vào đấy. Kì thật ngay từ nhỏ Tôn Nguy đã được cha mẹ bồi tài ở ngành ngoại giao, chẳng qua bởi vì sau này mắc bệnh nan y, hắn
mới có chuỗi ngày ăn chơi phóng đãng bản thân. Lần này hắn quả quyết đi
theo giúp đỡ Trương Văn Trọng làm công tác phiên dịch.
Thật ra Trương Văn Trọng đối với mọi chuyện xung quanh lại tỏ vẻ hững
hờ. Chỉ chăm chú xem quyển sách ‘Trửu Hậu Bị Cấp Phương’ trong tay, ngẫu nhiên bưng chén trà xanh ở bên cạnh lên, nhấp qua một ngụm. Nhìn bộ
dạng nhàn nhã của hắn thực không giống như là đang ngồi ở trên phi cơ,
mà là giống như đang ngồi uống trà phơi nắng ở trong công viên.
Cốc Vũ phỏng vấn Tô Hiểu Hồng một lúc, sau đó thu vén hết dũng khí
đứng dậy đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng, cẩn thận dò hỏi: “Trương tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian anh đọc sách. Nhưng không
biết, tôi có thể phỏng vấn anh một lát không?”
“Đương nhiên là có thể.” Trương Văn Trọng khép quyển sách trong tay lại, nhìn
Cốc Vũ gật đầu mỉm cười nói: “Cốc Vũ tiểu thư, mời ngồi.”
“Cám ơn.” Cốc Vũ luống cuống chân tay ngồi xuống. Bởi lúc này tâm tình quá mức khẩn trương, cho nên chiếc máy ghi âm không cẩn thận bị rơi
xuống sàn.
“Uy..uy...” Nàng vội vàng cúi người nhặt
chiếc máy ghi âm lên. Thần tình ngượng ngùng, thậm chí còn hận là không
tìm được cái lỗ nào ở trên phi cơ...để chui xuống!
“Cốc Vũ tiểu thư, cô cũng đừng khẩn trương như vậy.” Trương Văn Trọng
trông thấy liền mỉm cười nói: “Tôi không phải mãnh thú ăn thịt người. Cô đâu cần phải sợ hãi như thế đây? Làm theo tôi nói nhé, trước tiên hít
một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra....Thế nào, có phải cảm thấy
tâm tình thoải mái hơn một chút hay không?”
Cốc Vũ
làm theo phương pháp của Trương Văn Trọng, quả nhiên tâm tình khẩn
trương trong lòng giảm bớt đi không ít. Nàng bình tĩnh sửa sang thần
thái, liền bấm máy ghi âm, bắt đầu tiến hành phỏng vấn Trương Văn Trọng.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau thì Tôn Nguy đi tới. Thấy Cốc Vũ còn đang phỏng vấn Trương Văn Trọng, hắn không vội vàng nói chuyện ngay, mà mỉm
cười: “Cốc Vũ phóng viên, làm phiền cô tạm dừng buổi phỏng vấn một lát
được không? Tôi có chuyện gấp cần thương lượng với Trương ca.”
“Ưm! Hai người nói chuyện đi, lúc khác tôi xin phỏng vấn Trương tiên
sinh cũng được.” Cốc Vũ liền gật đầu ưng thuận. Thu dọn đồ đạc, quay trở lại ghế ngồi của mình.
“Cậu thương thảo với bọn họ thế nào rồi?” Trương Văn Trọng mở miệng hỏi trước.
“Chẳng ra gì cả.” Tôn Nguy lắc đầu thở dài: “Đám gia hỏa Anh quốc này thật là cố chấp.”
Trương Văn Trọng gặng hỏi: “Thế nào? Bọn họ không chịu đáp ứng trả lại cổ vật cho Trung Quốc sao?”
Tôn Nguy hồi đáp: “Hoàng thân Charles nói. Trả lại văn vật Trung Quốc
được lưu giữ tại viện bảo tàng nước Anh là sự tình liên quan trọng đại.
Bọn họ không có cách nào làm chủ, mà phải thông qua Quốc Hội thảo luận.
Giao cho Viện Nội Các phê duyệt cùng thủ tướng kí tên. Mới hoàn thành
được thủ tục trao trả.”
Trương Văn Trọng gật đầu,
điểm này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Từ khi Anh quốc trở thành một
nước quân chủ lập hiến, vương vị của nước anh chỉ là một danh hiệu tượng trưng, nó tồn tại trên danh nghĩa mà không có thực quyền gì!
Tôn Nguy nói tiếp: “Lúc này hoàng thân Charles đang dùng điện thoại
trên phi cơ, nói chuyện với thủ tướng Anh quốc. Nhưng chẳng biết kết quả có làm cho chúng ta mãn nguyện hay không?”
“Chờ kết
quả đi.” Trương Văn Trọng phun ra một câu, theo sau liền im lặng. Lại
bắt đầu mở quyền sách ‘Trửu Hậu Bị Cấp Phương’ ra đọc.
Còn Tôn Nguy thì điều chỉnh tư thế ngồi một chút, sau đó bật chiếc màn hình LCD trước mặt lên, xem chương trình giải trí.
Chẳng qua bao lâu sau, hoàng thân Charles cũng buông điện thoại xuống, phân phó người cố vấn mời Tôn Nguy lại đây. Xem ra hoàng thân Charles
đã thương lượng xong với thủ tướng nước Anh rồi.
Ước chừng khoảng một giờ sau, Tôn Nguy mới quay trở lại bên người Trương Văn Trọng.
“Như thế nào?” Trương Văn Trọng mở miệng hỏi. Nhưng vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách.
Tôn Nguy hồi đáp: “Đám gia hỏa này không chịu trả lại văn vật của nước ta đang bị lưu giữ tại bảo tàng Anh quốc...”
Nói đến đây hắn cố tình ngừng lại trong chốc lát. Muốn khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Trương Văn Trọng.
Mặc dù biết rõ, Tôn Nguy chưa nói hết lời, nhưng Trương Văn Trọng cũng không mở miệng truy vấn. Mà chỉ im lặng cúi đầu đọc sách. Bộ dạng tựa
như không hề nóng ruột chút nào.
Dừng một lúc lâu, mà không thấy Trương Văn Trọng mở miệng hỏi. Rốt cuộc Tôn Nguy không chịu
nổi, gục đầu ảm đạm nói: “Trương ca, anh không muốn biết kết quả khúc
mắc này hay sao?”
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn
hắn, mỉm cười nói: “Cậu muốn nói, không cần tôi hỏi cũng sẽ nói. Nhưng
nếu cậu không muốn nói, vô luận tôi gượng ép như thế nào, hẳn là đều
không chịu nói. Một khi đã như vậy, cần gì tôi phải mở miệng hỏi đây?”
“Thôi, để tôi chủ động nói cho anh biết kết quả cuối cùng đi.” Tôn
Nguy thở dài, bỗng nhiên hắn cảm giác được công phu hàm dưỡng của Trương Văn Trọng thật sự là cao minh.
“Cuối cùng hoàng thân Charles làm ra quyết định. Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho nữ
hoàng Elizabeth, thì hắn sẽ đem món văn vật kia trả lại cho chúng ta.”
Tôn Nguy rành mạch nói.
Trương Văn Trọng cười nhạt
một tiếng: “Yên tâm! Món văn vật lưu giữ trong bảo tàng Anh quốc. Sớm
hay muộn cũng đều phải thu hồi về.”
Những lời này tuy nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một loại tự tin mười phần.
Tôn Nguy tâm tình khẽ lay động, vội vàng dò hỏi: “Trương ca, chẳng lẽ anh có tính toán trước rồi sao?”
Trương Văn Trọng cười thần bí, nói: “Cậu cảm thấy, tôi có phải người thích làm xằng bậy hay không?”
....
Trải qua một đoạn thời gian phi hành buồn chán. Cuối cùng chiếc phi cơ chuyên dụng cũng đáp xuống sân bay London Heathrow. Ngay khi Trương Văn Trọng cùng hoàng thân Charles cẩn thận đi xuống, thì cánh phóng viên
paparazzi không biết từ đâu xuất hiện, âm thầm giương máy ảnh kĩ thuật
số lên chụp trộm.
Những tay săn ảnh paparazzi của
nước Anh vô cùng chuyên nghiệp. Khi nữ hoàng Anh quốc mới sinh bệnh, thì bọn họ cũng đã bao vây chung quanh cung điện Buckingham để thu thập tin tức rồi.
Đám paparazzi mua thông tin của nhân viên
cảnh vệ trong điện Buckingham, nên biết được tin tức hoàng thân Charles
đi tìm bác sĩ về chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth.
Tin tức trọng đại này, nhất thời khiến cho đám paparazzi bạo phát tinh
quang trong mắt. Dồn cả vốn liếng lẻn vào trong phi trường cắm chốt chờ
đợi. Quả nhiên lão thiên gia không phụ lòng người, để cho bọn họ chụp
được rất nhiều phô ảnh rõ nét.
Một tay paparazzi vừa chụp ảnh, vừa hưng phấn nói chuyện cùng đồng bạn: “Ha ha, Grimm! Lần này chúng ta phát tài rồi....”
Gã đồng bạn của hắn cũng cười nói: “Đúng vậy! Lần này chúng ta đã phát tài rồi. Những bức ảnh này bán ra sẽ được một khoản tiền cực lớn! Hiện
giờ cả nước đang theo dõi thông tin bệnh tình của nữ hoàng mà.”
Trong khi đám paparazzi điên cuồng chụp ảnh. Thì Trương Văn Trọng cùng hoàng thân Charles cũng ngồi vào xe. Bốn chiếc Bentley màu đen, chậm
rãi lao ra khỏi sân bay London Heathrow.