Alan vừa nói dứt lời, Vưu Tình cầm một chai sữa đẩy cửa phòng bệnh đi
vào. Khi đặt chai sữa lên tủ giường bệnh, nàng hỏi: “Trọng ca, Alan có
sao không? Không có trở ngại gì chứ?”
Sắc mặt Alan
khẽ biến, vội vàng nhìn Trương Văn Trọng với ánh mắt khẩn cầu, hắn cũng
không hi vọng Vưu Tình biết được bí mật này.
Trương
Văn Trọng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Alan, cho nên hắn cũng không
nói sự thật với Vưu Tình, chỉ nói: “Yên tâm đi, không có gì trở ngại.”
“Không có trở ngại là tốt rồi.” Vưu Tình nhất thời thở phào nhẹ nhõm,
vỗ ngực sợ hãi nói: “Vừa thấy hắn đột nhiên mở mắt, tôi còn cho rằng
bệnh tình hắn chuyển biến xấu hoặc nặng thêm, thực sự dọa tôi một cú
sốc.”
Alan nghe được lời nói của nàng, đôi mắt buồn
bã nhất thời liền sáng lên, nhìn Vưu Tình kích động hỏi: “A, Vưu Tình,
cô đang lo lắng cho tôi sao?”
Vưu Tình hồi đáp:
“Không sai, Alan, tôi đích thật đang lo lắng cho anh. Nhưng anh không
nên hiểu lầm, sự lo lắng của tôi, chỉ là lo cho một người bạn bình
thường mà thôi. Bất luận người bạn nào của tôi gặp phải trọng bệnh, tôi
đều sẽ vì họ mà lo lắng.”
Alan yếu ớt thở dài một
hơi, hồi đáp: “Có thể làm bạn bình thường với cô, tôi cũng đã rất thỏa
mãn. Hiện tại tôi không còn dám tiếp tục hi vọng xa vời cùng cô phát
triển thành quan hệ tình lữ nữa.”
Vưu Tình đầu tiên
sửng sốt, sau đó vui mừng nói: “Thật tốt quá, Alan, cuối cùng anh cũng
đã nghĩ thông. Tôi đã sớm nói qua, với điều kiện của anh, muốn tìm bạn
gái sẽ rất dễ dàng, hà tất vẫn luôn dây dưa tôi làm chi. Ai, được rồi,
anh có người nào thích hợp chưa? Có muốn tôi giới thiệu cho anh mấy
người bạn thật tốt hay không?”
Alan nỗ lực nở nụ cười, hồi đáp: “Không cần đâu, tạm thời tôi còn chưa muốn tìm.”
Vưu Tình với tính cách hoạt bát vô tư, cũng không nhận thấy được dáng
tươi cười của hắn có chút khổ sở, còn đang không ngừng quảng cáo những
vị chị em tốt của mình trong trường đại học tại Anh quốc.
Thậm chí ngay cả Trương Văn Trọng cũng không chịu được, cười khổ vỗ
vai nàng, nói: “Được rồi, Vưu Tình, đừng nói nữa. Chúng ta nên đi trở
về, ngày hôm nay là sinh nhật của chị cô đó.”
“Ác,
đúng rồi.” Vưu Tình cuối cùng cũng phục hồi lại từ trong vai diễn làm bà mối, nhìn Alan đang nằm trên giường bệnh nói: “Alan, rất xin lỗi, chúng tôi phải đi. Nhưng anh cũng không cần lo lắng, tôi sẽ mời một vị hộ sĩ
tốt nhất phụ trách chiếu cố cho anh cả hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Mặt
khác, đợi đến ngày mai, tôi sẽ đến thăm anh.”
Alan
nói: “Ân, hai người đi thôi. Được rồi, Vưu Tình, giúp tôi nói lời xin
lỗi với chị của cô. Ngày hôm nay là sinh nhật của nàng, vốn nên là ngày
thật đáng vui mừng, nhưng tôi lại bị bệnh trong ngày sinh nhật của cô
ấy, theo tôi được biết, chuyện như vậy tại Trung Quốc sẽ là điềm xấu
phải không?”
Vưu Tình cười khúc khích, nói: “Đây là ý nghĩ cổ hủ bao nhiêu năm trước rồi? Hiện tại đã không còn mấy ai tin
vào những chuyện như vậy nữa đâu. Hơn nữa sinh bệnh hay không, làm người ai có thể dự liệu trước? Anh nha, đừng suy nghĩ lung tung, an tâm nằm
dưỡng bệnh đi.”
“Ân.” Alan gật đầu, trước khi đi,
Trương Văn Trọng nói: “Alan, thân thể của anh còn cần hai ngày thời gian mới có thể khôi phục lại tiêu chuẩn có thể tiếp thu trị liệu. Tôi kiến
nghị anh nên liên hệ với người nhà, đem tình huống của anh nói cho họ
biết.”
Alan hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương
Văn Trọng, gật đầu đáp: “Ân, tôi đã biết, tôi sẽ mau chóng liên lạc với
người nhà.”
Chiếc xe mười sáu chỗ màu đen vẫn còn đỗ
ngay bãi đỗ xe của bệnh viện, tài xế đang ngồi chờ trong bãi, nhìn thấy
Trương Văn Trọng và Vưu Tình đi ra, vội vã đứng dậy nghênh đón, đưa bọn
họ tới bãi đỗ xe, lên xe chạy về biệt thự Vưu gia.
Khi Trương Văn Trọng và Vưu Tình quay trở về biệt thự Vưu gia, buổi yến hội của Vưu Giai cũng đã sắp kết thúc.
Tuy rằng Vưu Giai rất muốn ở chung một chỗ với Trương Văn Trọng, nhưng khổ nỗi vẫn không tìm được cơ hội tốt. Cho nên cho đến lúc yến hội kết
thúc, nàng cũng không thể ở chung trò chuyện với hắn.
Tuy rằng có chút thất vọng đối với việc này, thế nhưng khi nàng cúi đầu nhìn thấy chuỗi Thôi Xán Ngân Hà trên cổ, tâm tình nhất thời biến thành vô cùng hài lòng. Trương Văn Trọng đưa quà sinh nhật này cho nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ đến. Nàng vốn cho rằng, Trương Văn Trọng chỉ là một tên đầu gỗ, sẽ tùy tiện tặng một món quà nào đó mà những cô gái bình
thường thích nhất cho rằng quà sinh nhật. Nhưng không có nghĩ đến,
Trương Văn Trọng lại tặng cho nàng một kiện hi thế trân bảo chưa từng
được nhìn thấy!
Khi đưa tiễn Trương Văn Trọng đến cửa biệt thự, Vưu Giai còn có chút lưu luyến, nói: “Trọng ca, hiện tại trời đã khuya, hay để tôi đưa anh về nhà.”
Trương Văn
Trọng không khỏi nở nụ cười, đưa tay chỉ vào biệt thự, ngay bên trong
biệt thự, cha mẹ nàng và chú bác anh em nàng cũng đều đã đến. Cũng chỉ
còn thiếu Vưu Lương, bởi vì hắn đã lái xe đi đón Vưu Thiên Hải. Nguyên
lai người nhà họ dự định sẽ buổi yến hội kết thúc, sẽ có một buổi tiệc
gia đình, do người nhà chúc mừng sinh nhật cho Vưu Giai.
“Bọn họ còn đang chờ chúc mừng sinh nhật cho cô đó, nếu như cho diễn
viên chính tiễn tôi về nhà, chẳng phải để cho họ phải đợi lâu?” Trương
Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Được rồi, Vưu Giai, cô cũng đừng quản tôi
nữa. Tôi tự mình về là được.”
“Vậy…được rồi.” Sau
thoáng do dự ngắn ngủi, Vưu Giai đành nghe theo lời của Trương Văn
Trọng. Nhưng khi Trương Văn Trọng xoay người muốn đi, nàng cũng đột
nhiên gọi hắn lại, đỏ mặt nói: “Trọng ca, quà sinh nhật anh tặng cho
tôi, tôi rất thích. Tôi cũng có món quà đáp lễ cho anh.”
“Đáp lễ?” Trương Văn Trọng sửng sốt.
Ngay khi hắn ngây người, Vưu Giai đột nhiên kiễng chân, đôi môi kiều
diễm ôn nhuận đỏ mọng tiến đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đáp lên đôi môi
của hắn.
Cảm giác ấm áp, mềm mại, ngọt ngào nhất thời hiện lên trong lòng Trương Văn Trọng.
Hai người hôn môi nhau cũng không lâu, chỉ khoảng ba bốn giây.
Khi hai đôi môi rời nhau, Vưu Giai gương mặt đỏ bừng, trái tim nhảy
lên dữ dội, nhưng nàng cũng không biểu hiện thái độ thẹn thùng quá mức
của một cô gái nhỏ, mà có chút tự nhiên duyên dáng nói: “Trọng ca, nụ
hôn này, là tôi tặng cho anh đáp lễ. Trời đã tối, anh đi cẩn thận.” Dứt
lời, nàng xoay người đi đến chỗ người thân của mình.
Lúc này những khách nhân đến tham gia yến hội cũng đã về hết, cho nên
cũng không có người nhìn thấy một màn Vưu Giai hôn Trương Văn Trọng.
Nhưng Vưu Tình đứng ngay trước nhà chờ Vưu Giai, cũng may mắn nhìn thấy
một màn này, nàng vui cười nhìn Vưu Giai giơ lên ngón tay cái, trêu đùa
nói: “Chị, rốt cục có tính là hôn môi bạo lực hay không? Lợi hại, không
ngờ chị lại chơi trò bạo lực đẩy ngược!”
Vưu Giai vẻ
mặt đỏ bừng liếc mắt trừng nàng, xì nói: “Cô gái nhỏ, câm miệng cho chị, em không nói lời nào, không ai xem em là câm điếc.”
“Muốn em câm miệng cũng được, trừ phi…” Vưu Tình cười hắc hắc, chỉ vào
Thôi Xán Ngân Hà nói: “Chị chị cho em mượn đeo hai ngày.”
“Điều đó không có khả năng.” Vưu Giai kiên quyết cự tuyệt.
Vưu Tình cười hì hì nói: “Em không chắc mình sẽ không tiết lộ bí mật
đâu, nói không chừng, chốc nữa em ở ngay trước mặt ông nội và mọi người, đem một màn biểu diễn sinh động vừa rồi thể hiện ra đó.”
“Hay cho cô gái nhỏ, cũng dám uy hiếp chị!”
“Em uy hiếp chị đó, thì thế nào đây?”
“Xem chị làm sao thu thập em.”
“A ha ha ha…”
Hai chị em Vưu Giai và Vưu Tình ở ngay trước cửa biệt thự đùa giỡn
rượt đuổi nhau. Sự khẩn trương trong lòng Vưu Giai cũng bởi vì đùa giỡn
với em gái mà tan biến mất. Vưu Giai cẩn thận quay nhìn lại chỗ Trương
Văn Trọng vừa đứng khi nãy, thân ảnh của hắn đã sớm tiêu thất.
Thấy một màn như vậy, Vưu Tình nhịn không được cười nói: “Chị, người
ta đã đi, sao chị còn nhìn gì vậy? Hay nha, còn đang lưu luyến, nói như
vậy anh rể tương lai của em, tám chín phần mười là họ Trương kia rồi?”
“Được rồi, đừng ở đây nói linh tinh với chị nữa, chúng ta nhanh vào
nhà thôi.” Vưu Giai vội vã nói sang chuyện khác, cùng Vưu Tình đi vào
biệt thự.
Lúc này Trương Văn Trọng đã đi ra khỏi khu
biệt thự Hồng Thành Cao Đương, đứng ngay ven đường chờ xe taxi. Vừa rồi
nụ hôn thình lình của Vưu Giai, làm tâm thần của hắn có chút nhộn nhạo.
Cảm giác như vậy, cũng như khi Lâm Tử Mạn hôn hắn, cũng từng xuất hiện
qua.
Ngay lúc này, Đàm Thanh cưỡi xe máy, xuất hiện ngay trước mặt hắn, nói: “Trương ca, lên xe đi, tôi đưa anh về nhà.”
Trương Văn Trọng vội vã thu liễm tâm thần, hồi đáp: “Không cần phiền
phức cô đưa tiễn, tôi tự đi xe taxi được rồi mà. Hiện tại trời cũng
không còn sớm, cô tự nhanh về nhà thôi.”
Đàm Thanh nói: “Lên xe đi, Trương ca, đừng nhăn nhó dây dưa như đàn bà.”
“Xem ra, để phòng ngừa tôi trở thành loại thứ ba bất nam bất nữ, tôi
đành ngồi xe của cô về nhà thôi.” Trương Văn Trọng nói giỡn, sau đó lên
xe ngồi sau lưng Đàm Thanh.
Đàm Thanh vẫn bảo trì
tiêu chuẩn lái xe cực nhanh theo thói quen của mình. Sau một lúc lái xe
nhanh như điện chớp, nàng đưa Trương Văn Trọng về đến tiểu khu Hoa Hàng, đồng thời đưa hắn đến dưới khu lầu hắn ở trọ.
“Sau này cô nên lái xe chậm hơn một chút thì tốt hơn cho cô.”
“Chạy chậm một chút sao?” Đàm Thanh thoáng sửng sốt, sau đó lại nhớ
tới vừa rồi khó khăn mới có cơ hội ở cùng hắn một chỗ, mình lại một
đường vọt xe nhanh như vậy đưa hắn trở về nhà mà không kịp nói chuyện
gì.
Đàm Thanh vừa hiểu ra, nhất thời ảo não không
ngớt, trong lòng thầm nghĩ: “Phải nha, lẽ ra mình nên chạy chậm một
chút, hẳn nên học như trong ti vi, một đường chậm rãi ngắm phong cảnh.”
“Trương ca, anh nói đúng, sau này tôi sẽ lái chậm một chút.” Nàng gật đầu, vẻ mặt chăm chú nói.
“Thời gian không còn sớm nữa, cô nhanh về nhà đi thôi.” Trương Văn Trọng khoát tay cáo từ, xoay người đi lên trên lầu.
“Trương ca.” Đàm Thanh đột nhiên mở miệng gọi Trương Văn Trọng, đợi
khi hắn xoay người lại, mới làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không
buông tha đâu.” Dứt lời nàng rồ máy xe, nhanh như chớp chạy đi. Chỉ để
lại một mình Trương Văn Trọng đứng ngây ngốc dưới lầu, không hiểu gì vò
đầu lẩm bẩm: “Sẽ không buông tha? Sẽ không buông tha cái gì?”