Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai nhất tề ngoảnh đầu nhìn về phương hướng
truyền ra thanh âm, thì trông thấy hai nam một nữ đang cất bước tiến đến đình lầu ven hồ, đồng thời cũng đang nhìn vào bọn hắn.
Một gã nam nhân trong đó, thoạt nhìn khá lớn tuổi, chưng diện âu phục
màu ghi xám, bộ dạng anh tuấn giống như diễn viên điện ảnh trong phim
truyền hình Hàn Quốc. Giờ phút này, hắn đang tươi cười hớn hở nhìn chằm
chằm vào Vưu Giai. Về phần đôi nam thanh nữ tú đi theo phía sau hắn, ánh mắt lại rơi xuống người Trương Văn Trọng, thần tình vừa kinh ngạc vừa
có chút bối rối.
Bởi vì đôi nam nữ này đã từng gặp
qua Trương Văn Trọng. Cô gái trẻ kia chính là Hoàng Nguyệt, bạn học của
Tô Hiểu Hồng, còn nam thanh niên tên là Park Tonje, bạn trai người Hàn
của nàng.
“Thật không ngờ lại gặp được hai người kia ở chỗ này? Như thế nào bọn họ vẫn còn ở Ung Thành nhỉ!” Trương Văn Trọng
nheo mắt nhìn đôi nam nữ thanh niên, mỉm cười. Theo sau lại quẳng ném
ánh mắt về phía gã đàn ông đang nhanh chân bước tới đình lầu. Bất tri
giác kinh ngạc phát hiện ra, diện mạo của người này có sáu bảy phần
tương tự Park Tonje, chắc hẳn cũng là người Hàn Quốc, hơn nữa còn có họ
hàng với Park Tonje.
Trông thấy gã người Hàn đang
bước nhanh tới đây, trên mặt Vưu Giai cũng che kín biểu tình chán ghét,
oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên hỗn đản này, như thế nào lại
gặp phải hắn ở đây chứ? Nếu biết trước, đánh chết mình cũng không đặt
cơm ở nhà hàng này.”
Từ ngày quen biết Vưu Giai cho
đến nay, ngoại trừ cái tên Dương Nghị trước kia thường xuyên tìm nàng
dây dưa ra, Trương Văn Trọng chưa từng thấy nàng chán ghét ai giống như
lúc này, hắn nhịn không được tò mò hỏi: “Vưu Giai, người này là ai vậy?
Dường như em không thích hắn đi? Có chuyện gì thế?”
Vưu Giai cũng không hề muốn giấu giếm Trương Văn Trọng cái gì, nên hồi
đáp: “Người kia là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nhạc, do vốn đầu tư của
Hàn Quốc, tên là Park Ji Bin. Người này tính tình phi thường cao ngạo,
trong mắt không coi người nào ra gì. Lần này tập đoàn Vưu thị có một vụ
hợp tác kinh doanh với tập đoàn Thiên Nhạc, hắn là người phụ trách được
cử tới Ung Thành kí kết hợp đồng. Sở dĩ em chán ghét hắn như vậy, cũng
không phải bởi vì cái tính cao ngạo của hắn, mà là hắn luôn muốn dây dưa với em. Em từng nói rất nhiều lần, em đã có bạn trai, nhưng hắn một mực không nghe, ngược lại càng gây phiền toái nhiều hơn ngày trước.”
Sự tình quả đúng như Vưu Giai nói, ngay khi gã Park Ji Bin này vừa mới trông thấy Vưu Giai, nhất thời liền giật mình, hắn đã từng gặp qua rất
nhiều người đẹp, nhưng không một ai thiên sinh lệ chất giống như Vưu
Giai. Huống chi Vưu Giai trừ bỏ xinh đẹp, còn vô cùng thông minh quý
phái, một nữ nhân tài mạo song toàn như nàng, ở trên đời này cũng là vưu vật hiếm có khó tìm. Cho nên, Park Ji Bin lập tức phát thệ, hướng nàng
theo đuổi mãnh liệt, tựa hồ hắn không lấy được nàng, nhất định sẽ không
chịu bỏ qua. Điều này cũng làm cho Vưu Giai thập phần đau đầu.