Đợi tất cả mọi người rời đi xong, Trương Văn Trọng theo bên trong Càn
Khôn Hồ, lấy ra ba mươi sáu tấm bùa, thiết trí một cái Lục Huyền Phù
Trận ở trong phòng khách, để nâng cao tác dụng hội tụ linh khí.
Tuy rằng linh lực trong nội thể của Trương Văn Trọng, dưới sự trợ giúp của đan dược cùng Vô Âm, đã khôi phục ít nhiều. Nhưng bấy nhiêu đó vẫn
là chưa đủ. Cho nên, Trương Văn Trọng đành phải mượn Lục Huyền Phù Trận, lợi dụng linh khí nồng đậm dồi dào trong linh cư, mới có thể chữa khỏi
thương thế cho Tô Hiểu Hồng, và đem yêu linh trục xuất ra khỏi cơ thể
tám người kia.
Thiết trí Lục Huyền Phù Trận xong,
Trương Văn Trọng chẳng quản nghỉ ngơi. Liền móc một viên đan dược ném
vào miệng, rồi lập tức khởi động trận pháp, khiến nó đem linh khí dồi
dào trong linh cư, kéo đến phía Tô Hiểu Hồng cùng tám người bị yêu linh
chiếm xác. Đem bọn họ vây tròn vào giữa trung tâm.
Nếu bình thường, chuyện này đối với Trương Văn Trọng mà nói thì không
khó khăn gì. Thậm chí phất tay một cái là có thể hoàn thành. Nhưng bây
giờ, hắn đang thiếu hụt linh lực, cộng thêm tinh thần mệt mỏi quá độ,
khi mạnh mẽ khởi động Lục Huyền Phù Trận này, thì sức ép cũng gây cho
hắn một loại cảm giác đau đớn thấu tim. Bất quá, hắn không bởi chuyện
này mà dừng tay, ngược lại, hắn còn cắn chặt răng kiên trì khởi động
trận pháp.
Đợi tới khi Lục Huyền Phù Trận tập trung
đủ linh khí. Lúc này Trương Văn Trọng mới dừng tay, cất bước tiến vào
trong trận, đi tới phía Tô Hiểu Hồng nằm thẳng trên sàn nhà, hai mắt
nhắm nghiền bởi vì hôn mê bất tỉnh. Chuẩn bị chữa thương cho nàng trước
tiên.
Bởi vì ba mươi sáu cây lôi châm, đều cắm hết
lên trên tám người bị yêu linh chiếm xác, thay mặt hắn phong ấn yêu
linh. Mà ngân châm bình thường rất khó đạt được hiệu quả chữa trị, dù
sao thương thế của Tô Hiểu Hồng cũng không phải bình thường. Cho nên
Trương Văn Trọng ngậm đắng nuốt cay, cố nén cơn đau nhức truyền ra từ
kinh mạch, niệm tụng lên một câu thần chú, để linh lực mỏng manh trong
nội thể phóng xuất ra ngoài, hơn nữa ngưng tự thành hình mười hai cây
linh châm màu vàng nhạt.
Trên phương diện trị thương
hiệu quả, linh châm cũng chẳng kém hơn lôi châm bao nhiêu. Chẳng qua,
hình thành linh châm sẽ phi thường hao tổn linh lực. Chỉ với mười hai
cây linh châm ít ỏi này, cũng đã khiến cho linh lực vừa mới khôi phục
của Trương Văn Trọng, liền tiêu hao sạch sẽ. Bất quá, đối với Trương Văn Trọng mà nói, chỉ cần có thể chữa khỏi thương thế của Tô Hiểu Hồng,
đừng nói là tiêu hao một chút linh lực, dù cho có phải thuyên giảm tu
vi, từ Luyện Hư trung kỳ, giáng xuống Dưỡng Khí kỳ, hắn cũng không chùn
bước.
Đợi mười hai cây linh châm hoàn toàn ngưng tụ
thành hình xong. Trương Văn Trọng khẽ vẫy song chưởng, đem chúng nó thu
vào trong lòng bàn tay. Hắn không có lãng phí thời gian, lập tức cầm
mười hai cây linh châm, phân biệt đâm vào mấy huyệt Thủ Thiếu Âm Tâm
Kinh và Thủ Quyết Âm Tâm Bào*. Cũng dùng Linh Hư Quy Hồn Châm Pháp mà
hành châm lưu loát.
Lúc sau, Trương Văn Trọng thoái
lui ra mấy bước. Lần thứ hai lấy đan dược nuốt vào trong miệng, khoanh
chân ngồi xuống, khôi phục linh lực tiêu hao quá độ cùng thể lực.
Ngay tại thời khắc Trương Văn Trọng khoanh chân nghỉ ngơi. Từng luồng
linh khí giống như vân vụ, cũng lan tỏa đến phía mười hai cây linh châm
cắm ở trên người Tô Hiểu Hồng. Dọc theo thân châm xâm nhập vào bên trong cơ thể của nàng.
Dưới tác dụng của linh khí xâm
nhập, thân thể Tô Hiểu Hồng chậm rãi bốc lên giữa không trung. Từng
đợt...từng đợt linh khí dùng mắt thường có thể nhìn thấy, đang quấn
quanh ở trên người nàng, tựa như ảo mộng, tựa như Vân Vụ tiên tử rơi
xuống trần gian.
Dưới tác dụng châm cứu của Trương
Văn Trọng, cùng tác dụng của linh khí sung mãn tại linh cư. Khỏa Thất
Khiếu Linh Lung Tâm cũng được chữa trị ngay cấp tốc.
Khoanh chân điều dưỡng hơn một giờ sau, cuối cùng linh lực cạn kiệt
trong nội thể Trương Văn Trọng, cũng đã khôi phục được ít nhiều. Hắn
đứng dậy bước tới phía tám người bị yêu linh chiếm xác. Trong miệng tụng niệm chú ngữ, hai tay cũng bắt quyết chỉ thẳng vào bọn hắn.
Từng luồng linh khí, từ ngón tay Trương Văn Trọng tuôn chảy vào trong cơ thể tám người.
Đợi quá trình hoàn tất xong, Trương Văn Trọng mới vung tay lên, đem ba mươi sáu cây lôi châm cắm trên thân tám người, thu ngược trở về.
Lôi châm vừa rời khỏi thân thể, tám con yêu linh thoát khỏi phong ấn
cưỡng chế. Ngay lập tức chiếm đoạt lại thân xác của người bị khống chế.
Dưới khí thế âm sâm, hùng hổ đánh về phía Trương Văn Trọng, giống như
muốn đem hắn xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Thấy tám
người bị yêu linh khống chế, hung hăng đánh về phía mình. Trương Văn
Trọng không tránh cũng không né, giương tay phải lên bắt quyết, trong
miệng khẽ phun ra một chữ: “Buộc!”
Linh lực chú ngữ
văn vừa tiềm ẩn trên thân tám người, chợt tản mát ra từng luồng quang
mang sặc sỡ. Tám người đang xông tới phía Trương Văn Trọng, tức thì bị
lực lượng cường đại của linh lực chú ngữ văn ngăn cản. “Bùm” thanh âm
vang lên liên miên không dứt, tám người bọn hắn đều ngã lộn nhào ở trên
mặt đất.
Tám con yêu linh, hiển nhiên đối với tình huống này không cam lòng, liều mạng giãy giụa, muốn đứng lên.
Thế nhưng, lực lượng do chú ngữ văn truyền ra, lại nặng nề giống như Thái sơn áp đỉnh. Khiến bọn hắn tựu không thể đứng dậy.
Tay phải Trương Văn Trọng vội vàng tạo thành pháp ấn, trong miệng lần thứ hai phun ra một chữ: “Trục!”
Từng chuỗi thanh âm kêu rên thảm thiết. Lập tức vang vọng lên! Tám con yêu linh thần tình dữ tợn, liền bị linh lực chú ngữ văn trục xuất ra
bên ngoài. Tuy chúng nó liều mạng giãy giụa phản kháng, nhưng vẫn không
nổi lên chút tác dụng nào.
Trong quá trình trục xuất
yêu linh, linh lực chú ngữ văn cũng bảo vệ lục phủ ngũ tạng của tám
người này. Để tránh tạo thành thương tổn.
Đợi cho tám con yêu linh hoàn toàn bị kéo ra. Trương Văn Trọng liền nhanh tay lấy
Càn Khôn Hồ ra, chỉ thẳng vào tám con yêu linh đang rên rỉ quằn quại,
khẽ quát một tiếng: “Thu!”
Một cỗ hấp lực vô hình, từ bên trong Càn Khôn Hồ phóng xuất ra. Bao trùm lên người tám con yêu
linh, đem chúng nó hút vào Càn Khôn Hồ.
Lúc này, Trương Văn Trọng cũng theo vào bên trong Càn Khôn Hồ.
Hiện tại quang cảnh trong Càn Khôn Hồ đã khác xưa rất nhiều. Dưới bàn
tay phát triển, điều chỉnh của Tiêu Đồ, Minh xà cùng Ngũ độc yêu, Càn
Khôn thế giới quả thực là đã thay đổi triệt để!
Bất
quá, lúc này Trương Văn Trọng không có tâm tình đi ngắm phong cảnh. Hắn
ôm tám con yêu linh không còn khả năng phản kháng, quẳng chúng nó vào
trong dòng Cửu Khúc Tiên Hà.
Nguyên bản Cửu Khúc Tiên Hà đang lăn tăn không chút gợn sóng. Nháy mắt liền dâng lên từng đợt
sóng dữ, trùng trùng điệp điệp, hóa thành một con rồng nước dữ tợn, đem
tám con yêu linh nuốt vào trong bụng...
Cũng không
biết trải qua bao nhiêu lâu, Cửu Khúc Tiên Hà mới khôi phục lại vẻ bình
yên vốn có. Sau khi nuốt chửng tám con yêu linh, Cửu Khúc Tiên Hà đánh
linh hồn lạc ấn lên tinh thần của bọn chúng, rồi mới chậm rãi đưa tới
trước mặt Trương Văn Trọng.
Tám con yêu linh hai chân vừa chạm đất, liền quỳ xuống trước mặt Trương Văn Trọng, đồng thanh hô lớn: “Tham kiến chủ nhân!”
Sở dĩ, Trương Văn Trọng cần hao tốn nhiều công phu, dùng Cửu Khúc Tiên Hà bức bách tám con yêu linh nhận thức hắn làm chủ nhân như vậy. Trước
mắt có hai lý do, thứ nhất, muốn từ trong miệng tám con yêu linh truy
hỏi vị trí khe nứt không gian tại Ung Thành. Thứ hai là sử dụng chúng nó làm khí linh cho pháp bảo. Dùng yêu linh thay thế khí linh, tuy rằng uy lực kém hơn khí linh chân chính. Nhưng nếu so sánh cùng đám linh thú
bình thường hoặc oán quỷ thì vẫn còn mạnh hơn rất nhiều.
Trương Văn Trọng đảo mắt nhìn tám con yêu linh một cái. Cũng không kêu chúng nó đứng dậy, mà đi thẳng vào vấn đề: “Cái khe nứt không gian ở
Ung Thành, đến tột cùng là giấu ở chỗ nào?”
Tám con yêu linh quả nhiên không để cho hắn phải thất vọng, trăm miệng một lời đáp: “Trên bầu trời!”
Trương Văn Trọng giật mình kinh ngạc: “Cái gì? Khe nứt không gian ở
trên bầu trời sao? Khó trách chúng ta lùng sục khắp Ung Thành, mà không
thể tìm được.”
Trương Văn Trọng lại hỏi: “Vị trí cụ thể là ở đâu?”
Trên mặt tám con yêu linh, nhất thời toát ra một tia bất an, cẩn thận
hồi đáp: “Chủ nhân, chúng ta chỉ nghe nói cái khe nứt không gian kia là ở trên trời. Còn vị trí cụ thể thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Bởi
vì chúng ta không phải chủ động chạy ra khỏi Hỗn Độn Tu La Giới. Mà là
bị Lệ Yểm bắt giữ làm tù binh, đến nhân gian thay nó bán mạng...”
Trương Văn Trọng nhíu mày hỏi: “Ý các ngươi chính là nói hung phạm đứng sau những vụ mất tích liên hoàn, chính là Lệ Yểm?”
Tám con yêu linh gật đầu: “Chính là nó!”
Nhất thời sắc mặt của Trương Văn Trọng trở nên nghiêm túc dị thường:
“Lệ Yểm chạy ra khỏi Hỗn Độn Tu La Giới. Chuyện này phi thường không ổn
rồi. Tên Lệ Yểm này, lòng dạ ngoan độc không ai bì kịp ah! Nói như thế,
những vụ án mất tích liên hoàn lúc trước, chính là do nó đang tìm người
thích hợp để đào tạo thành Cửu ma sao? Một khi đào tạo Cửu ma xong, Lệ
Yểm sẽ khôi phục lực lượng, muốn tiêu diệt chúng nó, cũng là tương đối
khó khăn! Xem ra, phải điều chỉnh lại kế hoạch, mau chóng truy lùng tung tích Lệ Yểm, thừa dịp lực lượng của chúng nó còn chưa khôi phục lớn
mạnh, đem chúng nó tóm gọn luôn một mẻ...”