Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại, quát lớn: “Thời điểm chiến đấu tại sao lại phân tâm? Cô muốn chết phải không?”
Tuy rằng biết Trương Văn Trọng mắng rất đúng, nhưng cô gái nhỏ vẫn cảm giác vô cùng ủy khuất, bậm đôi môi nhỏ nhắn, dùng thanh âm yếu ớt nói
thầm: “Còn không phải bị ông làm tức giận? Nếu không bởi vì ông, tôi làm sao lại phân tâm chứ?”
Nói lại, trận chiến đấu bắt giết Cửu Anh kỳ thực chỉ là trận đầu tiên của cô gái nhỏ này.
Trước đó tuy rằng cô bé đã từng cùng sư phụ huynh, sư tỷ thậm chí sư
bá sư thúc trong tông phái tỷ thí qua, nhưng dù sao cũng không phải thực chiến, dù ngẫu nhiên có sự sai lầm phân tâm, cũng sẽ không đánh mất
tính mạng, tối đa chỉ bị sư phụ quở trách la mắng. Thế nhưng hiện tại,
sau trận kiếp nạn vừa rồi được thoát chết, cô bé đã rõ ràng nhận thức
được, thực chiến và tỷ thí tuyệt đối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau,
một khi phân tâm sai lầm, sẽ trả giá chính tính mạng của mình.
Cô gái nhỏ bị mồ hôi lạnh tuôn ra trong nháy mắt làm ướt đẫm thân thể, nhìn phía sau lưng của Trương Văn Trọng, mấp máy môi, tuy rằng cuối
cùng cũng không đem lời cảm kích nói ra miệng, nhưng ở trong lòng của
nàng, cũng đã xem Trương Văn Trọng là ân nhân cứu mạng. Trương Văn Trọng cũng không biết tâm tư của cô gái nhỏ này, hắn cũng không có tâm tình
đi nghiên cứu. Vào lúc này, hắn chỉ đang nhìn chằm chằm Cửu Anh, nhíu
mày, trong lòng thầm kêu một tiếng: “Cổ quái!”
Nguyên lai, ngay vừa rồi khi hắn phóng tới cứu cô gái nhỏ, cũng từng âm thầm
triệu hồi ra Âm Dương Nhị Khí Đinh, dùng Súc Địa Thành Thốn thuật đột
nhiên cho chúng xuất hiện ngay phía sau Cửu Anh, bắn về huyệt Mệnh Môn
cùng huyệt Vĩ Các hai huyệt đạo trí mạng. Hắn vốn cũng không hi vọng xa
vời có thể dùng Âm Dương Nhị Khí Đinh có thể đâm vào hai huyệt vị này,
chỉ mong muốn có thể bức Cửu Anh bị rối loạn một phen. Nhưng làm hắn
trăm triệu thật không ngờ chính là Cửu Anh lại không hề tránh né, ngạnh
kháng Âm Dương Nhị Khí Đinh.
Toàn bộ yêu vật khi biến thành hình người, huyệt vị quanh thân cũng giống loài người như đúc.
Cho nên Âm Dương Nhị Khí Đinh đâm vào huyệt Mệnh Môn và huyệt Vĩ Các, dù không thể đánh gục nó ngay tại chỗ, chí ít cũng có thể làm cho nó thân
chịu trọng thương. Nhưng làm Trương Văn Trọng nhíu mày kinh ngạc chính
là, Cửu Anh đã bị trúng Âm Dương Nhị Khí Đinh, không ngờ ngay một chút
phản ứng cũng không có, thậm chí dù tiếng kêu đau đớn cũng không, cảm
giác giống như một xác chết không còn chút phản ứng.
Chờ một chút…xác chết?
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, trong đầu nhất thời
hiện lên một đạo linh quang, lập tức đem phản ứng của Cửu Anh cùng vấn
đề cổ quái liên hệ cùng nhau, suy đoán: “Lẽ nào nói, người này cũng
không phải Cửu Anh hóa thân, mà là một hành thi bị Cửu Anh điều khiển?”
Càng nghĩ, Trương Văn Trọng càng cảm thấy khẳng định.
Tuy rằng trước đây Trương Văn Trọng chưa từng gặp qua Cửu Anh, thế
nhưng ghi chép trong một quyển Yêu Điển từ thời kỳ thượng cổ ghi lại,
Cửu Anh sở dĩ có tên là Cửu Anh, không chỉ vì nó có chín cái đầu có
tiếng kêu giống như trẻ con, đồng thời khi nó hóa thành hình người chỉ
có thể hóa thân thành dáng dấp của một đứa trẻ mới sinh. Mà người đứng
ngay trước mặt, làm gì có dáng dấp như một trẻ sơ sinh? Rõ ràng là một
người trung niên mập mạp có khuôn mặt hèn mọn!
Vùng
lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, âm thầm suy tư: “Vì sao Cửu
Anh không tự mình động thủ, mà điều khiển một cụ hành thi đánh nhau với
mấy người béo hòa thượng? Lẽ nào nói…” Với tu vi Kim Đan trung kỳ của
Cửu Anh, lại chỉ có thể phát huy ra thực lực của Kết Đan hậu kỳ…
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng: “Cửu Anh thân chịu trọng
thương, không có cách nào tự mình động thủ, cho nên bị ép chọn dùng hành thi đến giả mạo bản thể của nó, cùng bốn người béo hòa thượng đánh
nhau?”
“Như vậy bản thể của Cửu Anh đang giấu ở chỗ
nào?” Trương Văn Trọng biết, cứ tiếp tục đánh nhau với hành thi cũng sẽ
không thể có kết quả.
Chỉ cần bản thể của Cửu Anh còn sống, như vậy hành thi này vô luận gặp phải bao nhiêu thương tổn, đều
vẫn có thể sừng sững không ngã, vẫn duy trì sức chiến đấu cường hãn.
Không có chút do dự, Trương Văn Trọng lập tức đem thần thức rải ra
ngoài, tìm tòi khắp tầng thứ mười. Rất nhanh, thần thức của hắn ở trong
một căn phòng bị lửa cháy dữ dội nhất gặp phải một luồng yêu lực cường
đại ngăn trở. Tuy rằng thần thức của hắn cuối cùng vẫn không thể đi vào
trong phòng tìm tòi đến tột cùng, thế nhưng chỉ như vậy cũng đã báo cho
hắn biết, bản thể của Cửu Anh tám chín phần mười đang ở bên trong căn
phòng kia.
Cửu Anh đương nhiên cũng biết chỗ ẩn thân
thực sự của bản thể đã bị bại lộ, vội vã điều khiển cụ hành thi lớn
tiếng rít gào đánh về phía Trương Văn Trọng, muốn đem nhân loại đã biết
bí mật của nó đánh chết diệt khẩu.
Trương Văn Trọng
cũng không cố tình cùng cụ hành thi dây dưa, vạn nhất để Cửu Anh nhân cơ hội bỏ trốn, vậy cái được không đủ đền bù cái mất. Cho nên hắn nhìn bốn người béo hòa thượng lớn tiếng quát: “Còn suy nghĩ cái gì? Cuốn lấy
nó!” Bản thân hắn lại phóng người nhắm ngay căn phòng phía bên phải.
Trong tiếng gầm gừ, hành thi vung lên hai tay, Cửu Anh Độc Diễm cùng
Cửu Anh Độc Dịch đan vào nhau, hóa thành một tầng lưới lửa hòa lẫn nước
độc, chắn ngang trước mặt Trương Văn Trọng. Cùng lúc đó, nó mạnh mẽ tiếp tục đánh về phía Trương Văn Trọng.
Tuy rằng không rõ Trương Văn Trọng đến tột cùng đang muốn làm gì, nhưng béo hòa thượng
vẫn vung cây gậy trong tay lên, chặn ngang đường cụ hành thi.
Hành thi vốn không có cảm giác đau đớn nên cũng không tránh né, thậm chí còn nhanh thêm tốc độ đánh về phía Trương Văn Trọng.
“Kim Cương Phục Ma Côn!”
Béo hòa thượng kêu to một tiếng, trên cây gậy chợt phóng xuất ra từng
sợi phật quang màu vàng kim, cả người hắn dưới luồng phật quang chiếu
rọi, hóa thân trở thành pho tượng Nộ Mục Hàng Ma Kim Võng, hướng hành
thi chặn ngang đánh tới, cây gậy trong nháy mắt biến thành lớn, đồng
thời ngạnh sanh nện lên trên người cụ hành thi.
Lực
va đập cực mạnh không chỉ làm hành thi phải ngừng bước tiến, đồng thời
cũng làm béo hòa thượng bị bắn ngược ra ngoài, đánh vào bức tường phía
sau.
“Oanh.” Một tiếng nổ, bức tường nóng hổi sụp xuống, béo hòa thượng há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Vào lúc này, Trương Văn Trọng đã cầm Tam Xích kiếm dùng kiếm ý và kiếm khí lăng nhiên xé rách lưới lửa cùng độc dịch ngay trước người, dùng
tốc độ mắt thường không nhìn thấy kịp bay vào căn phòng bản thể Cửu Anh
ẩn thân.
“Mơ tưởng.” Hành thi há mồm phát sinh tiếng
rít khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy, hai chân cố sức giậm mạnh trên mặt
đất, hóa thành một đạo hỏa quang truy theo Trương Văn Trọng.
Béo hòa thượng thấy thế, bất chấp kiểm tra thương thế của chính mình,
vội vã lớn tiếng kêu lên: “Ba người các ngươi, còn suy nghĩ cái gì? Mau
ngăn nó lại, đừng làm nó gây trở ngại cho Trương phó tổ trưởng!”
Đạo sĩ, cô gái nhỏ cùng nữ lão sư lúc này mới phục hồi lại tinh thần,
đều tự lấy ra pháp bảo trong tay, muốn ngăn lại hành thi. Nhưng bởi vì
phản ứng của bọn họ chậm nửa nhịp, căn bản không kịp ngăn lại nó.
Mắt nhìn hành thi sắp đuổi kịp Trương Văn Trọng, một đạo hỏa ảnh cũng
đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ vọt tiến đến, đánh thẳng lên người cụ hành thi, nhất thời làm nó phải khựng lại. Đạo sĩ, cô gái nhỏ và nữ lão sư
vội vã tranh thủ cơ hội, cầm pháp bảo trong tay toàn bộ đập về hướng
hành thi. Cũng đến lúc này, bọn họ mới nhìn thấy rõ, đạo hỏa ảnh từ bên
ngoài cửa sổ bay vọt vào, chính là một con chim toàn thân vàng óng ánh,
còn đang bốc cháy hỏa diễm rừng rực.
“Thật xinh đẹp,
con chim thật uy vũ, đây là một con linh cầm a?” Cô gái nhỏ dù sao tuổi
tác vẫn còn vô tư, thích nhìn những vật xinh đẹp, liền nhịn không được
vui mừng kêu lên.
Ba người còn lại nhận ra Tam Túc Ô, cùng kinh hô: “Tam Túc Kim Ô? Đây…đây không ngờ là Tam Túc Kim Ô? Trời
ạ, tại nhân gian không ngờ có loại linh cầm này tồn tại sao?”
Biểu tình khiếp sợ của ba nhân loại làm Tam Túc Ô thập phần đắc ý, nó
phảng phất như tìm được loại khoái cảm làm cao nhân tuyệt thế, không
khỏi vung đầu lên, mở miệng nói với bốn người béo hòa thượng: “Đừng nghĩ nhiều, nhanh dùng trận pháp đem con Âm Dương Độc Tu La này ngăn lại!”
Cô gái nhỏ lại vui vẻ hét lên: “A nha, con Tam Túc Kim Ô không ngờ còn có thể nói tiếng người?”
Tam Túc Ô trợn mắt, không thèm để ý tới cô gái nhỏ đang khẩn trương kia.
Ba người còn lại theo lời bày ra Tam Tài Khốn Tiên trận, bọn họ cũng
đều không nhìn cô gái nhỏ được trưởng bối trong nhà sủng ái đến muốn hư
hỏng kia.
Sau khi vây hành thi bên trong trận pháp,
ba người kiệt lực ngăn trở hành thi, vừa ngạc nhiên hỏi: “Âm Dương Độc
Tu La? Nó…nó không phải thượng cổ ác yêu Cửu Anh sao?”
“Cửu Anh? Chỉ bằng nó? Ta phi.” Tam Túc Ô vẻ mặt chẳng đáng, hóa thành một đoàn hỏa cầu hỗ trợ ba người béo hòa thượng đối phó cụ hành thi.
Giờ khắc này, Trương Văn Trọng đã thành công xông vào gian phòng Cửu
Anh ẩn thân. Mặc bốn phía căn phòng có một tầng năng lượng lá chắn vô
hình, thế nhưng vẫn đỡ không được lăng nhiên kiếm ý của hắn. Mà Cửu Anh
Độc Diễm bừng bừng bên trong phòng tuy rằng thiêu đốt tràn đầy, nhưng
đều bị linh lực chân nguyên rải quanh thân hắn ngăn trở bên ngoài phạm
vi nửa thước, khó có thể đến gần làm tổn thương hắn.
“Nguyên lai là một con Cửu Anh chưa thành niên, thảo nào chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, ân, quả nhiên là bị trọng thương!”
Vừa tiến vào trong phòng, Trương Văn Trọng liền nhìn thấy Cửu Anh đang chiếm giữ bên trong.
Cửu Anh chiếm giữ bên trong phòng cũng không hóa thành hình người, mà
vẫn duy trì bản thể của nó. Thân thể nó dài khoảng năm sáu thước, giống
nhưng con rắn đang xoay quanh vào nhau. Vốn nó phải có chín cái đầu, lúc này chỉ còn lại ba cái, sáu cái khác còn đang mọc ra trên cổ.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng tiến đến, con Cửu Anh đang trọng thương hét lên một tiếng, trong ba đầu có hai phun ra ngọn lửa bừng bừng, một đầu
phun nọc độc, đồng thời nghiêng thân rắn, muốn bỏ chạy ra khỏi căn
phòng.
“Còn muốn chạy? Không có cửa đâu.”
Trương Văn Trọng cười nhạt, Tam Xích kiếm bay ra khỏi tay hắn, hóa thành một đạo hàn quang, bắn về phía cổ Cửu Anh.
Bộ vị này chính là trái tim của Cửu Anh, cũng là chỗ trí mạng yếu hại của nó!
Chỉ có người từng tu luyện Quan Khí Bát Pháp như Trương Văn Trọng, mới có khả năng chỉ liếc mắt đã tìm ra vị trí yếu hại của Cửu Anh, nếu như
thay đổi là những người khác, nói vậy sẽ dùng cách thông thường chính là chém xuống chín cái đầu của nó.
Nếu như không phải bị thương nặng như vậy, bằng tu vi Kim Đan trung kỳ của nó, Cửu Anh có thể dễ dàng tránh khỏi một kiếm này.
Thế nhưng hiện tại, nó chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn vào Tam Xích kiếm đâm thẳng vào trái tim.
“Phốc.”
Máu tươi màu xanh lục từ trong trái tim Cửu Anh cuồn cuộn phun ra,
loại máu tươi này có sự ăn mòn cường liệt, đem vách tường và mặt đất
chung quanh đều ăn mòn ra một hố sâu.
“Thật vất vả
mới theo người kia từ trong Tu La Giới đi ra, không ngờ lại uất ức chết
ngay tại đây, không cam lòng…thật sự là không cam lòng a…”
Cửu Anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cụ thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống trên mặt đất, triệt để không còn hô hấp.
Một viên quang cầu màu vàng lấp lánh từ trong thân thể nó bay ra, ý đồ muốn bỏ chạy…