Sáu tiếng đồng hồ sau, Thái Tang Sai, Trữ Công Tuyên và Bác La Ni từ
trong trạng thái thôi miên thức tỉnh. Cũng giống như kinh lịch trước đó
của Thái Tang Sai, ký ức của cả ba người đều đã bị Trương Văn Trọng thay đổi.
Ở trong trí nhớ hiện tại của bọn họ, Thái Tang
Sai bởi vì truy theo Trương Văn Trọng bị phát hiện, liền chiến đấu với
Trương Văn Trọng, đồng thời đúng lúc thông tri cho Trữ Công Tuyên và Bác Lạp Ni, để hai người kịp thời chạy tới. Cuối cùng ba người hợp lực liên thủ đánh chết Trương Văn Trọng.
Vì vậy ở thời khắc
này, vừa mới mở mắt, Thái Tang Sai liền khẩn cấp nhìn hai đồng bọn dò
hỏi: “Đầu người đâu? Đầu người của Trương Văn Trọng đâu?”
“Ở chỗ này!” Bác Lạp Ni giơ cao chiếc túi bên người, máu tươi đã ướt đẫm túi, đồng thời vẫn còn chảy ra không ít.
Thái Tang Sai hưng phấn chà xát đôi tay, cười toe toét: “Nhanh mở ra
cho tôi xem, đến bây giờ tôi còn không dám tin tưởng, chúng ta lại thuận lợi đánh chết được Trương Văn Trọng.”
“Nói thật ra
tôi cũng không dám tin tưởng, nhiệm vụ lần này lại thuận lợi đến như
thế, nhưng đã là sự thực.” Bác Lạp Ni vừa cười vừa nói, hắn cũng thập
phần hưng phấn. Trước đó bọn hắn đã dự tính nhiệm vụ lần này sẽ phi
thường trắc trở, thế nhưng trăm vạn đô la đối với bọn hắn mà nói thật sự quá có lực mê hoặc, cho nên mới liều lĩnh tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn
này. Nhưng không có nghĩ đến, tất cả không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Bác Lạp Ni kéo túi vải xuống, lộ ra một đầu lâu loang lổ máu, chính là của Trương Văn Trọng.
Bác Lạp Ni vốn mặc kệ có bị dính máu hay không, đưa tay giơ cao đầu
lâu, vừa cười vừa nói: “Ha ha, mau nhìn, đây là một trăm vạn đô la! Càng xem lại càng thấy khả ái, khả ái tới mức tôi cũng muốn hôn nó một cái!”
Trữ Công Tuyên trừng mắt nhìn hắn, châm chọc khiêu khích nói: “Tôi chỉ thấy một trăm vạn đô la khả ái, cũng không thấy đầu người chết có gì
khả ái. Bác Lạp Ni, sở thích của anh thực sự quá biến thái. Tôi nghĩ,
trong nhà anh chắc nên lập một hầm băng, để anh có thể gửi thi thể vào.”
Bác Lạp Ni không những không tức giận, trái lại còn nhếch miệng cười,
gật đầu đáp: “Ân, anh nói có đạo lý. Lần này trở về, tôi sẽ làm theo lời anh.”
Thái Tang Sai nói: “Được rồi, hai người các
anh cũng không cần đấu võ mồm nữa, chúng ta mau nhanh rời khỏi đây, rời
khỏi Trung Quốc. Dù sao cảnh sát Trung Quốc cũng không phải ngồi không.
Hơn nữa tên Trương Văn Trọng này, còn có quan hệ với người của quân đội, nếu như chúng ta bại lộ hành tung, chỉ sợ đừng mơ tưởng đi ra khỏi
Trung Quốc.”
“Anh nói không sai, chúng ta đích xác mau nhanh rời khỏi đây.” Trữ Công Tuyên và Bác Lạp Ni cùng gật đầu, đồng thanh nói.
Thái Tang Sai, Trữ Công Tuyên và Bác Lạp Ni ba người, lúc này liền thu thập hành lý, đặt đầu lâu loang lổ vết máu vào trong valy đặc chế. Sau
đó dùng một chiếc xe, suốt đêm lái đi, hướng biên cảnh chạy tới.
Năm ngày sau, Thái Tang Sai, Trữ Công Tuyên, Bác Lạp Ni ba người xuất
hiện trong một khu rừng tùng nhiệt đới thuộc Tam Giác Vàng. Sau khi trải qua binh sĩ lục soát cẩn thận một phen, rốt cục đi tới trước mặt Lê Thị Lâm.
“Đầu của Trương Văn Trọng mang tới rồi sao?” Lê Thị Lâm trầm giọng hỏi. Cô ta là một cô gái khoảng gần hai mươi bốn
tuổi, là đứa con lai, gương mặt rất đẹp, nhất là đôi mắt hàm xuân, vô
cùng mê người. Chính bởi vì gương mặt xuất chúng, mới được Hàn Tân cưới
làm vợ.
Đương nhiên, cô ta có thể ở trong tổ chức
buôn lậu thuốc phiện ngồi vào vị trí đầu mục số ba, đồng thời ngay lúc
Hàn Tân và Trương Lượng bị bắt, trở thành đầu mục số một, ngoại trừ
gương mặt khiến kẻ khác kinh diễm, thủ đoạn của cô ta cũng cực kỳ tàn
nhẫn ác độc.
“Mang đến rồi.” Bác Lạp Ni vung lên valy đặc chế trong tay, nhưng cũng không vội vã giao cho Lê Thị Lâm, mà dò
hỏi: “Tiền đâu?”
Lê Thị Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, lập
tức có một nữ nhân cầm theo một valy mật mã đi tới, ngay trước mặt Thái
Tang Sai, Trữ Công Tuyên và Bác Lạp Ni mở ra, đem đô la chất đống bên
trong đưa cho ba người nhìn thoáng qua, sau đó liền khép lại.
Lê Thị Lâm nói: “Theo quy củ trên đường, một tay giao tiền, một tay
giao hàng. Nhưng tôi cũng phải nhìn xem, thứ chứa trong valy, có phải là đầu người của Trương Văn Trọng hay không.”
“Thế nào? Cô không tin chúng tôi?” Vùng lông mày của Trữ Công Tuyên nhướng lên, một tia tức giận xuất hiện trên mặt của hắn.
“Tôi không tin bất luận kẻ nào, bao quát cả chính tôi.” Lê Thị Lâm
trầm giọng nói, cũng không bởi vì sự hờn giận của hắn mà tuyển chọn lùi
bước.
Trữ Công Tuyên hừ lạnh một tiếng, thế nhưng
cũng không cự tuyệt lời đề nghị của Lê Thị Lâm, mà nói với Bác Lạp Ni:
“Mở valy cho cô ta xem.”
Bác Lạp Ni theo lời mở valy.
“Đây là cái gì?” Khi Lê Thị Lâm nhìn thấy rõ thứ đặt trong valy, sắc
mặt nhất thời đại biến. Bởi vì thứ đặt trong valy cũng không phải là đầu của Trương Văn Trọng, thậm chí cũng không phải đầu người, mà là một đầu heo. Cô ta nhất thời giận dữ, lớn tiếng quát: “Các ngươi thật to gan,
cũng dám đem một cái đầu heo chết đến lừa gạt ta!” Tay phải cô ta xuất
hiện một cây súng lục, họng súng nhắm ngay Bác Lạp Ni đang cầm valy.
“Phanh.” Một tiếng liền bóp cò súng.
Một đoàn hoa máu từ mi tâm Bác Lạp Ni phóng ra. Hắn hét một tiếng ngã xuống đất. Nhưng
ngay thời khắc này, Thái Tang Sai và Trữ Công Tuyên cũng một trái một
phải, giống như sói như hổ nhào tới bên cạnh Lê Thị Lâm, sát chiêu sắc
bén nhất thời oanh kích thẳng lên thân thể cô ta, trong nháy mắt làm cho cô ta hương tiêu ngọc vẫn.(chết)
Giờ này khắc này,
bọn bảo tiêu của Lê Thị Lâm mới kịp phục hồi lại tinh thần, đều rút súng ra, điên cuồng hướng Thái Tang Sai và Trữ Công Tuyên bắn tới. Trong
nháy mắt đã đem hai sát thủ nhất lưu giết chết ngay tại chỗ. Thế nhưng
dù là như vậy, cũng không thể cứu lại tính mạng của đầu mục số một Lê
Thị Lâm của bọn hắn.
Bởi vì cái chết của Lê Thị Lâm,
làm tổ chức buôn lậu thuốc phiện như rắn mất đầu này rất nhanh lâm vào
trong tranh quyền nội đấu, đồng thời cấp tốc bị tổ chức buôn lậu thuốc
phiện khác tiêu diệt chiếm đoạt, làm cho thực lực của những trùm buôn
thuốc phiện Đông Nam Á xuất hiện một lần biến động quy mô nhỏ. Về phần
ba người Thanh Xà vì sao lại ám sát người thuê mướn mình, vẫn trở thành
sự nghi vấn xôn xao. Nhưng không có một người nào đưa ánh mắt hoài nghi
hướng trên người Trương Văn Trọng.
Nhưng trên thực tế, chuyện này chính do một tay Trương Văn Trọng bày ra.
Vào ngày hôm đó, Trương Văn Trọng theo đuôi Thái Tang Sai đến nhà trọ
của bọn hắn, sau khi chế phục Trữ Công Tuyên cùng Bác Lạp Ni, liền dùng
Chúc Do Thuật thôi miên cả ba người. Sau đó ba người bị thôi miên, không chỉ đem đầu heo cho rằng là đầu người của Trương Văn Trọng, đồng thời
khi bọn hắn ở ngay trước mặt Lê Thị Lâm, mở valy đựng đầu heo, sẽ xúc
động một thủ đoạn thôi miên mà Trương Văn Trọng gài đặt trong tận sâu
trong ý thức của bọn hắn. Để cho bọn hắn không để ý tới tính mạng của
bản thân, cũng phải đánh chết Lê Thị Lâm.
Mưu kế này
có chỗ tốt lớn nhất, chính là không cần Trương Văn Trọng tự mình xuất
thủ. Vô luận ba người Thanh Xà, cuối cùng thành công hay thất bại, cũng
sẽ không có người nào hoài nghi lên người hắn.
Để chúng ta quay về thời gian năm ngày trước.
Sau khi dùng Chúc Do Thuật thôi miên ba người Thanh Xà, đồng thời ở
chợ bán thức ăn gần bên mua một đầu heo giả mạo đầu người của mình,
Trương Văn Trọng xoay người rời khỏi tiểu khu ở trọ của ba người Thanh
Xa, trở về nhà mình. Lúc này Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di đã tan
tầm về nhà, đang ngồi trên sô pha xem ti vi, chờ hắn trở về cùng ăn cơm
chiều.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng trở về, Vương Hân
Di nhất thời nở nụ cười, hỏi: “Em trai, chiều nay em đi đâu dạo thế? Thế nào, có gặp được người quen hay không?”
Trương Văn
Trọng tự nhiên sẽ không đem chuyện phát sinh giữa hắn và ba người Thanh
Xà nói cho Vương Hân Di, hắn vừa cười vừa nói: “Em đi dạo ở hai đường
cổ, không nghĩ tới, bốn năm năm qua, huyện Ẩn Ngạc lại biến hóa lớn như
vậy.”
Vương Hân Di vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, từ
khi Đô Sơn cùng hai đường cổ trở thành cảnh điểm du ngoạn, huyện Ẩn Ngạc của chúng ta đã trở thành như bây giờ. Được rồi em trai, đưa giấy chứng nhận danh dự giáo thụ của em cho chị, chị đi photocopy.”
“Photocopy làm gì?” Trương Văn Trọng khó hiểu, dù là Trương Trạch Thụy cũng vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Hân Di.
“Tại em không biết, ngày hôm nay suýt chút nữa chị bị tức chết.” Vương Hân Di thở hổn hển nói: “Chiều hôm nay, chị đem chuyện em trở thành
danh dự giáo thụ của viện y học đại học Ung Thành nói cho những người
trong cơ quan, thế nhưng bọn họ cũng không tin tưởng, còn bảo chị đang
nói dối. Cho nên chị muốn đem giấy chứng nhận của em đi photocopy. Ngày
mai đem cho những người đó nhìn xem, để cho bọn họ biết chị không có nói dối, cũng cho bọn họ mở rộng tầm mắt.”
Trương Văn Trọng còn chưa mở miệng, Trương Trạch Thụy đã trừng mắt nhìn nàng, hừ lạnh: “Hồ đồ!”
Vương Hân Di sợ nhất chính là Trương Trạch Thụy, thấy hắn tức giận,
nhất thời liền mềm xuống, vô cùng ủy khuất thấp giọng lầm bầm nói: “Con
có hồ đồ gì đâu? Bọn họ không những hoài nghi con, còn hoài nghi tới em
trai nữa.” Nàng cũng không dám nói thêm, bởi vì nàng nhìn thấy Trương
Trạch Thụy buông chén trà trong tay xuống. Mà động tác này có ý nghĩa,
Trương Trạch Thụy muốn mở miệng lên tiếng.
Vương Hân Di cúi đầu, làm sẵn chuẩn bị để nghe mắng.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người chính là Trương Trạch Thụy lại nói ra
một câu: “Ngày mai con trực tiếp đem giấy chứng nhận cho bọn họ xem, nếu như bọn họ còn chưa tin, con bảo bọn họ gọi điện thoại cho viện y học
đại học Ung Thành. Hừ, tự mình không có kiến thức thì thôi, không ngờ
còn hoài nghi người của Trương gia chúng ta nói dối.”
“Ách?” Vương Hân Di trợn tròn mắt.
“Ân?” Trương Văn Trọng cũng trợn tròn mắt.
Trương Trạch Thụy đứng dậy, dìu Trương Thành Quý mới từ bên trong
phòng ngủ đi ra, ngồi xuống bàn ăn, sau đó nhìn hai chị em đang trợn
tròn mắt quát: “Hai đứa còn suy nghĩ cái gì? Nhanh qua ăn cơm.”
“Dạ!” Vương Hân Di cùng Trương Văn Trọng cùng đáp, hai người đều nhịn không được nở nụ cười.