Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời rực rỡ phá lệ. Trương Văn Trọng ngồi trên một chiếc xe bus chạy đến huyện Ẩn Ngạc. Ở bên cạnh hắn đang vui
sướng hát bài đồng dao, đúng là Tiểu Liên Nam nhu thuận khả ái. Tuy rằng tuổi đời trong xã hội hiện đại, Trương Văn Trọng chưa đủ điều kiện để
nhận nuôi cô nhi. Nhưng lần này, các cơ quan liên ngành cũng đặc biệt
ban ân, thuận lợi để cho Trương Văn Trọng trở thành cha nuôi của Tiểu
Liên Nam.
Sau khi tắm rửa xong, đổi lại một bộ quần
áo mới do Trương Văn Trọng mua cho nàng. Tiểu Liên Nam đã không còn là
đứa trẻ ăn xin dơ dáy như lúc trước nữa, mà là một cô công chúa nhỏ nhu
thuận khả ái. Ngồi trên xe bus, thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt ra ngoài
cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh, rảnh rỗi thì ngửa đầu cùng Trương Văn Trọng nói vài câu chuyện phiếm. Bất tri giác còn cười rộn lên những tiếng
thanh thúy lạc lạc, khiến cho hành khách trên xe bus, phải xoay đầu nhìn về phía nàng vài lần.
Giờ phút này, nàng phi thường vui vẻ. Những nụ cười tươi như hoa kia, nhiều năm qua chưa từng thấy xuất hiện ở trên môi nàng.
Mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Trương Văn Trọng cùng Tiểu Liên Nam mới kịp trở về nhà.
Giờ khắc này ngoại trừ Trương Trạch Thụy đang công tác tại quân khu
ra, Trương Thành Quý, Vương Hân Di cùng dì Tiễn đều đang ở trong nhà.
Trông thấy Trương Văn Trọng quay về, bọn họ đều vui mừng ra mặt. Nhưng
khi nhìn thấy Tiểu Liên Nam đang khẩn trương nắm chặt tay Trương Văn
Trọng, thì diễn cảm trên mặt bọn họ lại trở nên kinh ngạc.
Vương Hân Di nhìn Tiểu Liên Nam, tò mò hỏi: “Tiểu đệ, đứa nhỏ này là con nhà nào vậy? Trông nó thật khả ái nha!”
Trương Văn trong cúi đầu nhìn Tiểu Liên Nam, giờ phút này trên gương
mặt cô bé tràn ngập vẻ khẩn trương cùng lo lắng. Hiển nhiên nàng sợ hãi, sợ hãi đám người Vương Hân Di sẽ không thu nhận mình.
“Đừng sợ, bọn họ đều là người nhà của con, đều sẽ đối xử rất tốt với
con.” Trương Văn Trọng nhìn nàng mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng an
ủi.
“Ân” Tiểu Liên Nam dùng sức gật đầu, biểu tình khẩn trương trên gương mặt non nớt của nàng cũng giảm bớt đi vài phần.
Lúc này Trương Văn Trọng mới ngẩng đầu lên, nhìn mọi người trong nhà giới thiệu: “Đây là con gái của ta! Liên Nam.”
“Cái...cái gì? Con gái của cậu?” Vương Hân Di sửng sốt kinh hô: “Lão
thiên ah! Cậu có con gái từ khi nào vậy? Thế nhưng đã lớn từng này tuổi
rồi sao? Như thế nào cả nhà không ai biết chuyện này nha? Mẹ của nhóc tỳ này là ai? Vưu Giai sao? Hay là một nữ nhân khác? Tiểu đệ, cậu thực quá lợi hại đi, còn chưa kết hôn đã có con gái rồi! Nếu để cho cha biết
chuyện này, chỉ sợ cũng bị ngất xỉu tại đương trường ah!”
Trương Thành Quý cùng dì Tiễn mặc dù không có mở miệng dò hỏi, nhưng
cũng đang trợn mắt há mồm. Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Trương Văn Trọng cũng tràn đầy thần sắc nghi hoặc.
Đối với loại phản
ứng quá khích của Vương Hân Di, Trương Văn Trọng chỉ biết cười khổ. Hắn
lắc đầu, chờ Vương Hân Di lấy lại bình tĩnh xong, mới giải thích nói:
“Đại tỷ, sự tình cũng không phải như chị suy đoán đâu.”
Trải qua một phen võ mồm xong, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng đem rõ đầu đuôi ngọn ngành tường thuật lại cho ba người nghe.
Theo sau, Vương Hân Di cũng vẫy tay kêu Tiểu Liên Nam đứng ở trước
người mình, một bên thân mật xoa đầu, một bên nói: “Nhỏ tên là Liên Nam
phải không? Thực là một cái tên dễ thương đó nha. Ta là cô cô của con,
mau gọi ta một tiếng cô cô đi.”
“Cô cô.” Tiểu Liên Nam nhút nhát đáp lời.
“Ôi, thật là đáng yêu quá đi.” Vương Hân Di có vẻ rất hưng phấn, nàng
kéo tay Tiểu Liên Nam nói: “Cô cô sẽ không bạc đãi con đâu! Chiều nay cô cô sẽ dẫn con đi mua thêm vài bộ quần áo mới nha. Ta muốn Tiểu Liên Nam ăn mặc xinh đẹp như một tiểu công chúa cơ. À đúng rồi, còn phải mua
thêm một số đồ chơi cho con nữa. Tiểu Liên Nam, con thích đồ chơi gì?”
Trương Thành Quý ở phía sau đi tới trước người Trương Văn Trọng, vươn
tay vỗ lên bả vai của hắn, hài lòng mỉm cười nói: “Cháu làm tốt lắm,
không hổ danh là cháu trai của Trương Thành Quý ta!”
“Được rồi, Hân Di, con cũng đừng hỏi nhiều làm cho Tiểu Liên Nam phát
hoảng.”Dì Tiễn đoạt Tiểu Liên Nam từ trong tay Vương Hân Di, kéo nàng đi vào nhà ăn, ôm nàng ngồi lên trên ghế nói: “Tiểu Liên Nam đã ăn cơm
chưa? Để bà Tiễn chuẩn bị đồ ăn cho con nhé, con ngồi im ở đây đừng lộn
xộn kẻo ngã nha.”
Ngay khi dì Tiễn định xoay người đi chuẩn bị đồ ăn, thì đột nhiên Tiểu Liên Nam giữ tay nàng lại, nói: “Bà
Tiễn, ba ba của con cũng chưa có ăn cơm.”
“Ôi, thực
là một đứa trẻ hiểu biết.” Dì Tiễn mỉm cười, nhẹ nhàng véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Yên tâm, sẽ không thiếu phần ăn của ba con
đâu.”
Chẳng mất bao lâu thời gian, Tiểu Liên Nam đã trở thành tiểu công chúa được sủng ái nhất Trương gia.
Đợi sau khi Trương Văn Trọng cùng Tiểu Liên Nam ăn cơm xong, lại nghỉ
ngơi thêm chốc lát, Vương Hân Di liền nằng nặc đòi dẫn Tiểu Liên Nam đi
mua đồ chơi và quần áo. Đồng thời, nàng vẫn không quên rủ Trương Văn
Trọng đi cùng, lấy lí do chính đáng là: “Cần một nam vệ sĩ đi theo hỗ
trợ ôm đồ.”
Dạo quanh ở mấy cửa hàng thời trang trẻ
em và cửa hàng đồ chơi xong, trên người Trương Văn Trọng đã chất đầy vật dụng linh tinh. Thế nhưng Vương Hân Di còn chưa thỏa mãn ước nguyện,
nàng lắc đầu nói: “Mấy cửa hàng thời trang trẻ em ở huyện Ẩn Ngạc chúng ta không đẹp lắm. Xem ra, tìm một cái cơ hội đi Vân Thai Thị mới được.”
Thấy mình phải ôm theo cả đống vật dụng, Trương Văn Trọng không khỏi
cười khổ, nói: “không phải chứ, kiểu dáng không đẹp như thế nào còn mua
nhiều vậy?”
“Em trai, cậu không hiểu sao? Tiểu Liên
Nam nhà chúng ta là một cô công chúa nhỏ đáng yêu. Mấy thứ quần áo vật
dụng này, dĩ nhiên là phải nhiều hơn một chút mới được.” Vương Hân Di
hồi đáp, cuối cùng còn cúi đầu nhìn Tiểu Liên Nam hỏi: “Tiểu Liên Nam,
cô cô nói có đúng thế không?”
Tiểu Liên Nam cũng
không trả lời vấn đề của Vương Hân Di, mà chớp chớp đôi mắt to nhìn
Trương Văn Trọng, nói: “Ba ba, có nặng không? Để con tới giúp ba ba ôm
nhé?”
Không đợi Trương Văn Trọng kịp mở miệng, Vương
Hân Di đã chen ngang nói: “Tiểu Liên Nam, đừng lo lắng quá, mấy thứ đồ
vật linh tinh này, cũng không phiền ba ba của con lắm đâu.”
Đột nhiên nàng “di” lên một tiếng, vươn tay chỉ vào một người phụ nữ
lớn tuổi cách đó không xa, nói: “Đó là đồng sự của mẹ kìa, đi thôi Tiểu
Liên Nam, chúng ta đi tới chào hỏi bác ấy một chút.”
Vương Hân Di kéo tay Tiểu Liên Nam, bước tới phía trước cười dài nói: “Cháu chào dì trần, dì đang đi dạo phố sao?”
Dì Trần giơ tay chỉ vào người phụ nữ đứng bên cạnh, giới thiệu: “Cô ấy nói ở gần đây có một vị thần y họ Trương, có thể trị được bách bệnh. Mà dạo này thân thể bác không được tốt cho lắm, nên định cùng cô ấy đi tìm vị Trương thần y kia, để cho hắn khám qua xem thế nào.”
Vương Hân Di đánh giá người phụ nữ thoạt nhìn khá thuần phác kia, khẽ
cau mày, vẻ mặt hoài nghi nói: “Cô nói ở gần đây có một vị thần y họ
Trương sao? Hắn tên là gì vậy?”
“Tôi cũng chỉ nghe
người ta nói Trương thần y sống ở gần khu này thôi, cho nên mới đến tìm
hắn xem bệnh.” Người phụ nữ ánh mắt chợt lóe lên: “Tôi nghe kể, tựa như
hắn tên là Trương Văn Trọng, là danh y được ca tụng cả trong và ngoài
nước, có một thân y thuật cực kì cao siêu! Nghe nói, hắn còn chữa khỏi
bệnh cho cả nữ hoàng Anh quốc ah!”
“Trương Văn Trọng?”
Vương Hân Di cùng Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ
vẻ kinh ngạc. Chuyện tình Trương Văn Trọng quay về huyện Ẩn Ngạc, chẳng
có bao nhiêu người biết được. Mà người phụ nữ ở trước mắt này, hiển
nhiên là không quen hắn. Như vậy, làm sao nàng ta biết Trương Văn Trọng
mới quay trở lại huyện Ẩn Ngạc đây?
Ngay khi Vương
Hân Di định mở miệng chất vấn thì lại có một lão nhân xuất hiện ở trước
mặt bọn họ, ung dung tự tại nói: “Mọi người đến tìm Trương thần y chữa
bệnh sao?”
Người phụ nữ vội vàng nói: “Đúng rồi, bác
cũng đến tìm Trương thần y xem bệnh sao? Bác biết địa chỉ cụ thể của hắn không ạ? Cháu cùng chị gái tìm mãi quanh đây rồi mà không thấy đâu.”
Lão nhân nước miếng tung bay nói: “Tôi mới từ chỗ khám bệnh của Trương thần y đi ra xong. Ôi, Trương thần y này nha, y thuật quả nhiên khiến
cho người ta khó có thể tin. Tôi nói cho mấy người biết nha, đôi chân
này của tôi chẳng hiểu tại sao, cử động rất bất tiện. Đến nhiều bệnh
viện khám rồi mà vẫn không có hiệu quả. Trải qua nhiều người giới thiệu, rốt cuộc tìm đến Trương thần y khám bệnh. Kết quả, hắn chỉ nhìn nhìn
một chút, thì đâm cho tôi hai châm. Mấy người đoán thử xem thế nào? Hắc
hắc, quả nhiên rất thần kỳ, sau khi đâm hai châm xong, đôi chân của tôi
cử động lại như thời trai tráng, hiện giờ một hơi đi lên tầng năm cũng
đều có thể ah!”
Trong lúc lão nhân đang kể lể về y thuật cao
minh của Trương thần y, thì cũng có một đám người vây quanh tới đây. Bọn hắn trăm miệng một lời nói: “Trương thần y, không chỉ biết chữa bệnh,
mà còn có thể trừ tà diệt ma, xem tướng đoán mệnh. Có thể khẳng định là
không gì không am hiểu.”
Nghe thấy vậy, Trương Văn
Trọng cùng Vương Hân Di cũng đã minh bạch rồi. Hẳn là đang có kẻ mạo
danh Trương Văn Trọng để hành nghề kiếm chác. Thật buồn cười, không ngờ
cũng có kẻ dám cả gan múa rìu trước mặt Lỗ Ban.
Vương Hân Di kiềm chế không nổi cơn giận, lúc này thầm nghĩ cần phải vạch mặt kẻ dối trá kia. Nhưng Trương Văn Trọng đã kịp thời ngăn cản nàng, hơn
nữa còn giả bộ hưng phấn, nhìn đám người bịp bợm nói: “Mọi người nói cái vị Trương thần y kia, thực sự là có thể trị được bách bệnh hay sao? Vừa khéo tôi cũng đang mắc bệnh, mong mọi người dẫn tôi tới chỗ Trương thần y, để hắn khám qua xem thế nào?”
“Nhìn anh thân thể
khỏe mạnh, không giống người mắc bệnh nha?” Lão nhân lúc trước thổi
phồng là hiện tại mình có thể leo một hơi lên trên tầng năm, mà không hề xi nhê. Sau khi hồ nghi đánh giá Trương Văn Trọng một phen xong, đột
nhiên lão cười hắc hắc: “Chẳng lẽ anh gặp phải bệnh tình khó nói sao?
Yên tâm đi, Trương thần y có cả bài thuốc gia truyền bổ thận tráng
dương. Cam đoan sau khi anh dùng xong, có thể kim thương bất khuất.”
Dứt lời, lão nhân vung tay: “Đi thôi, tôi dẫn mấy người tới gặp Trương thần y, khám bệnh!”