Ngạo Nhân và Sơn Tao tuy rằng cảm thấy nghẹn khuất, thế nhưng cũng không bởi vậy mà phẫn nộ đến đánh mất lý trí. Theo bọn hắn xem ra, Trương Văn Trọng dùng loại thủ đoạn như vậy dằn vặt bọn hắn, tuy rằng là một loại
thống khổ cực đoan, nhưng đồng dạng cũng là một loại cơ hội. Bởi vì chỉ
cần còn sinh mạng, vậy còn có cơ hội bỏ trốn, cả hai không hẹn mà cùng
kêu gào lên, điên cuồng nghiền ép yêu lực còn sót lại trong cơ thể, để
ứng phó ba món pháp bảo đồng thời còn có thể tránh thoát Bàn Long Ngọc
Xích trong tay Trương Văn Trọng đâm tới, thậm chí tìm cơ hội bỏ chạy.
Bất quá cả hai rất nhanh liền phát hiện, loại phương thức công kích
như nhanh như chậm này của Trương Văn Trọng cũng không phải dễ dàng né
tránh như vậy. Mỗi lần hắn xuất thủ, cả hai yêu quái đều nghĩ rằng mình
có thể tránh thoát được nhưng đáng tiếc chính là mỗi một lần bọn hắn né
tránh, đều thất bại mà kết thúc. Bàn Long Ngọc Xích trong tay Trương Văn Trọng giống như bị dán chặt, như bóng với hình, vô luận bọn hắn dùng
loại phương pháp nào né tránh, đều là vô dụng. Chuyện như vậy nếu như
chỉ xảy ra một hai lần thì cũng thôi, nhưng kết quả đều là như vậy, đối
với ý chí chiến đấu của cả hai biến thành sự hao tổn cực đại.
Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, hai yêu quái đẫm máu toàn thân, hầu như khắp người đều là vết thương.
“Tên nhân loại ghê tởm đê tiện, nếu như chúng ta không phải bị trọng
thương vì lời nguyền rủa, tu vi tổn hao nhiều, chỉ bằng ngươi làm sao có thể làm bị thương chúng ta? Nếu như lần này ta may mắn không chết, ngày sau nhất định sẽ đem vũ nhục lần này trả lại gấp bội cho ngươi.” Hai
yêu quái thở hổn hển từ trong hàm răng rít ra một câu ngoan độc, nếu đặt bình thường, hàn ý mười phần, làm kẻ khác dâng lên một loại sợ hãi từ
sâu trong nội tâm. Nhưng đáng tiếc chính là lúc này bọn hắn đã không còn loại khí phách uy phong với dáng dấp cả người đầy vết thương máu tươi
nhễ nhại, quả nhiên có bao nhiêu là chật vật thì có bấy nhiêu.
Dưới tình huống như vậy cho dù có phóng xuất ra câu ngoan độc, không
những là không có chút lực chấn nhiếp, trái lại còn chọc cho những đệ tử Phong Sơn phái vây quanh cười ha hả, đã xem câu nói của hắn biến thành
một chuyện cười, nghe tiếng cười vang chung quanh, Sơn Tao cũng không
thể bảo trì nổi sự lãnh tĩnh, vừa muốn nổ bạo. Thấy tình huống như vậy
Ngạo Nhân vội vã dùng truyền âm nhập mật nhìn Sơn Tao nói: “Lão Sơn, bảo trì bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên xung động, tên họ Trương này đang chiếm ưu thế tuyệt đối lại không đánh chết chúng ta, lại chọn dùng loại thủ đoạn này để dằn vặt, không phải vì muốn làm tiêu ma ý chí chúng ta, để hắn có thể thi triển thuật thôi miên sao? Nếu như lúc này ngươi
không khống chế được tâm tình, chẳng phải sẽ trúng kế của hắn?”
Mặc dù trước kia bọn hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Trương Văn Trọng, nhưng qua tình huống sưu tập tình báo, bọn hắn cũng nhận thức rõ hắn.
Bọn hắn biết hắn nắm giữ một loại thuật thôi miên thần kỳ, không chỉ có
người thường, dù là người tu chân tu vi thâm hậu, nếu trong lòng đang ở
trong tình huống bất ổn cũng sẽ bị hắn thôi miên. Như chưởng môn Tần
Thiên Long của Âm Kiệt phái, cũng không phải bị hắn thôi miên được sao?
May mắn chính là Tần Thiên Long chỉ là thành viên ngoại vi bọn hắn mới thu nhập gần đây, biết được bí mật có hạn, hơn nữa bọn hắn cũng đúng
lúc đem hắn diệt khẩu, cũng không để lộ quá nhiều bí mật ra ngoài.
Thế nhưng, so sánh với thành viên ngoại vi như Tần Thiên Long, bí mật
do Ngạo Nhân và Sơn Tao nắm giữ, có rất nhiều chuyện không muốn người
biết, nếu như thật sự bị Trương Văn Trọng thôi miên, đem bí mật bọn họ
hiểu được toàn bộ tiết lộ đi ra, như vậy kế hoạch mà vô số yêu ma của
Hỗn Độn Tu La Giới tân tân khổ khổ âm thầm trù bị mấy ngàn năm, sẽ sớm
hấp thụ ánh sáng, nói không chừng kế hoạch này sẽ bị quấy rầy, thậm chí
triệt để thất bại. Chuyện như vậy vô luận là Ngạo Nhân hay Sơn Tao cũng
không nguyện ý nhìn thấy.
Trải qua sự nhắc nhở của
Ngạo Nhân, cuối cùng Sơn Tao cũng đúng lúc bình tĩnh trở lại đồng thời
cũng dùng phương pháp truyền âm nhập mật nhìn Ngạo Nhân nói: “Lão Ngạo,
tiếp tục như vậy, dù hai chúng ta có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng ý chí
cũng sẽ bị hắn làm tiêu hao đến mức thấp nhất. Đầu của ngươi xử lý luôn
tốt hơn ta, mau nhanh nghĩ biện pháp, vượt qua cửa ải khó khăn lần này…”
Ở cục diện thế này, còn có biện pháp nào tốt để
nghĩ? Ngạo Nhân không khỏi nở nụ cười khổ, sớm biết sẽ là loại cục diện
này, hắn sẽ không đồng ý để Sơn Tao thừa dịp Trương Văn Trọng phải đối
phó ôn dịch tại Vân Thai thị, đánh lén người nhà Trương Văn Trọng.
Nhưng chuyện này cũng không trách được Sơn Tao, không ai dự liệu được
bên trong hội sở Mục Mã Trường lại cấu trúc ra pháp trận phòng ngự cường đại như vậy? Ai có thể dự liệu được, những đệ tử Phong Sơn phái chỉ có
tu vi Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ lại có một đống pháp bảo, phù chú cùng
đan dược cao phẩm như vậy? Đúng là ngạnh cứng đem bọn hắn giữ chân lại
nơi này để Trương Văn Trọng đúng lúc từ Vân Thai thị quay trở về cứu
viện, cũng làm kế hoạch đánh lén nguyên bản có phần thắng rất lớn đã bị
thất bại thậm chí còn phải đem tính mạng vùi lại chỗ này, nghĩ tới đây,
vùng lông mày Ngạo Nhân không khỏi nhướng lên, trong ánh mắt nhìn Trương Văn Trọng lộ ra vẻ kinh nghi: “Họ Trương này không phải đã sớm dự liệu
được chúng ta sẽ đến đánh lén người nhà của hắn? Nếu như thực sự là như
vậy, hắn quả thực là đáng sợ…”
Ngay khi Ngạo Nhân
miên man suy nghĩ, trong màn đêm vang lên tiếng xé gió, tiếng xé gió rất yếu ớt, người thường căn bản nghe không được, nhưng những người ở đây
toàn bộ đều là người tu chân, năng lực cảm quan hơn xa người bình
thường, tự nhiên cũng nghe được tiếng xé gió kia.
“Thanh âm này hình như có người đang ngự kiếm phi hành…Lại là ai vậy?”
Trần Hi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, không khỏi nắm chặt
kiện pháp bảo cuối cùng trong tay, bày ra tư thái muốn nghênh chiến,
không chỉ có hắn, toàn bộ đệ tử Phong Sơn phái đều cầm chặt pháp bảo phù chú còn sót lại, hướng nhìn bầu trời, nếu là viện quân của hai yêu
quái, bọn họ sẽ liều mạng tia linh lực vừa khôi phục trong cơ thể, niệm
tụng chú ngữ thả ra pháp thuật, cùng những yêu quái kia liều mạng.
“Không cần khẩn trương, người tới không phải yêu quái.” Thanh âm
Trương Văn Trọng cất lên, so sánh với đệ tử Phong Sơn phái tu vi yếu
kém, hắn đã sớm dùng thần thức xác định thân phận của những người ngự
kiếm phi hành, kể cả hai yêu quái cũng giống như hắn, đã biết rõ thân
phận những người đang tới, sắc mặt bọn hắn trong nháy mắt biến thành tái nhợt như tro nguội, trong bầu trời đêm không một ngôi sao, đột nhiên
dần hiện ra từng điểm sáng, chỉ trong chớp mắt, những quang điểm hạ
xuống, các đệ tử Phong Sơn phái lúc này mới nhìn thấy rõ, từ trên trời
giáng xuống cũng chẳng phải quang điểm gì, mà là người tu chân khống chế pháp bảo phi hành đủ loại.
Những người tu chân này
sau khi nhận được điện thoại của Trần Nhàn, từ Vân Thai thị hay những
huyện chung quanh chạy tới, vốn họ còn sợ đến muộn, Trương Văn Trọng và
đệ tử Phong Sơn phái sẽ lọt vào độc thủ, nhưng không hề ngờ tới lúc này
đập vào mắt họ, Trương Văn Trọng một mình độc chiến hai yêu quái, hơn
nữa xem tư thế hắn còn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối. Hai yêu quái
từng làm họ chịu nhiều khổ sở không hề lại không có chút lực hoàn
thủ…Không hề nghi ngờ, một màn như vậy vượt ngoài sự dự liệu của mọi
người, những người tu chân không khỏi thất thanh kinh hô lên: “Đây…đến
tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Có mấy người vì quá độ sợ hãi mà ngây ra.
Hiển nhiên bọn họ cũng không biết, hai yêu quái sau khi đột phá vòng
vây, bởi vì dẫn phát nguyền rủa, do đó bị thụ thương tu vi tổn hao, tuy
rằng họ nhìn không ra tu vi hiện tại của hai yêu quái thua xa mấy ngày
hôm trước nhưng họ đều hiểu lầm, đây là do hắn gây ra.
“Thật suất khí a…” Các nữ đệ tử các tông phái sắc mặt đều kích động,
trong mắt các nàng gương mặt phổ thông của hắn tản ra mị lực khó thể
chống cự, nếu không phải vì thực lực của hắn mạnh mẽ, nếu như không phải đang có các chưởng môn trưởng bối ở nơi này, nói không chừng bọn họ đã
nhào lên nhận thức…
“Vì sao cho ta một loại cảm giác
như lôi kiếp?” Nghe những người này kinh hô, Trần Hi bọn họ không khỏi
ưỡn ngực, giống như những lời khen tặng kia dành cho bọn họ.
Hai yêu quái lúc này biết được tuyệt đối không còn cơ hội sống sót,
nghiến răng: “Cho dù chết cũng phải kéo theo vài người làm đệm lưng.”
Hai yêu quái liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn
thấy rõ ý tứ.