Lục Hòe tỉnh ngộ, rung đùi đắc chí cảm khái: “Nói cách khác chính là
muốn bốn tông phái chúng ta làm mồi nhử, để thu hút những môn phái trước kia không chịu đến trợ oai cho Trương tiên sinh sao?”
Tôn Đình Quân lắc đầu cười khổ: “Chính là như thế?”
Hoắc Thanh ở bên cạnh, lại hoan hỉ cười nói: “Còn nhớ lúc trước chúng
ta dẫn cao thủ trong tông phái đến Ung Thành, chuẩn bị giúp Trương tiên
sinh trợ oai hành động lần này, thì cái đám ánh mắt thiển cận kia, đều
châm chọc chúng ta? Hừ, thiếu chút nữa đã nói chúng ta là tội nhân thiên cổ của tông phái. Bất quá, sau khi biết tin chúng ta được Trương tiên
sinh tặng Thất Phẩm đan dược Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn cùng pháp bảo cấp
bậc Chuẩn Tiên Khí, thì không hiểu vẻ mặt của bọn chúng trông sẽ như thế nào?”
Câu nói này của Hoắc Thanh khiến cho ba người
Lục Hòe, Tôn Đình Quân và Tiêu Chấn, không hẹn mà cùng nở nụ cười theo
sau. Từ khi bọn hắn quyết định đến Ung Thành giúp Trương Văn Trọng trợ
oai, thì đã nhận đủ mọi lời châm chọc trong tu chân giới. Cơ hồ tất cả
đám người tu chân đều nghĩ rằng, bốn tông phái bọn hắn lần này hơn phân
nửa là sẽ hao binh tổn tướng, nguyên khí đại thương. Dù sao Lệ Yểm cũng chính là hung danh của một con thượng cổ yêu ma, thực lực không hề tầm
thường. Muốn đấu với nó cũng không phải là chuyện gì dễ dàng! Nhưng nếu
bọn chúng biết, chính mình vừa mới đến Ung Thành, còn chưa xuất ra chút
khí lực gì, đã được Trương Văn Trọng tặng nhiều lễ vật như vậy, thật
không hiểu sẽ khiếp sợ thành cái bộ dạng gì nữa!
Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng, phản ứng khiếp sợ của lũ người lúc trước
châm chọc mình. Nụ cười trên mặt bốn người Lục Hòe càng lúc càng đậm.
Thậm chí, bọn hắn còn khẩn cấp muốn quay trở về, đem tin tức này nhanh
chóng truyền ra ngoài.
Cùng Trương Văn Trọng trao đổi hạng mục công việc cần phải chú ý xong. Bốn người Lục Hòe liền muốn cáo từ rời đi. Chuẩn bị dựa theo ý tứ của Trương Văn Trọng, đem phần lễ vật hôm nay nhận được, tuyên truyền ra ngoài Tu Chân Giới. Đương nhiên,
trước khi đi, bọn hắn cũng không quên chắp tay chào hỏi Lưu Phong Huy.
Dù sao, dựa theo thuyết pháp của Trương Văn Trọng, thì bốn kiện pháp bảo ngụy tạo Chuẩn Tiên Khí này, đều là do người nam tử tướng mạo xấu xí,
tu vi không cao này làm ra. Nếu như xây dựng được cảm tình với hắn, thì
cũng là một chuyện phi thường tốt đẹp!
Vì thế ngoại
trừ lôi kéo cánh tay Lưu Phong Huy, ân cần hỏi han quan tâm một phen.
Bốn người Lục Hòe còn dốc hết vốn liếng, đều tự xuất ra vài món linh khí cùng ngũ phẩm đan dược làm quà gặp mặt, đưa cho Lưu Phong Huy.
Mặc dù bao nhiêu đồ tốt như thế, nhưng bọn hắn vẫn còn sợ Lưu Phong
Huy không chịu thu nhận. Dù sao thuật luyện khí, luyện đan của Phong Sơn phái cũng được truyền tụng khắp cả Tu Chân Giới. Mà Lưu Phong Huy lại
chính là đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng, nếu có chướng mắt pháp
bảo, đan dược của bọn hắn, thì cũng không phải cái chuyện gì lạ lắm.
Sợ phần lễ vật mình tặng người ta không nhận. Bốn người Lục Hòe dùng
ánh mắt trao đổi một phen, sau đó nghiêm trang vuốt râu nói: “Chúng ta
biết, Tiểu Lưu ngươi là đệ tử thân truyền của Trương tiên sinh, thường
ngày có không biết bao nhiêu đan dược cao phẩm và pháp bảo quý giá.
Những món chúng ta tặng có thể là không lọt vào được pháp nhãn của
ngươi. Nhưng chúng ta cùng sư phụ ngươi là bằng hữu giao hảo, coi như
cũng là trưởng bối của ngươi. Đây là món quà gặp mặt của mấy lão già
chúng ta. Cho nên, hy vọng ngươi đừng khinh thường a.”
Pháp bảo cấp bậc linh khí, và ngũ phẩm đan dược. Phần trọng lễ như thế này, ở trong miệng bốn người Lục Hòe cư nhiên lại trở thành quà mọn.
Chuyện này, nếu để cho đám tông phái tu chân khác nghe thấy, còn không
phải méo mồm méo miệng hay sao?
Không nói đến những
tiểu tông phái, phần lễ vật bốn người Lục Hòe đưa cho Lưu Phong Huy, cho dù có là một số tông phái Địa Tự Hào trăm năm cố chấp, vẫn có thể được
coi là một phần trọng lễ!
Bất quá, những thứ này cùng Thất Phẩm đan dược Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn và pháp bảo ngụy tạo Chuẩn
Tiên Khí mà lúc trước Trương Văn Trọng cấp cho bọn hắn. Thật đúng là
không thể so sánh.
Trước kia Lưu Phong Huy thường
xuyên gặp phải trắc trở. Làm sao gặp qua cái loại tình huống được người
khác đãi ngộ như thế này? Huống chi hâm mộ hắn cũng không phải người
thường, mà chính là bốn vị trưởng lão trong những tông phái mạnh nhất
Địa Tự Hào.
Chuyện như thế này, ngày xưa làm một tán tu bình thường, Lưu Phong Huy nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Bất quá, Lưu Phong Huy cũng không bị tình huống bất ngờ này, làm cho
choáng váng đầu óc. Bản thân hắn biết rõ, tất cả những chuyện này là do
ai cấp cho hắn. Thế nên, hắn không vội vàng biểu hiện thái độ, cũng
không toát ra thần tình tự cao tự mãn. Mà đem ánh mắt dò xét, quẳng ném
về phía Trương Văn Trọng đứng ở cách đó không xa.
Trương Văn Trọng gật đầu cười nói: “Nhận lấy đi.”
Sau khi nhận được sự chấp thuận của Trương Văn Trọng. Lúc này Lưu Phong Huy mới nhận quà diện kiến của bốn người Lục Hòe.
Nhìn thấy một màn này, bốn người Lục Hòe không ngớt tán thưởng Lưu
Phong Huy hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa. Lúc này mới tiếc nuối rời khỏi
Linh Cư dồi dào linh khí. Mà trước khi bước ra khỏi Linh Cư, bốn người
bọn hắn còn không nhịn được, âm thầm cảm khái nói: “Một thiên tài luyện
khí như vậy, chúng ta làm sao không có gặp qua đây chứ? Không nghĩ ra,
Trương tiên sinh không chỉ có tu vi tinh thâm, am hiểu thuật luyện đan,
luyện khí, mà ánh mắt nhìn người cũng tương đối ngoan lạt.”
Bất quá, bốn người Lục Hòe không biết một điều là, Lưu Phong Huy sở dĩ là một con Thiên Lý Mã, nhưng quan trọng là trên đời này có mấy người
như Bá Nhạc* đây?
Thiên lý mã thì có nhiều, nhưng Bá Nhạc lại chỉ có một mà thôi.
Bốn người Lục Hòe đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Ở cùng ngày liền phối hợp với Xích Hà đạo trưởng, đưa tin tức bọn hắn nhận được Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn và Chuẩn Tiên Khí từ tay Trương Văn Trọng, loan truyền đi ra
ngoài.
Vốn đám người Tu Chân Giới đang chế giễu, nhất thời liền sa vào bên trong nỗi kinh ngạc cùng bàng hoàng. Tất cả tu
chân giả, sau khi nghe được tin tức này, cơ hồ phản ứng đầu tiên nảy
sinh ra là: Không có khả năng này!
Vô luận Thất Phẩm
đan dược, hay pháp bảo Chuẩn Tiên Khí. Đều là những trân bảo vô giá hiếm thấy! Chẳng nói đâu xa, trong buổi tu chân đấu giá hội vừa mới tổ chức ở Vân Thai Thị cách đây không lâu, cái khỏa Thất Phẩm đan dược kia vừa
xuất ra, liền náo động toàn đương trường. Thì có thể hiểu hai đồ vật này có giá trị cao đến cỡ nào! Trân bảo hiếm thế giống như vậy, vô luận
người nào hay tông phái nào nắm giữ, đều cũng sẽ đem chúng nó ra làm bảo vật trấn phái, làm sao có khả năng chắp tay tặng cho người khác đây
chứ?
Mặc dù, những trưởng lão, chưởng môn của vài
tông phái Địa Tự Hào, thông qua lần trước tiếp xúc vài lần cùng Trương
Văn Trọng. Cả đám đều cho rằng, Trương Văn Trọng là một con người hào
phóng sảng khoái. Nhưng dù hào phóng như thế nào đi chăng nữa, thì cũng
sẽ không bao giờ lấy Thất Phẩm đan dược cùng Chuẩn Tiên Khí mang ra tặng người khác đi? Hơn nữa còn có hẳn bốn phần!
Hành vi như thế, đã không còn là hào sảng, mà chỉ có thể dùng hai chữ “phá sản” để hình dung ah!
Ngay khi cả đám người Tu Chân Giới, đối với tin tức này đều bảo trì
thái độ hoài nghi. Thì Linh Xu Phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông, không hẹn mà đều tổ chức đại hội giám bảo ở tông
môn, mời bằng hữu trong tông phái khác đến thưởng lãm Chuẩn Tiên Khí và
Thất Phẩm đan dược, mà mình được Trương Văn Trọng tặng thưởng.
Hoặc bởi vì tò mò, cho nên rất nhiều người không được phát thiếp mời,
cũng tự chạy đến. Bọn hắn muốn nhìn xem, Thất Phẩm đan dược cùng Chuẩn
Tiên Khí, có phải là hàng thật giá thật hay không?
Kết quả cuối cùng, để cho bọn hắn phi thường khiếp sợ!
Linh Xu Phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông.
Quả thực là đã chiếm được Thất Phẩm đan dược và Chuẩn Tiên Khí từ trong
tay Trương Văn Trọng.
Lúc này, Tu Chân Giới nhất thời cũng sôi sục lên!