Trương Văn Trọng tiến lên vài bước, giữ cáng cúi người kiểm tra bệnh nhân.
Đây là một em học sinh nữ, niên kỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi,
trên người đang mặc một bộ áo ngủ hoạt hình rất đáng yêu. Trên mặt và
hai cánh tay của em này đều nổi những vết ban màu tím xanh lớn nhỏ. Đôi
môi tím đen, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển từng ngụm, khiến cho người
khác trông thấy phải kinh hồn táng đởm.
Đột nhiên có
một cơn gió lạnh tràn qua, nhất thời nàng liền ho khan kịch liệt, há
miệng phun ra một cục đờm hòa lẫn máu tươi, vô lực nằm xụi lơ ở trên mặt băng ca.
Hai vị lão sư khiêng cáng đều nhận thức
Trương Văn Trọng, thấy hắn đi tới, một vị trong đó khẩn trương nói:
“Trương viện phó, vừa rồi chúng tôi lần lượt kiểm tra các phòng, phun
dịch tiêu độc, thì phát hiện ra tình huống bất thường của em Lâm Xảo
này. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, ngoại trừ ho khan, ói ra máu đờm, toàn
thân trên dưới còn xuất hiện nốt ban màu xanh tím. Hơn nữa, chính em ấy
còn nói rằng, cảm thấy đau ngực, khó thở, toàn thân mệt mỏi vô lực.
Chúng tôi đã lấy máu của em ấy, cho người mang đến phòng thí nghiệm tiến hành kiểm tra đo lường huyết thanh, xem nàng có phải là đã trúng bệnh
Than hay không?”
Vị lão sư còn lại, thì nhìn Lâm Xảo
đang nằm trên mặt băng ca, an ủi: “Tốt lắm, đừng suy nghĩ nhiều, nếu
Trương viện phó đã ở chỗ này, vậy thì bệnh tình của em nhất định sẽ được chữa khỏi.”
Lâm Xảo nằm trên mặt băng ca, ngửa đầu
nhìn Trương Văn Trọng. Vốn nàng muốn nói chuyện nhưng mà không sao há
nổi miệng ra, cuối cùng đành phải nuốt ngược trở vào trong lòng.
Tô Hiểu Hồng cũng ở phía sau chạy lại đây, nàng tiến hành kiểm tra đơn giản tình huống của Lâm Xảo. Theo sau nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng nói: “Sư phụ, nghe nhịp phổi của cô ấy rõ ràng là đã giảm thấp, ngoài
da xuất hiện những vết ban tím xanh, quanh cổ và nách đều nổi hạch sưng
đỏ phồng to. Ngoài ra miệng cô ấy đã phát khô, trên đầu lưỡi không hề có tưa* lưỡi ( Tưa lưỡi là lớp màng niêm mạc màu trắng trên bề mặt của
lưỡi.)
Nhạc Tử Mẫn và Ngô Thủ Chí cũng từ phía sau đi tới, đúng lúc nghe được chuẩn đoán của Tô Hiểu Hồng, hai người bọn họ
đều nhăn mặt nhíu mày. Hai người đều là nhân tài kiệt xuất trong giới y
học quốc nội, thông qua những triệu chứng này tự nhiên là đoán ra bệnh
trạng của Lâm Xảo, đích xác chính là Bệnh Than. Nhưng hai người bọn họ
vẫn ôm một tia tâm lý hi vọng, đem ánh mắt quẳng ném về phía Trương Văn
Trọng, đồng thanh nói: “Bác sĩ Trương, anh cảm thấy thế nào?”
Bọn hắn thực hi vọng, có thể nghe được kết luận từ Trương Văn Trọng, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn hắn.
Bất quá câu trả lời của Trương Văn Trọng, lại khiến cho bọn hắn phải thất vọng rồi.
Trương Văn Trọng đích thân chuẩn mạch cho Lâm Xảo một lần, theo sau
trầm giọng nói: “Lâm Xảo đã trúng bệnh Than, dẫn phát đến tràn dịch màng phổi. Hiện giờ bệnh tình phi thường nghiêm trọng, tùy thời đều có thể
nguy hiểm đến tính mạng. Hiện giờ chúng ta phải mau chóng tiến hành trị
liệu, để phòng ngừa bệnh biến chứng ra tình trạng xấu nhất.” ( Bệnh Than lây qua đường hô hấp, tỉ lệ tử vong là 100% trong vòng 36 tiếng đến 48
tiếng. Xuất hiện hạch ở trong phổi dẫn đến tình trạng tràn dịch màng
phổi, khó thở, rét run và tử vong. Nếu bội nhiễm qua đường dạ dày thì tỉ lệ sẽ thấp hơn. Nghiêm trọng nhất là gặp biến chứng viêm màng não. Vì
loại này khó có trường hợp nào thoát nổi.)
Tuy rằng
có bảy tám phần tin tưởng kết luận của Trương Văn Trọng, nhưng ở trong
lòng mọi người vẫn tồn tại một tia hi vọng may mắn. Trong đó có một vị
chuyên gia Viện Y Học Các Bệnh Truyền Nhiễm, hơi cau mày, liền đưa ra ý
kiến riêng của mình: “Trương viện phó, anh xác định bệnh trạng của em
học sinh này đúng là Bệnh Than sao? Liệu có phải là do bội nhiễm Hạch
Bạch Huyết biến chứng đến viêm phổi cấp tính hay không? Mấy Triệu chứng
này, không phải rất giống hay sao?”
Trương Văn Trọng
khẽ lắc đầu thở dài: “Tôi cũng hi vọng em ấy không mắc phải Bệnh Than,
nhưng thật đáng buồn, những triệu chứng xuất hiện trên người em học sinh này đúng là Bệnh Than. Vừa rồi ông nói đến viêm Hạch Bạch Huyết, hẳn
cũng biết trường hợp bội nhiễm qua dạ dày, triệu chứng toàn thân sẽ nhẹ
hơn, và tốc độ Hạch Bạch Huyết sưng phù cũng rất chậm. Tuyệt không có
khả năng giống như hiện tại, toàn thân bệnh trạng nghiêm trọng, Hạch
Bạch Huyết sưng tấy dị thường...” (Khi chúng ta ăn thực phẩm như thịt
các loại động vật, động vật có chứa vi khuẩn que như chuột và các loài
thú rừng hoang dã, không đun chín, thức ăn vào trong dạ dày, mà dạ dày
chúng ta bị xước trước đó, rất dễ mắc phải bệnh Than. Đây gọi là trường
hợp bội nhiễm qua dạ dày.)
Trương Văn Trọng nói những lời này, không chỉ làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, đồng thời cũng đập tan tia hi vọng may mắn cuối cùng tồn tại ở trong lòng bọn họ.
Bệnh Than!
Quả nhiên là triệu chứng bệnh Than!
Mặc dù sớm đã biết thông tin bệnh Than bùng phát, nhưng vào thời khắc
này, tận mắt trông thấy người nhiễm bệnh, thì tâm tình của mọi người vẫn không tự chủ được rơi vào căng thẳng.
Lúc này chỉ
riêng Trương Văn Trọng vẫn còn duy trì được bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn về đám bác sĩ cùng y tá ở phía sau, nói: “Được rồi, mọi người không
đừng ngây ra đó nữa. Mau bắt tay đưa Lâm Xảo tới phòng điều trị cách ly. Tiêm và truyền cho Lâm Xảo thuốc Streptomycin và Gentamicin*. Mặt khác, cẩn thận quan sát tình huống biến chuyển của Lâm Xảo, một khi xuất hiện biến chứng, phải kịp thời báo cho tôi biết.”
“Dạ.”
Mấy vị bác sĩ cùng y tá đến từ Viện Y Học Các Bệnh Truyền Nhiễm nhanh
chóng chạy lên, tiếp nhận băng cáng trong tay hai vị lão sư, đưa Lâm Xảo vào phòng điều trị.
Đồng thời Trương Văn Trọng tiếp
nhận đơn thuốc và bút từ tay Tô Hiểu Hồng, cặm cụi viết xuống : “Sinh
Thạch Cao, Hoàng Liên, Đại Hoàng, Tri Mẫu, Thủy Ngưu Giác, Trầm Hương,
Mạt Dược”....Thêm một vài tên thuốc Đông Y liên quan. Cuối cùng giao cho Tô Hiểu Hồng, phân phó nói: “Lập tức dựa theo đơn thuốc này, sắc thuốc
thang cho Lâm Xảo uống.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp ứng, cầm theo đơn thuốc xoay người rời đi.
Nhìn Lâm Xảo được mang vào trong phòng y tế, Trương Văn Trọng thở phào một hơi, theo sau nhìn hai vị lão sư đang khử trùng tiêu độc, hỏi:
“Những bạn học sinh cùng phòng Lâm Xảo, đã kiểm tra hết chưa?”
Hai vị lão sư mau chóng hồi đáp: “Đã kiểm tra qua rồi, những em học
sinh kia đều không thấy xuất hiện triệu chứng bệnh Than. Trước khi chúng tôi khiêng Lâm Xảo ra ngoài, đã căn dặn đồng sự phải tiêu độc khử trùng trong ngoài gian phòng kia, hơn nữa còn phong tỏa cách ly đối với ngoại giới, chặt chẽ theo dõi các em học sinh đã từng ở trong phòng này. Một
khi phát sinh triệu chứng khác thường, sẽ mau chóng tiến hành điều trị.”
Trương Văn Trọng nói: “Mọi người làm tốt lắm.”
Hai vị lão sư không dám kiêu căng, mà bình tĩnh hồi đáp: “Đây cũng là
do sự chỉ đạo của Trương viện phó, nếu như không có dự án phòng chống
bệnh Than do anh hoạch định. Chỉ sợ lúc này chúng tôi cũng không biết
mình phải làm những gì.”
“Ài...Bệnh Than...Cuối cùng đã bùng phát rồi.” Ngô Thủ Chí nhìn lên trời đêm, buồn bã thở dài một tiếng.
Trương Văn Trọng cũng thở dài, nói: “Lâm Xảo là người đầu tiên chúng
ta xác định bội nhiễm bệnh Than. Tin tưởng rằng chẳng bao lâu sau, người nhiễm bệnh ở trong trường sẽ gia tăng lên cấp số nhân. Chỉ hi vọng, với sự nỗ lực của chúng ta, sẽ đem dịch bệnh bùng phát lần này, giảm thiểu
xuống mức thấp nhất.”
Nhạc Tử Mẫn nói: “Nhất định
phải giảm thiểu nguy cơ xuống mức thấp nhất. Dù sao chúng ta cũng đã
chuẩn bị công tác ngăn chặn đại dịch rồi.”
Trương Văn Trọng trầm ngâm nói: “Nhạc lão, phiền ông gọi điện kiểm tra xem, đến
bao giờ thì vác-xin phòng bệnh Than mới được chuyển tới. Hãy thúc giục
bọn họ nhanh lên một chút, dù sao mạng người vẫn là chuyện quan trọng!”
“Được, để tôi gọi luôn.” Nhạc Tử Mẫn gật đầu, không dám chần chừ móc điện thoại từ trong túi quân ra, hì hục bấm số.
Nhưng mà ngay tại lúc này, một nữ y tá vừa mới chuyển Lâm Xảo vào
trong phòng điều trị xong, thần tình khẩn trương chạy ra bên ngoài, thở
hổn hển nhìn đám người Trương Văn Trọng báo cáo: “Bệnh nhân đột nhiên
xuất hiện tình trạng khó thở, Trương viện phó, Nhạc viện trưởng, hai
người nhanh chóng qua nhìn một chút đi.”
“Cái gì?”
Trương Văn Trọng nhíu mày, nhanh chân phóng vào trong phòng y tế. Đám
người Nhạc Tử Mẫn, Ngô Thủ Chí cũng gắt gao bám theo.
Khi Trương Văn Trọng vào trong phòng điều trị cách ly, thì Lâm Xảo đang kiệt lực hô hấp. Bất quá, mặc dù nàng đã cố sức lấy nhịp thở, nhưng vẫn không thể truyền dưỡng khí vào trong phổi. Bởi vì thiếu khí ô-xi nghiêm trọng, đôi môi cùng sắc mặt của nàng đã tái nhợt, thần trí mơ màng có
chút dấu hiệu như sắp hôn mê.
Nhìn thấy Trương Văn
Trọng tiến vào, các vị bác sĩ cùng y tá ở trong phòng điều trị cách ly,
không hẹn mà đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm. Một vị bác sĩ trong
đó, rất nhanh báo cáo trạng huống của Lâm Xảo: “Chúng tôi mới đưa cô ấy
vào, đột nhiên cô ấy lại xuất hiện triệu chứng khó thở, tuy rằng đã đeo
lồng dưỡng khí, nhưng vẫn không có một chút hiệu quả.” (Triệu chứng dịch tràn màng phổi.)
Trương Văn Trọng nhanh chân bước
tới giường bệnh, vươn tay tách miệng Lâm Xảo ra, cẩn thận nhìn vào trong cuống họng của nàng, theo sau vung tay nói: “Cổ họng cô ấy đã sưng tấy, gây trở ngại đến quá trình hô hấp. Dao phẫu thuật đâu? Mọi người còn
đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa dao phẫu thuật cho tôi, chuẩn bị phối
hợp cùng tôi tiến hành mở khí quản!”
PS:
Gentamicin: Gentamicin là kháng sinh nhóm aminoglycosid có hoạt phổ
kháng khuẩn rộng. Có tác dụng điều trị nhiễm khuẩn nặng do vi khuẩn gram âm mắc phải ở bệnh viện, như nhiễm khuẩn đường mật, nhiễm khuẩn huyết,
viêm màng não, viêm phổi, nhiễm khuẩn xương khớp, nhiễm khuẩn trong ổ
bụng, nhiễm khuẩn tiết niệu và dự phòng phẫu thuật.
Streptomycin: Là kháng sinh thuộc nhóm aminoglycosid có hoạt phổ rộng.
Có tác dụng tốt trên trực khuẩn lao, nhất là vi khuẩn lao ở giai đoạn
sinh sản nhanh. Ngoài ra còn có tác dụng cả trên trực khuẩn gây bệnh
phong, dịch hạch và trực khuẩn đường ruột.