Trương Văn Trọng vốn muốn tiến hành khâu lại vết thương nơi động mạch và tĩnh mạch của viên bảo an, thế nhưng khi hắn vạch miệng vết thương ra,
thanh lý sạch sẽ máu tươi, mới phát hiện tình huống hao tổn động mạch
của viên bảo an rất nghiêm trọng, phương thức khâu lại huyết quản bình
thường căn bản không thể sử dụng.
Nhưng hắn cũng không bị vấn đề này làm khó khăn, hắn lập tức làm ra quyết định thay đổi phương án giải phẫu, dự định dùng phương pháp nhổ trồng tĩnh mạch để chữa trị đoạn
động mạch bị hao tổn.
Chữa trị sự tổn hại động mạch thông thường chọn tĩnh mạch ngay trên chân đó, nhưng bởi vì tĩnh mạch cũng bị chém
đứt, cho nên đành lui cầu cách thứ hai, nhổ trồng tĩnh mạch nơi đùi phải để chữa trị động mạch bị hao tổn bên chân trái.
Hắn làm xong
quyết định, không có chút do dự, lập tức lấy dao phẫu thuật rạch một
đường bên đùi phải viên bảo an, để tĩnh mạch rõ ràng bại lộ ra trước mắt hắn.
Lập tức hắn dùng tài nghệ giải phẫu tinh chuẩn lại cực
nhanh, hoàn toàn chia lìa tĩnh mạch, cắt đứt những nhánh nhỏ, lại lấy ra một đoạn tĩnh mạch, bỏ vào heparin 0,1% nước muối ở phía sau. Cuối cùng lại dùng thủ pháp nhanh tới mức kẻ khác không thể nhìn thấy, khâu lại
chỗ tĩnh mạch bị đứt.
Quá trình này, hắn không chỉ hoàn thành
lưu sướng mau lẹ, đồng thời còn hoàn thành tương đương hoàn mỹ, thế cho
nên làm mọi người trong phòng giải phẫu đều nhìn đến choáng váng.
Những người này đều là tay già đời hành nghề nhiều năm, tham dự không
ít cuộc giải phẫu, kinh nghiệm và ánh mắt có thể nói rất cao. Thế nhưng
họ chưa từng gặp qua có ai trong thời gian ngắn như vậy lại hoàn mỹ khâu vá tĩnh mạch cực nhanh đến như thế!
Những hộ sĩ khiếp sợ, cũng còn chưa kết thúc, bởi vì y thuật thần hồ kỳ kỹ của hắn cũng chỉ mới mở màn biểu diễn.
Sau khi khâu xong tĩnh mạch, hắn lập tức đem đoạn tĩnh mạch mới cắt lật ngược, tránh việc trở ngại máu lưu thông, sau đó lại xác định chỗ huyết quản cần khâu lại, đem đoạn tĩnh mạch liên tiếp khâu lại cùng chỗ động
mạch bị đứt.
Quá trình giải phẫu này, hắn hoàn thành còn nhanh hơn cả lúc cắt tĩnh mạch.
Những hộ sĩ đã hoàn toàn không tin được, họ chưa từng nghĩ tới, ai có thể làm ra được trình độ nhanh, chuẩn, ổn giống như hắn.
Theo các nàng xem ra, kỹ xảo giải phẫu của hắn, đã đạt tới cao độ của nghệ thuật.
Đối với những người tận mắt chứng kiến cuộc giải phẫu này, hắn đang soạn nhạc, diễn tấu một khúc hát về sinh mạng!
Không đợi bọn họ tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ, hắn đã ném dao
phẫu thuật vào khay, xoay người đi tới bàn giải phẫu bên cạnh, đối với
Hứa Nguy đang thanh lý những máu ứ trên ngực nữ tử nói: “Để cho tôi.”
Hứa Nguy ngẩng đầu nhìn hắn, sửng sốt vài giây, há to miệng không thể tin được hỏi: “Cuộc giải phẫu kia…đã hoàn thành rồi sao?”
Hắn vùi đầu thanh lý máu bầm trong ngực nữ tử, cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp: “Còn chưa khâu lại vết thương, giao cho anh tới hoàn thành,
không thành vấn đề chứ?”
“Không…không thành vấn đề.” Hứa Nguy
hồi đáp, hắn tốt xấu cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu, nếu như ngay cả
chuyện khâu lại vết thương cũng là vấn đề, đúng là cười chết người đi
được.
Đối với việc hắn hoàn thành cuộc giải phẫu trong thời gian ngắn như vậy, Hứa Nguy vừa khiếp sợ vừa hoài nghi. Bởi vì thương thế
của viên bảo an quá nặng, giải phẫu khó khăn, hắn cũng hiểu rất rõ ràng. Dù triệu tập tinh anh trong khoa giải phẫu, muốn thành công hoàn thành, cũng phải tiêu hao một phen công phu, tuyệt không khả năng giống như
Trương Văn Trọng, trong đoạn thời gian ngắn lại hoàn thành.
“Thật thành công hoàn thành sao?” Ôm hoài nghi, Hứa Nguy buông xuống
dụng cụ giải phẫu, bước nhanh đến bên bàn giải phẫu của viên bảo an.
“Trời ạ…” Khi Hứa Nguy nhìn thấy kiệt tác của hắn, không khỏi mở to hai mắt nhìn, nhẹ giọng kinh hô: “Cuộc giải phẫu này đã hoàn thành quá hoàn mỹ đi thôi? Nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy, tôi thế nào cũng không tin tưởng có ai trong đoạn thời gian ngắn như vậy hoàn thành một
cuộc giải phẫu hoàn mỹ đủ được đưa vào sách giáo khoa!”
Trong
lòng khiếp sợ, Hứa Nguy nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng, tự đáy lòng
cảm khái: “Người nổi danh vốn không hư sĩ, bác sĩ Trương…quả thật danh
bất hư truyền!”
Hứa Nguy rất nhanh thu liễm tâm thần, bắt đầu
khâu lại vết thương cho viên bảo an. Tuy rằng khâu lại vết thương chỉ là một chuyện nhỏ, với thân phận chủ nhiệm khoa cấp cứu như Hứa Nguy đi
làm việc này, nhiều ít có cảm giác đại tài tiểu dụng. Thế nhưng hắn làm
rất vui vẻ, vẻ mặt đều là vinh hạnh cùng kích động.
Làm trợ thủ cho một người có y thuật vô cùng cao minh như Trương Văn Trọng, nếu như còn không gọi là vinh quang, lại sẽ là gì?
Tốc độ Hứa Nguy khâu vết thương thật đáng hài lòng, thế nhưng khi hắn
vừa khâu xong vết thương, đi tới bên bàn giải phẫu của nữ tử, cũng lại
thêm một lần chấn kinh.
Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi đó,
Trương Văn Trọng không chỉ thanh lý sạch sẽ máu ứ trên vết thương, còn
cắt đi chỗ hao tổn của lá phổi bị sưng phù, đang tiến hành khâu lại lá
phổi.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguy hít sâu một hơi, vẻ mặt
khiếp sợ cùng sùng bái nhìn hắn, nói: “Bác sĩ Trương, tốc độ của ngài
cũng nhanh tới mức thái quá đi thôi?” Trong bất tri bất giác, xưng hô
của hắn cũng biến thành kính ngữ.
Trương Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Nếu như không nhanh, bọn họ sẽ chết.”
Hứa Nguy gật đầu, đối với những lời này của hắn vô cùng tán thành. Bản
thân hắn là chủ nhiệm khoa cấp cứu, thường ngày đều gặp phải bệnh tình
trầm trọng nguy hiểm đột phát, cho nên đối với bốn chữ “giành giật từng
giây” hắn cũng có nhận thức thắm thiết cùng thể hội. Kỳ thực, từ góc độ
nào đó mà nói, bác sĩ làm việc không phải là cùng tử thần thi chạy hay
sao? Nếu như chạy không nhanh, sẽ xảy ra tai nạn chết người!
Hắn lại tiếp tục phát huy ra đặc điểm nhanh, chuẩn, ổn, không bao lâu thời gian, đã hoàn thành cuộc giải phẫu cho nữ tử.
Cũng giống như viên bảo an, cuộc giải phẫu của nữ tử cũng có thể xứng đáng với hai chữ “hoàn mỹ”.
Trong một khắc thủ thuật hoàn thành, Hứa Nguy và các hộ sĩ không hẹn
cùng thở phào một cái. Nguyên lai khi hắn đang trong lúc giải phẫu, tinh thần của họ đều ở trạng thái tập trung cao độ, bởi vì tốc độ của hắn
thật sự là quá nhanh, nếu như họ không tập trung tinh thần, đôi mắt sẽ
không theo kịp tốc độ của hắn.
Sau khi bỏ dụng cụ phẫu thuật vào khay, hắn nhìn Hứa Nguy nói: “Giải phẫu đã hoàn thành, chuyện khang
phục trị liệu kế tiếp sẽ nhìn các vị. Tôi tin tưởng với y thuật của các
vị, hẳn hai người họ sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.”
Câu nói này nếu
từ miệng người khác nói ra sẽ bị cho là cuồng vọng. Thế nhưng hiện tại
từ miệng hắn nói ra, lại làm nhóm người Hứa Nguy đều nghĩ nên như vậy.
Hứa Nguy ưỡn ngực bảo chứng: “Bác sĩ Trương, ngài cứ yên tâm giao cho chúng tôi.”
Hắn gật đầu nói: “Mọi người làm việc, tôi đi trước.”
Hứa Nguy vội vã nói: “Tôi tiễn ngài.”
Hắn khoát tay uyển cự: “Anh làm việc của anh, không cần tiễn, đường ra ngoài tôi biết.”
Hứa Nguy thoáng do dự, cuối cùng nghe theo lời hắn, cũng không đi tiễn, mà lập tức nhắm vào hai người bị thương đặt ra kế hoạch trị liệu cùng
khang phục sau đó. Nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm làm ra một quyết
định: “Ngày sau, nhất định phải đến đại học Ung Thành, nghe đường khóa
do bác sĩ Trương giảng!”
Khi hắn rời khỏi phòng giải phẫu, những hộ sĩ hoàn toàn bị thuyết phục, cũng không còn kiềm chế được nỗi khiếp
sợ trong lòng, ồn ào cảm thán: “Thật không ngờ còn có người có y thuật
thần kỳ như vậy…bác sĩ Trương này, thật đúng là danh bất hư truyền!”
“Tôi làm việc trong phòng giải phẫu nhiều năm, không biết nhìn thấy bao nhiêu cuộc giải phẫu lớn nhỏ, nhưng nhanh như ngày hôm nay, cuộc giải
phẫu hoàn mỹ như vậy tôi là lần đầu tiên nhìn thấy. Tôi nghĩ chỉ nghĩ ra bốn chữ, mới hình dung ra y thuật cao minh của bác sĩ Trương, bốn chữ
là – thần hồ kỳ kỹ!”
“Bác sĩ Trương không hổ là chuyên gia y học nổi danh trong ngoài nước, kỹ thuật cao minh khiến kẻ khác bội phục,
phong thái thật sự làm người thuyết phục…cũng không biết bác sĩ Trương
có bạn gái chưa nhỉ?”
“Cô gái nhỏ, mùa xuân còn chưa tới đâu,
sao cô lại tư xuân rồi? Theo tôi thấy, nam nhân kiệt xuất như vậy, thế
nào khả năng không có bạn gái chứ? Cô nha, chết tâm đi thôi, đừng làm
mộng tưởng hão huyền, miên man suy nghĩ.”
Bởi vì một việc ngoài ý muốn nho nhỏ, đã từ chỗ khen ngợi y thuật của Trương Văn Trọng biến
thành chuyện tình cảm riêng tư. Hơn nữa theo biểu tình của họ, tựa hồ
trọng tâm câu chuyện này càng hợp khẩu vị…
Đối với chuyện xảy ra trong phòng, hắn cũng không hay biết. Sau khi cởi áo giải phẫu, đổi về
quần áo của mình, hắn liền đi ra khỏi bệnh viện.
Nhìn sắc trời
thấy vẫn còn sớm. Hắn lấy điện thoại xem thời gian, còn chưa tới mười
giờ. Sau thoáng suy nghĩ, hắn cản lại một chiếc taxi, đi tới đại học Ung Thành.
Khi đi vào phòng y tế, đi tới cửa phòng mình, hắn ngoài ý muốn phát hiện, cửa phòng của Lâm Tử Mạn đang mở ra.