Khi Lâm Phi mở hai mắt lần nữa thì phát hiện ra mình lại đang ở bên trong
phòng y tế của ngục giam. Chẳng qua lần này bên cạnh hắn là chai dịch
truyền còn đầy ngập. Chắc là khi hắn hôn mê đã được cô bé bác sĩ có
khuôn mặt trẻ con kia đổi dịch. Xem ra lần này chắc cô không bận rộn lắm rồi.
Một tuần sau đó, Lâm Phi luôn qua lại giữa phòng ăn và
phòng y tế. Tới đêm, Hệ Thống Chiến Thần bên trong não lại mô phỏng huấn luyện chiêu thức chiến đấu cho hắn, để hắn học tập. Ban ngày Lâm Phi
học xong dùng luôn, đánh nhau luận bàn với đám tù nhân trong phòng ăn số một.
Trong lúc này, ba lần Lâm Phi thấy bác sĩ thực tập Âu Dương Phương, chẳng qua vẻ mặt của bác sĩ nhỏ này lần nào cũng càng tiều tụy u oán hơn. Hiện tại bên trong ngục giam đã đặt biệt danh cho tù nhân hung ác, cuồng bạo lực, hung thần ác sát chuyên ẩu đả tại phòng ăn số một là " bạo quân phòng ăn" rồi.
Đương nhiên hiện tại Âu Dương Phương
còn chưa biết người tù nhân vài lần cô nói chuyện phiếm lại chính là bạo quân phòng ăn Lâm Phi. Chẳng qua Lâm Phi lại cảm thấy danh hiệu bạo
quân phòng ăn này rất khó nghe, tuyệt đối không cao nhã chút nào, cũng
không chẳng rõ ràng. Nếu gặp người không biết thì có khi còn cho là mình giống một tên cực kỳ mập mạp. Đừng để cho hắn biết là tên ngốc nào đặt
biệt danh này cho hắn, nếu không hắn sẽ cho đối phương đẹp mặt.
Vào ngày thứ tám, Lâm Phi ôm quả cầu sắt xuất hiện tại cửa phòng ăn, tất cả tù nhân trong phòng đều đã bị đánh hết cả, chỉ còn hơn ba trăm người.
Hơn hai trăm người khác vẫn đang ở phòng y tế, hoặc đang ở trong phòng
giam của mình, từ chối ăn sáng.
Còn lại hơn ba trăm người cũng
đều mang thương tích, không phải gãy tay thì là gãy đùi. Bên trong phòng ăn, đâu đâu cũng là nạng với băng gạc, toàn mùi thuốc sát trùng. Hiện
giờ phòng ăn số một giống như một phòng điều dưỡng cho bệnh nhân tàn tật vậy.
Lần này Lâm Phi ăn no xong, mặc kệ hắn nhạo báng thế nào,
gây hấn thế nào thì tất cả tù nhân cũng coi như hắn không tồn tại. Chính hắn ra tay đánh mấy tù nhân bên cạnh, bọn họ cũng chỉ nhấc chân bỏ
chạy, nếu trốn không thoát thì trực tiếp nằm xuống đất giả chết, như thế nào cũng không bò lên, càng không đánh trả Lâm Phi.
- Hệ Thống
Chiến Thần, ngươi xem như thế này đã tính là ta đạt yêu cầu đánh bại hết tù nhân trong phòng ăn rồi, cũng coi như gián tiếp hoàn thành mục tiêu
nhiệm vụ rồi nhé.
Thấy kết quả như vậy, Lâm Phi liền tự hào nói với Hệ Thống Chiến Thần biến thái kia.
Hệ Thống Chiến Thần không trả lời, coi như thừa nhận sự thành công của hắn.
Không có đối thủ, Lâm Phi liền gọi tên bạn tù mập mạp tới bên cạnh, bảo hắn
ôm quả cầu sắt. Bởi vì là bạn tù của Lâm Phi nên tên mập này vài ngày
kia đã bị một số người trong phòng ăn đánh đập.
Còn may là hắn da dày thịt béo, hơn nữa Lâm Phi ra tay với hắn, vài lần đánh nhau cũng
còn nương tay, chỉ bị băng bó một ít trên cánh tay, không có gẫy tay
chân gì. Vết thương như thế so với toàn bộ những người bị thương trong
phòng ăn này cũng coi là nhẹ rồi.
Chuyện tới mức này, rất hiển nhiên Lâm Phi đã trở thành lão đại trong phòng ăn số một của ngục giam Karl.
Lão đại ban đầu của phòng ăn số một trước khi Lâm Phi tới nhận án đã bị
chết bên trong ngục rồi. Nguyên nhân cái chết này cũng có nhiều cách
giải thích. Có người nói kẻ này bình thường rất hay bắt nạt người khác,
bị mấy tù nhân phẫn nộ âm thầm giết chết. Có người nói là bởi hắn thích
đàn ông nên kết quả chết. Cũng có người nói là hắn tự sát, chuẩn bị đầu
thai...
Ăn xong bữa sáng, bạn tù mập bắt đầu tiên lên ôm quả cầu sắt cho Lâm Phi. Lâm Phi liền đi về phía phòng giam của mình.
Bạn tù mập giới hiệu sự phân bố thế lực ngục giam Karl cho Lâm Phi, tổng
cộng có ba phòng ăn. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, vậy là có ba lão đại.
Hiện tại Lâm Phi chính là lão đại phòng ăn số một rồi.
Chẳng qua đàn em dưới tại Lâm Phi hiện giờ phần lớn đều gãy xương tàn tật cả, trong thời gian ngắn không có tác dụng gì.
Cả ngục giam Karl tổng cộng có ba loại tù nhân, không ngờ lấy phòng ăn để
phân chia thế lực. Phòng ăn số một giam giữ tù nhân loại bình thường.
Phòng ăn số hai giam giữ một số tù nhân thuộc loại người nhân bản hoặc
đã dùng qua dịch cải tạo tế bào. Phòng ăn số ba lại giam giữ tù nhân đã
từng dùng kim loại cải tạo thân thể, trên người có một số bộ phận kim
loại.
Trong đó phòng ăn số ba là có lực chiến đấu mạnh nhất. Chẳng qua nhân số của bọn họ rất ít, cũng rất bị xa lánh.
Rất nhanh, Lâm Phi đã về tới phòng giam của mình. Đã gần nửa tháng không
trở lại phòng giam của mình, cũng nhìn thấy cái giường khác ngoài giường của phòng y tế rồi.
Lâm Phi nằm trên giường, chuẩn bị ngủ một
giấc. Bạn tù mập giới thiệu với Lâm Phi, thân là lão đại phòng ăn số
một, là lão đại của phòng ăn số một dành cho người bình thường có một
chút đặc quyền, chính là khi không muốn đi ra ngoài hoạt động thì có thể ở bên trong phòng ăn của mình nghỉ ngợi, đơn giản cứ gọi là ngủ.
Khi Lâm Phi tỉnh ngủ thì đã tới trưa rồi. Bạn tù mập mang đồ ăn về, dĩ
nhiên không phải là thức ăn tổng hợp khó ăn mà lại là đồ nấu đơn giản.
Nghe bạn tù mập nói, đây là phúc lợi khi trở thành lão đại phòng ăn. Lâm Phi nghĩ, làm lão đại phòng ăn đúng là tốt rồi, đầu tiên là cải thiện được
đồ ăn của mình.
Chẳng qua mập mạp còn cho hắn biết một tin tức.
Cứ cách một tháng, ba phòng ăn sẽ tuyển người tiến hành thi đấu, mỗi phòng ăn cử hai người, chiến đấu sinh tử. Người thắng lợi có thể lấy được
chút đồ dùng sinh hoạt, thức ăn, hoa quả, thuốc lá, rượu, đều là vật khó có được trong ngục giam. Hơn nữa phòng ăn thắng lợi còn có được thức ăn ngon trong tháng tiếp theo.
Phòng ăn số một đã liên tục thua rất nhiều trận, vẫn đều ăn loại thực ăn tổng hợp khó nuốt kia.
Mà đội ngũ thất bại hầu như đều bị trọng thương và tử vong. Nhân tuyển của đội ngũ đều do lão đại phòng ăn tới chọn. Mà thời gian thi đấu, tính
ngày ra thì lại chính là buổi tối ngày hôm nay.
- Chiến đấu vì thức ăn.
Đây là một câu nói bên trong ngục giam Karl này.
- Lão đại, vậy tối nay cậu định phái ai đi Đấu Trường Sinh Tử?
Bạn tù mập cung kính hỏi Lâm Phi.
- Anh với tôi đi đánh đi. Dù sao thì ai lên cũng được, thừa dịp cho anh đi, lấy thật nhiều thuốc với rượu về mà hưởng.
Lâm Phi mỉm cười, nói với mập mạp.
Cộp một tiếng, bạn tù mập sau khi nghe Lâm Phi nói xong, kinh ngạc tới mức đánh rơi quả cầu sắt xuống mặt đất.
- Không phải chứ, lão đại à, Đấu Trường Sinh Tử có tỷ lệ tử vong và
thương tàn kinh người đó. Anh cũng đừng nên cho tôi đi chịu chết chứ?
Lão đại, dù anh có thể đánh nhưng bên trong ngục giam Karl đều là tử tù, phòng ăn số hai và số ba lại có vài nhân vật rất tàn nhẫn. Bọn chúng
hầu hết đều không phải là nhân loại bình thường đâu.
- Lão đại
anh tuyển đồng đội có thể giúp đỡ anh trên đấu trường đi. Anh nhìn xem
tôi nặng nề thế này, lên đấu trường có ích lợi gì chứ hả?
- Anh nhìn thể trọng anh lớn thế này, chính là hộ giáp lý tưởng đó. Anh có thể hấp dẫn hỏa lực mà...
- Được rồi, anh đừng có khóc nữa. Tôi sẽ quan tâm tới anh, không để anh
chết đâu. Nhiều nhất thì chỉ tàn tật thôi. Sợ cái gì chứ? Cơ hội tốt thế này, ngươi khác muốn lên tôi cũng không cho lên, ưu tiên anh rồi đó.
Anh ngẫm lại đi, sau khi thắng lợi, anh có thể tùy ý hút thuốc uống
rượu, còn cả thức ăn ngon. Thứ đó ngon hơn thức ăn tổng hợp hiện giờ rất nhiều...