Tốc độ tắm rửa của Lâm Phi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tắm xong
rồi. Mở tủ nhỏ trong phòng tắm ra nhìn, ngoại trừ khăn lông thì vẫn còn có hai bộ quần áo thể thao màu đen và áo lót, một của nam, một của nữ.
- Viên quan chỉ huy chiến hạm này, không biết là do hắn cố ý ra lệnh
hay là thuộc hạ của hắn sắp xếp nữa. Chuẩn bị rất chu đáo. Có tiền đồ.
Lâm Phi nghĩ vậy, liền ném bộ quần áo rách rưới và dính đầy mồ hôi của hắn đi, đổi lại áo lót sạch sẽ và quần áo thể thao trong tủ nhỏ.
Sau đó, Lâm Phi cảm giác thần thanh khí sảng bước ra khỏi phòng tắm, mở cửa phòng ra.
Lâm Phi nhìn thấy ngoài cửa còn có hai tên binh lính đang gác.
- Dẫn tôi đến phòng ăn. Tôi muốn ăn chút gì đó.
Lâm Phi nói với một người lính.
- Trưởng quan, ngài có thể dùng cơm trong phòng. Nếu muốn gì thì cứ bảo tôi, một lát sau sẽ mang đến cho ngài.
Binh lính cung kính nói với Lâm Phi.
- Cũng được. Mang đến một suất giống như hôm qua, thêm một nồi canh.
Lâm Phi nói với người binh sĩ phía trước.
- Vâng, trưởng quan.
Người binh lính trả lời Lâm Phi, sau đó bắt đầu cầm máy liên lạc, tiến hành liên lạc.
Lâm Phi cũng không đi đến phòng ăn nữa, mở cửa phòng trở về, lại trở lại căn phòng cao cấp của hắn.
Nhã Điển Na vẫn tiếp tục lẩm bẩm trong phòng.
- Mau rời giường tắm rửa đi. Lát nữa sẽ có người tới đưa bữa sáng. Chắc vẫn là hai quân y xinh đẹp hôm qua.
Lâm Phi lại đánh thức nữ học viên Nhã Điển Na bên cạnh, nói với cô.
- Cái gì? Hai con nhỏ kia tới sao? Đúng lúc hôm qua tôi quá mệt mỏi, chưa làm chuyện gì mà đã ngủ mất rồi.
- Không được. Tôi phải tắm rửa nhanh một chút. Không cho cậu nhìn lén tôi. Nếu không, tôi sẽ cảm giác toàn thân không được tự nhiên.
Nữ học viên Nhã Điển Na nói với Lâm Phi.
- Cô mau tắm đi, nói nhảm nhiều thế.
Lâm Phi trả lời, lại nằm lên giường.
Nhã Điển Na nhanh chóng bước vào phòng tắm thủy tinh, cởi quần áo trên người.
Lâm Phi nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy lách tách, xuyên qua phòng tắm thủy tinh còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong thân thể Nhã Điển Na.
Vóc người Nhã Điển Na vô cùng hoàn mỹ, cảm giác mơ hồ càng khiến người khác động tâm. Lâm Phi đáng tiếc chính là cô ta không thích nam giới, lại thích nữ giới.
Lâm Phi nhìn mấy lần rồi không nhìn nữa, bắt đầu suy nghĩ bản thân sẽ hoàn thành nhiệm vụ “cánh cửa quá khứ” thế nào.
Lâm Phi nghĩ giờ không biết bản thân đang tồn tại ở thế giới chân thật hay vẫn còn ở thời gian quá khứ ảo nữa.
Bất kể thế nào, tất cả ở đây cũng khiến Lâm Phi cảm giác quá chân thực rồi.
Chân thật đồng thời cũng phải trả giá. Lâm Phi tin tưởng nếu hắn thật sự chết trong thời không “cánh cửa quá khứ” này, như vậy hắn sẽ hoàn
toàn chết đi, không có một chút may mắn.
Mà cách hoàn thành
nhiệm vụ thì phải làm theo lời hắn đã dự liệu, phải tìm thủ lĩnh hải tặc Phấn Hồng Khô Lâu đã cùng hắn tiến vào “cánh cửa quá khứ”.
Cùng cô ta tiến vào lỗ đen thời không trong dấu hiệu bản đồ kho báu,
lại tiến vào cung điện thần bí kia, thông qua cung điện “cánh cửa tương lai” rồi về tương lai. Như vậy mới có thể rời khỏi nhiệm vụ này, trở
lại thời không bình thường, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
- Hi vọng Phấn Hồng Khô Lâu kia vẫn còn sống tốt trong thời không quá khứ, đầu óc bình thường. Ban đầu mình cũng không nhớ kỹ vị trí cụ thể
của ký hiệu trên bản đồ kho báu, còn phải nhờ cô ta dẫn đường nữa.
Lâm Phi thầm nghĩ.
Đột nhiên, Lâm Phi liền phát hiện ra một vấn đề. Một vấn đề rất không ổn, chính là chu kỳ sinh ra lỗ đen thời không tới cung điện thần bí
trong bản đồ hải tặc kia hẳn là mấy năm sau mới đúng.
Mà bây giờ, nếu thời không hắc động phát triển bình thường như quá khứ, nó sẽ chưa xuất hiện.
Nói cách khác, cho dù bây giờ có đi đến lỗ đen thời không trên ký
hiệu, nơi đó cũng không có lỗ đen thời không, càng không tìm được cung
điện thần bí.
- Mẹ nó, còn phải đợi lâu.
- Chờ mình và Nhã Điển Na vượt qua nhiệm vụ này rồi, dẫn Nhã Điển Na
đi tìm nữ hải tặc. Chắc nữ hải tặc cũng gặp phải chút chuyện khó khăn
trong nhiệm vụ “cánh cửa quá khứ” này.
- Sau khi tìm được nữ hải tặc, sẽ tìm một chỗ an toàn. Vài năm sau, lỗ đen thời không trong
bản đồ kho báu xuất hiện, lúc đó mới có thể rời khỏi nhiệm vụ “cánh cửa quá khứ này”.
Két một tiếng, cửa phòng tắm thủy tinh bị đẩy ra. Nhã Điển Na đầu tóc ướt nhẹp cũng mặc một bộ quần áo thể
thao màu đen bước ra ngoài.
- Hai nữ y đưa cơm còn chưa tới sao?
Nhã Điển Na hỏi Lâm Phi.
Không đợi Lâm Phi trả lời, cửa phòng nghỉ ngơi cao cấp cũng bị đẩy ra.
Nhã Điển Na vừa định đón tiếp, liền phát hiện người tiến vào không hai hai nữ quân y hôm qua.
Người tiến vào chính là hạm trưởng mập mạp của tiểu chiến hạm này.
Theo sau hắn là hơn mười binh sĩ trang bị đầy đủ võ trang.
Binh sĩ gác cửa vừa mới nói chuyện với Lâm Phi cũng vào theu. Hắn đẩy một cái toa ăn đến trước mặt Lâm Phi, mở nắp toa ăn lên. Bên trong là
thức ăn thịnh soạn.
Lâm Phi và Nhã Điển Na nhìn về
phía hạm trưởng béo mập vừa tiến vào, chỉ thấy vẻ mặt ông ta xấu hổ và
không đành lòng, nhìn về phía Lâm Phi và Nhã Điển Na.
- Đây
là bữa cơm cuối cùng của chúng tôi sao? Xem ra Phùng Hợp Bà Bà và quân
Thiên Long Liên Bang các ông đã đạt thành hiệp nghị gì đó rồi.
- Ông đang chuẩn bị cho chúng tôi ăn xong liền lên đường sao?
Nữ học viên trông thấy tình hình này, cũng không thấy hai nữ quân y tối qua, lạnh lùng hỏi hạm trưởng.
- Phùng Hợp Bà Bà đã đạt thành một chút hiệp nghị với quân đội chúng
tôi. Về nội dung cụ thể, chức vị tôi quá thấp nên không rõ lắm. Tôi chỉ biết trong hiệp nghị, Phùng Hợp Bà Bà đã đưa ra yêu cầu đặc biệt, đưa
ra cách xử lý với hai cô cậu.
- Nhưng yên tâm đi,
các người không phải chết đâu. Bữa cơm này chính là để cảm ơn hôm qua
đã cứu tôi và toàn thể tính mạng binh lính trên chiến hạm này. Tôi cũng chỉ có thể làm như vậy. Ăn xong bữa cơm này, các người phải lên đường
rồi.
Viên quan béo mập dùng giọng điệu có lỗi nói với Lâm Phi.
- Phùng Hợp Bà Bà đã đạt thành hiệp nghị với quân đội. Phùng Hợp Bà Bà nói thế nào? Muốn xử lý chúng tôi thế nào? Muốn dẫn chúng tôi đi đâu?
Nhã Điển Na hỏi viên quan béo mập.
Nhã Điển Na hỏi viên quan béo mập.
- Tôi biết. Trong hiệp nghị với quân đội, Phùng Hợp Bà Bà đã đưa ra
yêu cầu đặc biệt, sẽ tiến hành xử lý người gây ra chuyện này là Lâm Phi và Nhã Điển Na. Với thân phận tiền bối trong giới y học của bà ta, sau khi tiếp xúc đã cảm thấy tinh thần hai người vô cùng không bình
thường, muốn dẫn hai người đến bệnh viện tâm thần đệ nhất Thiên Long
Liên Bang, cả đời không được rời đi.
- Phùng Hợp Bà Bà nói chỉ cần các cô cậu vô cùng thảm, bà ta sẽ hài lòng.
Viên quan béo mập nói ra ý đồ không tốt với Lâm Phi và nữ học viên.
- Cái gì? Bệnh viện tâm thần? Đầu óc bà ta mới không bình thường ấy. Bà già này quá ghê tởm, bà ta chính là mang thù!
Nữ học viên tức giận nói.
- Tới đây. Ăn cơm trước đi. Đây có thể là bữa ăn thịnh soạn cuối cùng của chúng ta rồi. Phải bổ sung năng lượng cho tốt, sau đó còn có thể
chữa khỏi thuốc trị liệu bệnh tâm thần bị lén bỏ vào trong thức ăn ở
bệnh viện tâm thần.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói. Sau đó hắn cầm bát đũa lên, bắt đầu ăn từng miếng lớn.