Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 145: Chương 145: Kẻ có tài thường bị ganh ghét




Lâm Phi rời khỏi phòng của viện trưởng.

- Đi thôi.

Lâm Phi nói nhỏ với cô gái giết mổ, nhân lúc mọi người đang bận rộn kéo cô đến cạnh con tàu cao cấp bà Phùng Hợp chuẩn bị cho mình, đánh ngất hai người đứng canh ở đó…

- Không phải đã có thuốc rồi sao? Sao vẫn phải rời đi? Còn nữa, sao anh không tham gia ném thuốc? Lâm Phi, khả năng lái người máy của anh rất lợi hại, sao không ở lại giúp trấn giữ? Tại sao chúng ta phải lên tàu?

Cô nghi hoặc hỏi.

- Cô nói xem thực lực và sức phá hoại của Tinh Tế thôn phệ trùng lúc này thế nào? Nếu xuất động quy mô lớn thì cái pháo đài này chặn nổi không?

Lâm Phi hỏi.

- Hoả lực của pháo đài rất mạnh, dù thôn phệ trùng có xuất động quy mô lớn cũng chặn được. Dù không ngăn chặn được thì cũng có thể thoát.

Cô nghĩ một chút rồi đáp.

- Nhưng nếu thực lực của mỗi cá thế Tinh Tế thôn phệ trùng đều tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, tốc độ sinh sản cũng tăng lên tương đương, cô nghĩ pháo đài có chặn nổi trong một tiếng không? E là đến lúc đó đến chạy cũng không nổi nữa, ở lại gần sào huyệt của chúng chính là chết. Giờ chúng ta phải nhanh chóng lái tàu rời khỏi đây, cách sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng càng xa càng tốt, đừng nghĩ đến việc nhắc nhớ viện trưởng và đại đội trưởng đội Cơ Giáp.

Nếu pháo đài này rời đi, không có hoả lực của nó giữ chân đại quân Tinh Tế thôn phệ trùng thì chúng sẽ trực tiếp tấn công thành phố. Lộ trình sẽ không mất đến một tiếng, đám trùng điên này có thể mang đi tính mạng của hơn một nữa cư dân trong thành phố. Thiên chức của quân nhân là chiến đấu, chúng ta đi thôi, đến phòng tuyến của thành phố, báo tin tức thôn phệ trùng sắp bùng nổ cho người trấn thủ ở đó, giúp dân cư thành phố chống chọi.

Nghe Lâm Phi nói, cô gái giết mổ trầm mặc, dù sao thì chẳng ai muốn mình phải chết cả, hơn nữa cái cớ đến giúp thành phố phòng ngự nghe thế nào cũng hay hơn là vào trận bỏ chạy.

- Đưa tôi theo với. Hai người vừa ra khỏi thang máy là tôi đi theo rồi. Tôi đã nghiên cứu côn trùng gần nửa đời người, tôi vẫn còn trẻ chưa sẵn sàng chết như vậy. Tuy nghiên cứu ra Tinh Tế thôn phệ trùng là một sai lầm nhưng những nghiên cứu viên ở lại trong phòng nghiên cứu bồi táng cũng coi như đền tội rồi. Hơn nữa Lâm Phi, tôi và sư phụ Phùng Hợp của cậu giao tình rất tốt. Chúng tôi là sư huynh muội, nếu bà ấy ở đây cũng sẽ cứu tôi.

Côn trùng lão đầu không biết từ đâu chui ra, chặn đường của Lâm Phi.

- Nếu bà Phùng Hợp mà biết ông chuẩn bị hợp táng cùng bà ấy thì bà sẽ không cứu ông đâu. Ông cứ ở lại mà đền tội đi.

Lâm Phi nói.

- Cậu không đưa tôi đi tôi sẽ nói cho những người kia biết họ ở lại đây là chắc chắn chết, cho họ biết hai người muốn chạy trốn.

Côn trùng lão đầu nói.

- Họ đã không màng đến sống chết nữa rồi. Ông đi đi, chúng tôi vốn không phải học sinh của học viện Địch Tư Ca, viện trưởng không thể quản được chúng tôi.

Lâm Phi nói tiếp.

- Tôi sợ chết lắm, đưa tôi đi với.

Côn trùng lão đầu tắt nụ cười, cầu xin Lâm Phi.

- Cho tôi một lý do.

Lâm Phi nói, hắn đã chuẩn bị đá lão ta đi rồi.

- Người có tài thường bị ganh ghét, dù cậu là đệ tử của bà Phùng Hợp, nhưng nếu quân đội biết cậu nghiên cứu ra cách tiêu diệt Tinh Tế thôn phệ trùng, rất có thể họ sẽ đưa cậu đến phòng nghiên cứu sinh vật cao cấp của quân đội để giúp họ nghiên cứu. Đưa tôi đi tôi sẽ gánh giúp cậu, tôi sẽ nói với quân đội loại thuốc đó là tôi nghiên cứu ra. Như vậy cậu sẽ tiếp tục học tập chỗ bà Phùng Hợp.

Côn trùng lão đầu nghĩ một lúc rồi vẻ mặt khổ sở nói.

- Phục ông rồi, đi thôi!

Lâm Phi nghe xong nói.

Hắn cũng nghĩ bụng, lão già này cũng thật vô sỉ, cướp công mà cũng hùng hồn như vậy.

Rồi ba người cùng lên tàu, nhanh chóng khởi động máy rời khỏi sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng, bay hết tốc lực về thành phố.

Viện trưởng học viện Địch Tư Ca và đội trưởng đại đội Cơ Giáp chọn ra 130 chiến sĩ lái tàu phi hành loại nhỏ đổi máy bắn đạn thành những ống nghiệm đựng thuốc.

Mười phút sau, những chiếc tàu này đến phía trên sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng, trên đường đi hơn hai mươi chiếc bị phá huỷ.

Hơn một trăm cái ống nghiệm cùng được ném vào sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng.

Viện trưởng và đội trưởng đều ở trong phòng điều khiển trung tâm của pháo đài, thông qua máy quan sát theo dõi quá trình.

Bên trong sào huyệt bắt đầu vọng ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa của lũ Tinh Tế thôn phệ trùng, đất bụo bay mịt mù.

- Có tác dụng rồi, thuốc có tác dụng rồi. Đây chính là phản ứng bạo ngược mà Lâm Phi nói. Sau một tiếng, tất cả Tinh Tế thôn phệ trùng sẽ diệt vong.

Viện trưởng phấn khích nói.

Nhưng rất nhanh cảnh tượng trong màn hình khiến ông không thể phấn kích được nữa.

Cả sào huyệt Tinh Tế thôn phệ trùng đang mở rộng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Vô số những sợi dây leo to lớn thò lên mặt đất, trên đó mọc đầy nụ hoa mà bên trong có Tinh Tế thôn phệ trùng.

Những nụ hoa vốn cần hơn mười tiếng để trưởng thành, giờ chỉ trong mấy phút chúng đã biến to lên, tách ra và xuất hiện một con Tinh Tế thôn phệ trùng mới

Đồng thời cá thể Tinh Tế thôn phệ trùng cũng không ngừng biến hoá, chi trước của chúng trở nên sắc bén hơn, vở ngoài của chúng trở thành lớp giáp có gai, hai mắt đỏ quạch, chúng vẫn đang tiếp tục tiến hoá.

Hơn một trăm chiếc tàu vừa thả thuốc đang ở trên không quan sát, rất nhanh bị bọn Tinh Tế thôn phệ trùng vừa tiến hoá khả năng phi hành xông ra cắn nát.

Đám Tinh Tế thôn phệ trùng tiến hoá xong giống như một đám mây đen khổng lồ, nhấn chìm hơn một trăm chiếc tàu phi hành, thậm chí không có cả xác máy bay ra.

- Trời ơi, đây chính là phản ứng bạo ngược mà Lâm Phi nói. Mau, liên hệ với nghiên cứu viên và Lâm Phi bảo họ giải thích đi!

Viện trưởng thấy thế kinh ngạc nói.

Một phút sau, mấy nghiên cứu viên được binh sĩ đưa tới trước mặt viện trưởng bắt đầu giải thích công hiệu cụ thể của thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.