Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 222: Chương 222: Không thể thả Ngô Tiểu Man ra




Lâm Phi nghe hai người nói xong, nghĩ nếu ở lại y viện này thêm vài ngày, như vậy mình tuyệt đối sẽ tìm được cơ hội xơi Âu Dương Phượng. Đó là cơ hội khó có được đấy.

Ngay lúc này, Lâm Phi thấy bên trong y viện có rất nhiều hộ sĩ đang mang ga trải giường về, hơn nữa còn đều chưa khô đã mang về rồi.

- Bọn họ mang ga giường về làm gì thế? Chẳng lẽ tổ chức tiệc tối chúc mừng ở đây sao? Muốn tổ chức tiệc chia tay tôi à?

Lâm Phi hơi tò mò hỏi viện trưởng bên cạnh.

- Dự báo thời tiết cho thấy đêm nay sẽ có giông tố, hơn nữa kéo dài hơn sáu ngày. Bọn họ đang thu hồi các đồ phơi lại. Tiệc tối chúc mừng tổ chức tại đại lễ đường. Chúng ta không cần để ý tới thời tiết Lam Tư Đặc tinh.

Viện trưởng trả lời.

Nghe câu trả lời này, Lâm Phi lập tức nghĩ tới Hệ Thống Chiến Thần.

Dông tố tới, như vậy có nghĩa là có sét. Hơn nữa số lượng sét sẽ không ít.

Lâm Phi có thể nghĩ tới, hắn ở đây thì Hệ Thống Chiến Thần trong đầu nhất định sẽ đợi dông tố tới, làm cho hắn cầm gậy khều quần áo, đi tới đỉnh y viện, trong giống tố tiếp nhận rèn luyện của sấm sét. Tóc tai mình vừa mới dài ra nhất định sẽ bị sét đánh cháy sạch lần nữa.

Lâm Phi đã trải qua một lần lôi kiếp, cũng không muốn chịu lần thứ hai nữa.

Hơn nữa lần lôi kiếp này kéo dài sáu ngày hoặc lâu hơn.

Nghĩ tới chuyện này, Lâm Phi chỉ còn có thể tiếc hận nhìn thoáng qua Âu Dương Phượng bên cạnh, sau đó trả lời với sĩ quan và viện trưởng.

- Tôi ngoài việc là một bác sĩ ra thì vẫn là một học viên của khoa cơ giáp học viện quân sự Bắc Đẩu. Mấy ngày nay vì cứu chữa thương binh tôi đã bỏ lỡ rất nhiều buổi học rồi. Giờ đã chữa trị hết thương binh, tôi không thể lại bỏ lỡ tiết học. Thời gian cấp bách, ý tốt của mọi người tôi xin cám ơn. Hiện tại tôi muốn trở về Bắc Đẩu Tinh. Chương trình học của học viện quân sự Bắc Đẩu thật sự rất gấp rút, tôi không thể bỏ lỡ thêm nữa.

Huấn luyện viên Lưu Lệ của Lâm Phi lúc này không có mặt, nếu không tuyệt đối sẽ tức tới mức điều khiển cơ giáp, giơ súng lên ngắm Lâm Phi, sau đó không chút do dự mà bóp cò.

Dưới sự đưa tiễn nhiệt tình của bác sĩ và hộ sĩ của y viện, Lâm Phi và Âu Dương Phượng ngồi phi thuyền vận chuyển trở về Bắc Đẩu Tinh.

Phi thuyền vận chuyển đi tới Bắc Đẩu Tinh, Lâm Phi liền lên xe bay, đi về biệt thự, xuống tầng hầm thăm người hầu của mình đã sống một mình hơn mười ngày, công chúa Ngô Tiểu Man.

- Chủ nhân, anh đã trở về rồi. Kỹ thuật điều khiển cơ giáp của tôi được đề cao rồi. Mau, chúng tôi chiến đấu một lần đi. Lần này nhất định tôi có thể thắng anh.

Ngô Tiểu Man thấy Lâm Phi về liền hưng phấn nói, kéo tay hắn, đẩy Lâm Phi vào bên trong phòng điều khiển của khoang hình trứng ảo.

Một phút sau, Ngô Tiểu Man cúi đầu, mặt đưa đám đi ra khỏi khoang hình trứng.

- Không khoa học mà. Thế này không khoa học. Làm sao lần đầu tiên a đã có thể phát hiện ra nhược điểm của chiêu này chứ? Anh lại tiến bộ rồi. Hay là trong quá khứ chủ nhân vẫn dấu thực lực?

Ngô Tiểu Man nói thầm.

Đương nhien Lâm Phi không trả lời cô. Lần này Lâm Phi phải dùng hơn trăm lần dị năng mới có thể một chiêu đánh bại Ngô Tiểu Man. Bí kỹ điều khiển cơ giáp của hoàng gia Bách Thú Đế Quốc thật hết sức lợi hại. Lâm Phi cảm thấy mỗi lần đối phó với Ngô Tiểu Man, theo chiêu thức của cô càng ngày càng học được nhiều, cô lại càng ngày càng lợi hại.

Sau đó Lâm Phi bắt đầu huấn luyện Ngô Tiểu Man cận chiến. Đương nhiên thân thủ Ngô Tiểu Man dù được đề cao không ít nhưng đối mặt với đối thủ là Lâm Phi cấp bậc sát thần thì chỉ có nước bị đánh.

Một giờ vũ trụ sau, huấn luyện cận chiến kết thúc, Ngô Tiểu Man thâm tím toàn thân lại bắt đầu luyện mười tám động tác yoga cổ theo yêu cầu của Lâm Phi.

Lâm Phi giám sát Ngô Tiểu Man tập luyện xong, chuẩn bị rời đi thì lại bị Ngô Tiểu Man túm áo gọi lại.

- Chủ nhân, thật nhiều tháng tôi đã không đi ra ngoài rồi. Anh còn mười mấy ngày không tới đây. Tôi ở một mình quá nhàm chán. Hôm nay anh đi muộn một chút đi. Ở chỗ này không có công cụ liên lạc, không biết tình hình bên ngoài. Anh kể chuyện cho tôi nghe xem tình hình thế giới thế nào. Bách Thú Đế Quốc ra sao rồi. Phụ hoàng và vương huynh có ổn không. Bọn họ còn tìm tôi không?

Đôi mắt Ngô Tiểu Man trông mong nhìn Lâm Phi, dùng giọng nói yếu ớt dò hỏi.

- Cô muốn biết chuyện bên ngoài à? Vậy thì để tôi kể cho cô nghe. Bách Thú Đế Quốc sắp diệt vong rồi. Thiên Long Liên Bang cũng sắp diệt vong rồi. Toàn bộ vũ trụ đã bộc phát ôn dịch, trùng tai. Mọi người đều tránh né xuống dưới lòng đất cả.

Lâm Phi bắt đầu kể lại chuyện trong không gian của bệnh viện tâm thần, nói lại chuyện hắn chứng kiến năm mươi năm sau.

- Diệt vong, trùng tai, ôn dịch. Tôi bảo này chủ nhân. Mặc dù tôi còn nhỏ nhưng cũng không phải là trẻ con. Đừng có lừa tôi như vậy. Mau kể sự thật cho tôi nghe xem. Tôi không muốn nghe anh kể chuyện cổ tích đâu.

Ngô Tiểu Man chu cái miệng nhỏ nhắn, nói. Vừa rồi nghe Lâm Phi nói một cái là biết hắn bịa chuyện rồi. Cái vị chủ nhân này đúng là hỏng hẳn rồi, lừa mình cũng không chú ý một chút, đi kể chuyện nhân loại toàn vũ trụ bị diệt vong. Coi mình là trẻ lên ba sao? Ngô Tiểu Man nắm tay, trong lòng nghĩ thầm.

- Vừa rồi mới nói là cảnh tận thế có thể xảy ra cho nhân loại năm mươi năm sau. Hiện giờ tôi kể cho cô nghe về chuyện của Bách Thú Đế Quốc gần đây. Nói trọn vẹn thì Bách Thú Đế Quốc các người và Thiên Long Liên Bang chúng tôi vẫn đang giao chiến. Đại chiến lúc nào cũng có thể xảy ra. Chiến cục hiện tại vẫn đang ở trạng thái giằng co, không ai làm gì được nhau.

- Về phần phụ vương và hoàng huynh của cô có âm thầm tìm cô nữa hay không thì tôi không biết. Nhưng tôi mới nghe một tin tức đó là bọn họ hình như muốn tổ chức tang lễ cho cô. Hình như được vài ngày rồi thì phải. Đồng hồ này của tôi có thể lên mạng, tôi tra thử cho cô xem. Chắc bọn họ đã nhận định là cô chết rồi.

Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, cũng mở đồng hồ của mình ra, tìm tin tức Bách Thú Đế Quốc tổ chức tang lễ cho công chúa Ngô Tiểu Man.

Sau đó, Lâm Phi mở đồng hồ, chiếu hình ảnh lập thể ra.

Một cảnh hoa viên tuyệt đẹp xuất hiện trên đồng hồ của Lâm Phi. Một đám người đang vây quanh một quan tài thủy tinh và nói gì đó. Hoàng tử Bách Thú Đế Quốc, Ngô Địch tự mình đọc điếu văn.

- Em gái thân yêu nhất của anh. Ngô Tiểu Man, em là niềm kiêu ngạo của hoàng tộc chúng ta.

- Trời ạ, phụ vương và hoàng huynh hai ngày trước đã tổ chức lễ tang cho tôi rồi, lại còn đọc ếu văn cho tôi. Từ ngữ cảm động tới vậy. Tôi cũng không ngờ trong lòng hoàng huynh và phụ hoàng, tôi lại ưu tú như thế. Lúc sống mà được nghe điếu văn của mình, cảm giác thật là kỳ quá.

Ngô Tiểu Man bắt đầu phát biểu cảm tưởng, hơn nữa lại còn cười ha hả, sau đó hai mắt không ngờ ngân ngấn lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.