Nghe được lời nói của Lâm Phi, khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của Phùng Hợp Bà Bà trên màn hình nổi giận, những vết dẹo kia giống như sắp bị vỡ toang ra vậy.
- Lâm Phi, tôi coi thường cậu rồi. Thật không ngờ trên thế giới còn có loại người như cậu.
- Biết hình dung cậu thế nào đây? Cậu quá âm hiểm, quá độc ác, quá dối
trá. Chẳng những cậu khiến cho phòng thí nghiệm sinh hoá của tôi bị công khai sớm mà còn làm hại hạm đội của quân đội Thiên Long Liên Bang bị
tôi phá ba chiếc chiến hạm, làm cho tôi và Thiên Long Liên Bang trở
thành kẻ địch, bây giờ còn lấy cháu gái của tôi ra để uy hiếp tôi.
- Cậu đúng là kẻ hiếm thấy. Rốt cuộc phải có điều kiện gì và ai mới có
thể bồi dưỡng được loại quái thai như cậu? Tôi thật sự muốn gặp người
đó.
Phùng Hợp Bà Bà nổi giận công tâm, chỉ vào đầu Lâm Phi trong màn hình, dùng giọng nói chói tai, nói.
- Người bồi dưỡng tôi rất giỏi. Chẳng qua, chắc cả cuộc đời bà cũng
không thấy được nó đâu. Với tình huống bình thường nó sẽ không gặp người ngoài. Có thể là do tôi đã bị nó lừa nhiều năm nên bây giờ tôi cũng
không tự chủ được đi lừa người khác rồi.
Lâm Phi dùng giọng điệu vô tội nói.
- Rốt cuộc cậu định làm gì? Cậu muốn điều kiện gì mới chịu thả cháu gái Khai Thang Nữ của tôi ra?
Phùng Hợp Bà Bà nghe được lời nói của Lâm Phi càng thêm tức giận.
- Điều kiện tôi muốn, chắc bà không làm được. Tôi muốn tất cả phòng thí nghiệm sinh hoá của bà phải rời khỏi Bắc Đẩu tinh, không để lại bất cứ
cái nào, sau đó bà phải tự sát.
- Tất nhiên, điều kiện
tôi nói không quan trọng. Hiện tại, chắc Khai Thang Nữ đang uống trà
cùng quân Thiên Long Liên Bang rồi.
- Điều kiện quân
Thiên Long Liên Bang nói với bà mới quan trọng. Bà nên đi thương lượng,
nói chuyện với sĩ quan chỉ huy của Thiên Long Liên Bang. Cuối cùng, còn
có một việc, bà đừng nghĩ tới chuyện khiến quân Thiên Long Liên Bang
giết tôi trước.
- Bà bà, tôi đảm bảo không có âm mưu nào nữa, nhưng nếu bà giết tôi thì sau này Khai Thang Nữ sẽ rất đau lòng.
Lâm Phi nói xong, liền vung tay ra hiệu cho nhân viên truyền tin tắt micro.
Trong phòng chỉ huy của cứ điểm quân sự Bắc Đẩu tinh, Phùng Hợp Bà Bà
thấy màn hình trước mắt đã biến thành màu đen, máy liên lạc đã kết thúc
trạng thái nói chuyện liền tức giận đến nỗi đầu óc như sắp nổ tung.
Chẳng qua, bởi vì câu nói sau cùng của Lâm Phi, Phùng Hợp Bà Bà không
nghĩ rằng Lâm Phi thật sự không còn âm mưu nào để đối phó Khai Thang Nữ
nữa. Trong thời gian ngắn, trước khi hiểu rõ Lâm Phi thì Phùng Hợp Bà Bà hoàn toàn không dám lấy Khai Thang Nữ ra để đánh bạc.
Phùng
Hợp Bà Bà bắt đầu bàn bạc với ông hiệu trưởng gầy của học viện quân sự
Bắc Đẩu, chuẩn bị bước kế tiếp liên lạc với quân chỉ huy của Thiên Long
Liên Bang như thế nào, và đàm phán như thế nào để đảm bảo an toàn cho
Khai Thang Nữ.
Còn Lâm Phi thì vẫn ở trong phòng chỉ huy của chiến hạm nhỏ thuộc quân đội Thiên Long Liên Bang.
Cô nữ học viên đứng sau Lâm Phi, vẻ mặt sùng bái cùng kinh sợ nhìn về phía Lâm Phi.
- Lâm Phi, anh thật lợi hại, rất có bản lãnh lừa người. Đúng rồi, anh
còn có chiêu gì mà sau khi anh chết còn có thể uy hiếp được Khai Thang
Nữ vậy? Có thể nói cho tôi biết được không?
Cô nữ học viên nghi ngờ hỏi Lâm Phi.
- Không phải tôi vừa nói với Phùng Hợp Bà Bà rồi ư? Tôi không còn âm
mưu nào nữa. Đây là lời nói thật. Bây giờ, Khai Thang Nữ căn bản chưa
từng gặp tôi. Những lời nói phía sau tôi nói với Phùng Hợp Bà Bà đều là
lời nói thật.
Lâm Phi nói với cô nữ học viên bên cạnh.
- Lâm Phi, anh xấu xa thật đấy. Phùng Hợp Bà Bà nhất định không nghĩ như vậy.
Sau khi cô nữ học viên nghe Lâm Phi nói xong liền không nhịn được mà cười.
- Anh đã suy tính kỹ càng tất cả những chuyện này trước khi tới Bắc Đẩu tinh sao? Anh đã sớm muốn tố giác phòng thí nghiệm người nhân bản của
Phùng Hợp Bà Bà à?
Cô nữ học viên cười xong lại quay sang hỏi Lâm Phi.
- Tôi nói này đại tiểu thư, nữ Chiến Thần, chẳng lẽ cô quên, ban đầu
tôi thật không muốn tới Bắc Đẩu tinh, là cô cố ý muốn tới nơi này đó.
- Trước khi tới đây, tôi cũng đã nói với cô Bắc Đẩu tinh rất nguy hiểm. Lúc ấy, tôi đã đề nghị cô cùng tôi tới một tinh cầu ít người sinh sống
thì cô không nghe.
Lâm Phi vô tội đáp.
- Hai vị, quấy rầy hai người nói chuyện rồi.
- Nhất là Lâm Phi, bản thân tôi rất cảm ơn cậu đã cứu chiến hạm của tôi cùng với hạm đội của Thiên Long Liên Bang tham gia chiến đấu lần này.
Hiện tại, mời cậu tới phòng nghỉ ngơi cao cấp để nghỉ ngơi thật tốt.
- Còn về hướng đi của các cậu thì phải đợi sau khi quân đội Thiên Long
Liên Bang và chính phủ đàm phán với Phùng Hợp Bà Bà xong sẽ do cấp cao
trong quân đội quyết định.
- Thân phận của tôi quá nhỏ bé nên không có tác dụng quá lớn, nhưng tôi sẽ đem công lao của Lâm Phi hôm
nay báo cáo với cấp cao trong quân đội, cũng đảm bảo trước khi các cậu
được cao tầng quân đội đón đi thì sẽ được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất ở
đây.
Đại hồ tử từ trên ghế chỉ huy đứng dậy, rất chân thành nói với Lâm Phi.
- Yên tâm đi. Bây giờ, tôi cùng với Athena sẽ nghỉ ngơi trên chiến hạm
của ông. Cho tôi một ít thức ăn, và nói với đầu bếp làm mấy món bổ máu.
Ngày hôm qua, cánh tay tôi phải làm giải phẫu, còn chưa tháo băng nữa.
Chúng tôi sẽ không chạy trốn.