Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 183: Chương 183: Quả cầu thuỷ tinh (1)




- Muốn anh đi xem phim với em gái em sao? Được rồi, em đã nhờ anh thì em cứ yên tâm. Anh sẽ coi như đi cùng trẻ con, phá lệ đi xem phim với cô ấy một lần vậy. Em gái của em thật hạnh phúc vì có người chị gái như em.

- Chờ khi em về, kỹ thuật điều khiển cơ giáp của em giỏi hơn, sẽ để cho em gái Lam Linh Nhi của em biết thế nào là tinh anh chủ chốt được bồi dưỡng trên chiến trường sẽ bồi dưỡng. Em đi làm nhiệm vụ của mình đi nhé, anh gọi cho Lam Linh Nhi, hẹn cô ấy mai đi xem phim. Anh cúp điện thoại đây.

Lâm Phi vì muốn Lam Bách Hợp yên tâm nên bất đắc dĩ đồng ý.

- Em biết anh là người tốt nhất mà, giúp em chăm sóc em gái nhé. Có đôi khi nó tuỳ hứng một chút, nó còn ít tiếp xúc với xã hội mà. Em cúp máy đây.

Lam Bách Hợp nói.

- Alô, Lam Linh Nhi à, tôi là Lâm Phi. Ngày mai có rỗi không? Đi xem phim không?

Lâm Phi lấy điện thoại, bắt đầu gọi cho Lam Linh Nhi.

- Cái gì, anh rể Lâm Phi à. Là như thế này hả.

-Xem phim ư? Anh mà cũng xem phim à, anh rể, anh muốn hẹn em đi cùng sao? Được, vừa may ngày mai em không bận gì cả.

Lam Linh Nhi đang buồn chán trong phòng ngủ, nghe vậy liền thoải mái đồng ý. Ngày mai là ngày nghỉ, học viện quân sự Bắc Đẩu không có tiết học, cô cũng không có việc gì làm.

Trưa ngày hôm sau, Lam Linh Nhi đi cùng Lâm Phi, do Lâm Phi điều khiển xe bay, nhanh chóng đi về phía rạp chiếu phim lớn trong Bắc Đẩu Tinh.

Sau đó, hai người đi vào cửa chính của rạp chiếu phim.

- Anh muốn xem thể loại phim gì hả anh rể?

Lam Linh Nhi nhìn Lâm Phi đi một đôi dép lê to tướng, mặc quần đùi hoa, áo ba lỗ đen, đi dạo phố cùng mình mà vô lực, trợn trừng mắt hỏi.

Sáng sớm hôm nay, Lam Linh Nhi đã cố ý bỏ ra một giờ để sửa soạn cách ăn mặc cho thật đẹp, một đôi giày cao gót mới, một đôi tất đen, váy ngắn, áo đỏ, còn kẻ lông mi, xong đâu đấy mới bước ra cửa.

Rồi cô đứng đợi ở nơi đã hẹn trước trong trường học. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phi một tay cầm bánh quẩy, mặc áo còn tuỳ tiện hơn cả áo ngủ đi tới thì Lam Linh Nhi ngẩn ra tại chỗ, hai mắt mở to, không biết nên nói gì cho phải.

- Chính mình đã trang điểm kĩ càng, thế mà…Nào có cuộc hẹn đầu tiên mà ăn mặc như thế chứ, lại còn hẹn cô gái đẹp như mình đây. Việc này căn bản không giống như trong dự tính của mình gì cả.

Trong lòng Lam Linh Nhi thầm nghĩ.

Ngày hôm qua, Lam Linh Nhi nghe được anh rể Lâm Phi hẹn mình đi chơi đã cả đêm không ngủ ngon được đấy.

- Có phải anh rể thích mình không nhỉ, nên mới thừa dịp chị mình không ở Bắc Đẩu Tinh liền vụng trộm hẹn mình đi xem phim?

-Tuy mình trẻ đẹp hơn chị gái, nhưng mình không thể cướp bạn trai của chị được nha. Huống chi, anh rể Lâm Phi này còn là đệ tử của Phùng Hợp Bà Bà, nổi danh là nhà phẫu thuật tại học viện quân sự nữa.

- Nhưng nếu ngày mai Lâm Phi thổ lộ với mình thì mình nên làm cái gì bây giờ, từ chối anh ta thế nào đây!

- Đúng rồi, mình sẽ nói với anh ta rằng, anh ta không phải loại hình mình thích, chị gái của mình mới là người thích hợp nhất cho anh.

Lam Linh Nhi cứ nghĩ lung tung như vậy cả đêm. Tất nhiên, sáng nay, khi Lam Linh Nhi thấy Lâm Phi ăn mặc tuỳ ý như vậy thì đã biết tất cả ý nghĩ của mình tối hôm qua đều là thừa, và còn hơi hối hận vì đã đồng ý đi xem phim với Lâm Phi nữa.

- Anh rể Lâm Phi, anh muốn xem loại phim gì?

Lam Linh Nhi hỏi.

- Tôi rất thoải mái, tuỳ cô chọn, chỉ cần là phim đều được.

Lâm Phi đáp.

Lam Linh Nhi tại cửa ra vào của rạp chiếu phim, nhanh chóng đi vào, bắt đầu nhìn xem danh sách các bộ phim sẽ chiếu hôm nay trong rạp chiếu phim ảo lập thể.

- Anh rể Lâm Phi này thích máu me như vậy, nhất định không thể để anh ấy xem phim có máu được rồi. Nếu không, anh ta đột nhiên cao hứng, với năng lực chiến đấu của anh ấy sẽ có thể đánh ngất tất cả người trong rạp sau đó đem đi giải phẫu. Cảnh tượng đầy máu me như vậy không nên xảy ra thì tốt hơn.

-Không chỉ thế, với các loại kinh nghiệm dùng y học giết người mà anh rể Lâm Phi đã trải qua thì xem phim máu me cũng chẳng khác xem phim hoạt hình. Thôi chọn loại khác đi.

-Tình yêu thì sao nhỉ. Hay là thôi đi, loại người máu lạnh như anh rể Lâm Phi thì đừng nên xem phim tình yêu với anh ấy thì tốt hơn. Hơn nữa, anh ấy là anh rể của mình mà. Nếu để chị gái biết mình cùng anh rể xem phim tình yêu cũng không tốt.

-Thần học thì sao. Phim này thâm ảo lắm, xem không hiểu.

-Hay là xem phim tận thế, có kiếm thuật cùng ma pháp, tu tiên, còn tận thế thì đánh nhau rất đã, tình tiết uyển chuyển, hình ảnh còn hoa lệ nữa.

Lam Linh Nhi thầm nghĩ, bắt đầu chọn thể loại phim này.

Cuối cùng thì cô cũng chọn được một bộ phim thuộc loại tận thế, tên là ‘bà xã tôi là yêu hồ ngàn năm’, thoạt nhìn cũng được, liền mua hai tấm vé, lại mua thêm ít bắp rang cùng đồ uống. Sau khi cô đưa cho anh rể Lâm Phi một tấm vé, hai người liền đi vào rạp chiếu phim.

- Anh rể đáng chết, chỉ biết đứng ở chỗ này. Bình thường toàn là nam sinh đi mua thức ăn cơ mà. Rốt cuộc là hắn hẹn mình đi xem phim hay là tự hắn đi hưởng thụ vậy. Hắn sắp thành đại gia rồi đó.

-Còn nữa, hắn ăn mặc xấu hổ chết người rồi, mình phải đứng cách xa hắn một chút mới được.

Trong lòng Lam Linh Nhi thầm nghĩ.

Năm phút sau, Lam Linh Nhi cùng Lâm Phi đi vào trong phòng chiếu phim tối om.

Đi vào phòng chiếu phim, Lam Linh Nhi trợn tròn mắt, bởi vì phòng này là phòng tình nhân. Phòng chiếu phim ‘ bà xã tôi là yêu hồ ngàn năm’ lại là phòng tình nhân, chỗ ngồi là một chiếc giường đơn.

Trên giường đặt hai chiếc mũ lập thể ảo.

Đã vào phòng thì hiện tại muốn lui ra ngoài cũng khó, nên càng xấu hổ hơn.

Lam Linh Nhi chỉ có thể kiên trì, nằm chết dí ở một bên giường, đội mũ lập thể ảo lên.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phi tới rạp chiếu phim nơi này, thấy Lam Linh Nhi đội mũ lập thể ảo nằm lên trên giường thì hắn cũng đội mũ rồi leo lên giường nằm, chỉ mong mau xem xong bộ phim này để hoàn thành việc Lam Bách Hợp nhờ, sau đó chính mình có thể trở về biệt thự nghỉ ngơi.

‘Bà xã tôi là yêu hồ ngàn năm’ là thể loại phim tận thế tu tiên, nói về việc ma giới tấn công loài người. Sau khi Lâm Phi đội mũ lập thể ảo liền như lạc vào thế giới kỳ lạ, quan sát bộ phim này.

Sau khi hết phim, Lam Linh Nhi hỏi Lâm Phi :

- Anh rể, anh thấy bộ phim này như thế nào?

- Phương pháp chém kiếm ra khi đánh nhau quá kém, thế mà lại là kiếm tiên, vậy kiếm tiên thật cấp thấp quá.

Lâm Phi tuỳ ý đáp.

Nghe câu trả lời này, Lam Linh Nhi cũng đành bó tay. Sau đó, hai người ra khỏi rạp chiếu phim. Lam Linh Nhi tận lực cách xa Lâm Phi, không muốn để người khác nghĩ mình đi cùng cái người mặc quần đùi, đi dép lê, trông như thiếu niên đi dạo ngoài bãi biển này.

Đột nhiên, một người thiếu nữ mặc quần áo màu tím, đội mũ trùm đầu, thấy không rõ khuôn mặt, trong tay cầm một quả cầu thuỷ tinh màu tím đi đến trước mặt Lam Linh Nhi.

- Cô gái, xem bói không, nữ thần Vận Mệnh sẽ chỉ ra con đường tương lai cho cô. Không đúng, không lấy tiền.

Cô gái áo tím nói với Lam Linh Nhi.

- Tôi không xem, cô xem cho chàng thanh niên đằng sau tôi kia kìa, tính xem tương lai hắn thế nào.

Lam Linh Nhi chỉ Lâm Phi nói.

- Được, chỉ cần cô trả tôi tiền thì xem cho ai cũng được.

Cô gái áo tím nói xong liền đi về phía Lâm Phi.

- Chàng thanh niên, anh muốn biết tương lai của mình không? Nữ thần Vận Mệnh biết hết quá khứ, hiện tại và tương lai. Anh muốn được nữ thần Vận Mệnh chỉ dẫn không? Không đúng, không thu tiền.

Cô gái áo tím lưu loát nói với Lâm Phi. Nhìn cách nói lưu loát này thì biết, một ngày cô ta ít nhất phải nói tới trăm lượt.

- Tôi thích câu này, không đúng không thu tiền. Cô cứ thử đi, nếu có thể đoán ra tương lai của tôi thì tôi sẽ cho cô một món tiền thoả mãn, bà đồng.

Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói. Hệ Thống Chiến Thần trong đầu đã nói, có được nó chính là có được biến số lớn nhất trong vũ trụ. Dự Ngôn Thuật cũng không tính toán ra được tương lai của mình, thì một bà đồng lừa đảo như cô ta có thể tính ra mới là lạ.

- Anh hãy đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh rồi nhắm mắt lại.

Cô gái áo tím nói.

Lâm Phi bắt đầu làm theo.

- Quá khứ của anh là một mảnh bình thản. Hiện tại của anh thì đầy kỳ ngộ cùng khiêu chiến, huyết tinh cùng giết chóc. Tình yêu cùng tương lai của anh thì, tương lai của anh…

“Rắc’ một tiếng, quả cầu thuỷ tinh càng ngày càng sáng, cuối cùng nổ tung.

Sau khi nổ tung, quả cầu thuỷ tinh tan thành nhiều mảnh nhỏ. May mà Lâm Phi phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người tránh né.

- Tại sao có thể như vậy, làm sao quả cầu thuỷ tinh vận mệnh có thể tự bạo được, không có khả năng, không thể có việc này được.

Trên người cô gái áo tím có rất nhiều mảnh vỡ thuỷ tinh, trên mặt cũng bị đâm thủng mấy lỗ, có vài chỗ còn dính mảnh vỡ thuỷ tinh, máu tươi đang không ngừng chảy ra ngoài, nhưng cô gái áo tím vẫn không quan tâm.

- Nữ thần Vận Mệnh của cô không thể nhìn rõ tương lai của tôi được. Vì không ai có thể nắm giữ vận mệnh của tôi, nên cũng sẽ không có ai tính ra được tương lai của tôi.

Lâm Phi nói.

- Trả tiền đi Lam Linh Nhi.

Lâm Phi vừa sờ túi mới phát hiện mình mặc quần đùi, nên không mang theo tiền, sau đó chỉ Lam Linh Nhi muốn cô trả tiền.

- Nhưng anh rể, cô ấy tính ra cái gì, có coi là đúng không?

Lam Linh Nhi khó hiểu lấy tiền trong ví ra, hỏi Lâm Phi.

- Dù cô ấy có tính ra không thì bây giờ mặt cô ấy cũng bị thương rồi, coi như phí chữa bệnh cho cô ấy đi. Được rồi, chúng ta trở về trường học. Cuộc hẹn hôm nay kết thúc ở đây.

Lâm Phi nói.

- Anh rể, thế này đã xong rồi sao, còn chưa đi dạo chợ mà, anh cũng chưa nói nữa nha.

Lam Linh Nhi bó tay, có chút không cam lòng cứ về như vậy. Vì dù sao vất vả lắm mới ra ngoài được một chuyến, còn có người xách đồ cho mình, mà lại là người quen nữa chứ, thật khó tìm đấy.

- Không được.

Lâm Phi đang rất muốn trở về nhà nghỉ, bước lên xe bay.

Rất nhanh, Lâm Phi đưa Lam Linh Nhi đang hờn dỗi về gần chỗ phòng ngủ của cô. Thấy cô xuống xe, Lâm Phi liền lái xe đi về hướng biệt thự của Áo Đinh Đặc bên ngoài học viện quân sự Bắc Đẩu.

Lâm Phi nghĩ đến cô gái vừa xem bói cho mình, nếu như không phải diễn kịch thì… cô ta đúng là có chút năng lực, có thể tính ra vận mệnh cho người bình thường. Nhưng cô ta lại gặp mình, người sở hữu Hệ Thống Chiến Thần, coi như cô ta gặp xui xẻo đi.

Sau đó, Lâm Phi nhắn một tin cho Lam Bách Hợp:

- Sát thủ Lam, anh đã đi xem phim với em gái em rồi.

Mấy phút sau, Lâm Phi nhận được tin nhắn:

- Bác sĩ Lâm, nhiệm vụ này của em khá phức tạp, chắc trong thời gian ngắn không thể trở về được. Nhưng em gái em lại sắp tốt nghiệp, giúp em tham dự lễ tốt nghiệp của nó nhé, cảm ơn rất nhiều.

Thầy bói ngồi trên đường phố rất lâu, đến khi hồi phục, nhìn mấy đống tiền trong tay mình, lại nhìn quả cầu thuỷ tinh vỡ nát trên đất, lấy ra một chiếc gương nhỏ, rút hết các mảnh vỡ của quả cầu thuỷ tinh trên mặt mình ra.

- Người mà quả cầu thuỷ tinh vận mệnh không thể nhìn rõ tương lai thì chắc là người có thể thay đổi tương lai. Tuy hắn không phải vị cứu tinh được chỉ định, nhưng lại có thể thay đổi quỹ tích tương lai.

-Rốt cục thì mình đã tìm được. Nhưng sao cậu thiếu niên này đi nhanh vậy. Nhìn bộ dáng của hắn thì chắc là đang ở Bắc Đẩu Tinh. Mình phải nhanh chóng tìm hắn mới được.

Thầy bói nói xong, liền lấy ra một cái túi đen to, bắt đầu nhặt các mảnh vỡ của quả cầu thuỷ tinh.

Hôm nay là ngày tốt nghiệp của các sinh viên cũ của học viện quân sự Bắc Đẩu.

Dựa theo truyền thống của học viện quân sự Bắc Đẩu, sinh viên cũ cùng tân sinh viên sẽ có một trận đấu cơ giáp qua máy ảo.

Lâm Phi đứng trong đám người xem, nhìn sinh viên cũ cùng tân sinh viên thi đấu, nghĩ thế mà mình đã sống ở học viện quân sự Bắc Đẩu một năm rồi.

Mình cũng đã bị cái Hệ Thống Chiến Thần hại người kia nhập vào thân hai năm rồi. Năm thứ nhất, tại trại giam Tạp Nhĩ trải qua cuộc sống trong tù, năm thứ hai trải qua cuộc sống thoạt nhìn như cuộc sống của một học sinh bình thường. Nhưng Lâm Phi hiểu, một năm cuộc sống như học sinh bình thường này chỉ có vẻ ngoài như bình thường mà thôi.

Một năm này, hắn đi xuống lòng đất, chiến đấu với người biến dị, giết chết côn trùng khuếch tán vô hạn, đi Minh Thần tinh giao chiến với Bách Thú Đế Quốc, đồng thời cũng tiến vào thế giới virus, thế giới Zombie. Có thể nói, một năm này, mức độ kích khích còn hơn so với ở trại giam Tạp Nhĩ.

Lam Linh Nhi cùng Áo Đinh Đặc sắp tốt nghiệp rời đi Bắc Đẩu Tinh rồi.

Năm nay, Áo Đinh Đặc chỉ huy sinh viên cũ điều khiển cơ giáp, đã hành hạ tất cả tân sinh viên.

- Anh rể, em phải đi tiền tuyến rồi.

Lam Linh Nhi nói với Lâm Phi, trong lời nói có chút không nỡ, đồng thời cũng có chút chờ mong.

- Khi đến tiền tuyến thì phải cẩn thận, đánh không được thì bỏ chạy.

Lâm Phi cười ha hả nói.

- Anh rể, không nói chuyện với anh nữa. Em đi xem em được hạm đội nào tuyển đã, kết quả đã được công bố rồi.

Lam Linh Nhi nói xong liền đi đến bảng thông báo xem kết quả.

Lâm Phi cũng đi theo sau lưng Lam Linh Nhi.

- Sao lại như vậy, mình học là điều khiển cơ giáp mà, sao lại vào tổ hạm đội thứ bảy, thuộc bộ hậu cần thông tin chứ.

Lam Linh Nhi thấy tên mình trên bảng thông báo bị xếp vào tổ hạm đội thứ bảy của bộ hậu cần thông tin thì cực kỳ kinh ngạc nói.

- Tổ này cũng được, ít nguy hiểm tới tính mạng.

Lâm Phi nói với Lam Linh Nhi.

- Em muốn trở thành một chiến sĩ cơ giáp chính thức, trốn ở đằng sau chiến trường thì hành động như thế nào được.

Lam Linh Nhi nói xong liền đi tìm người phụ trách chiêu sinh hạm đội thứ bảy.

Bởi vì buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc nên các sĩ quan phụ trách tuyển sinh của mười hạm đội lớn đều chưa rời đi.

- Xin hỏi thiếu tá, vì sao tôi lại bị phân tới hạm đội thứ bảy thuộc bộ hậu cần vậy? Anh cũng thấy chuyên ngành của tôi rồi đấy, là điều khiển cơ giáp cận chiến mà, căn bản không có một chút xíu liên quan nào đến hậu cần cùng thông tin cả.

Lam Linh Nhi nói với người sĩ quan phụ trách tuyển sinh lần này của hạm đội thứ bảy.

Vị sĩ quan này là một người đàn ông trung niên khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, thoạt nhìn có chút gầy yếu.

- Cô gái xinh đẹp chết trên chiến trường thì thật đáng tiếc. Tôi là đội phó của tổ hậu cần của hạm đội thứ bảy. Tôi rất coi trọng cô nên đã làm một quyết định nhỏ, thu cô về dưới trướng của mình.

Đồng thời, trong lòng nghĩ, trông cô tươi ngon như vậy mà không hái xuống thì thật uổng phí.

Lam Linh Nhi nhìn thấy vẻ háo sắc của người sĩ quan này khi nhìn mình liền khinh bỉ mười phần, nói:

- Tôi không đến hạm đội thứ bảy của anh, tôi yêu cầu được đổi hạm đội.

Lâm Phi nhìn tên sĩ quan phụ trách tuyển sinh lần này của hạm đội thứ bảy đang đứng đối diện với Lam Linh Nhi, cũng thấy phản cảm:

- Đi thôi, Linh Nhi, anh dẫn em tới chỗ hiệu trưởng yêu cầu đổi lại hạm đội.

- Tên ranh con, chẳng lẽ mày thấy sống đủ lâu rồi hả.

Trương Đào hung dữ nói với Lâm Phi, sau đó quay sang nói với Lam Linh Nhi:

- Công văn phê chuẩn của quân liên bang đã gửi đi rồi, căn bản không thay đổi được quyết định này. Cô tên là Lam Linh Nhi đúng không? Bộ hậu cần và thông tin của chúng tôi cần người điều khiển cơ giáp như cô để hộ tống.

Lâm Phi hoàn toàn không để ý đến tên thiếu tá Trương Đào này, kéo tay Lam Linh Nhi muốn đi về phía hiệu trưởng của học viện quân sự Bắc Đẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.