Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 312: Chương 312: Rút kiếm




- Đại đồ đệ Lâm Phi, gần đây cháu lén nghiên cứu gì với bản thân hả? Cháu cũng quá điên cuồng rồi, không ngờ lại dám lấy thân thể mình ra mà nghiên cứu. Cháu nằm mười hai giờ vũ trụ rồi đấy. Trước khi tới đây, 90% cơ năng của cơ thể cháu đã ngừng hoạt động, toàn bộ khí quan đều suy kiệt.

- Căn bản cháu không thể trị liệu được. Bà cứu cháu cũng là mang ý nghĩ như cứu người chết thôi, cho cháu vào bên trong khoang khôi phục. Thật thần kỳ, cái lại sống lại rồi. Bà thấy trong phòng cháu hôn mê có rất nhiều kim châm. chẳng lẽ cháu cũng có nghiên cứu với thuật châm cứu của y học cổ sao?

Phùng Hợp Bà Bà dùng tiếng nói chói tai nói với Lâm Phi, cũng cầm một cây kim hơn hai mươi tấc quơ quơ trước mắt Lâm Phi.

- Mau ném đi đi.

Lâm Phi đoạt ngay lấy cây kim, ném vào một góc tường.

- Bà bà, lần này cháu nghiên cứu thất bại rồi, chờ sau này có đề tài nghiên cứu khác tốt hơn sẽ báo cáo với bà. Cháu hôn mê đã lâu rồi, còn một số việc cần phải xử lý. Hôm khác sẽ tìm bà nhé.

Lâm Phi nói. Thấy ánh mắt của Phùng Hợp Bà Bà nhìn mình như nhìn vật thí nghiệm, Lâm Phi biết mình đã khiến Phùng Hợp Bà Bà sinh hứng thú rồi. Nếu không chuồn ngay thì mình sẽ biến thành chuột bạch mất, lập tức tạm biệt rồi rời đi.

Lâm Phi sau khi trở lại biệt thự của mình liền đi xuống tầng hầm, thăm tiểu công chúa Ngô Tiểu Man một chút. Lần này hắn còn mang cho Ngô Tiểu Man ít đồ, cầm chút hoa quả.

- Cô phải cố gắng rèn luyện. Cô trưởng thành rất nhanh, không lâu nữa là có thể cố gắng đánh bại tôi, thu được tự do rồi.

Lâm Phi ngồi trên ghế, ăn hoa quả đã được Ngô Tiểu Man rửa sạch, nhàn nhã nói.

- Hôm nay chủ nhân không tiến hành huấn luyện cận chiến cho tôi sao?

Ngô Tiểu Man cung kích hỏi.

- Hôm nay, hôm nay tôi còn bận việc.

Lâm Phi vừa nói vừa rời khỏi tầng hầm, cũng đóng cửa tầng hầm lại.

Chẳng còn cách nào. Hiện giờ thân thể Lâm Phi dù đã ra khỏi khoang khôi phục nhưng liên tục bị kim châm đâm huyệt tạo thành tổn thương quá lớn. Hiện tại hắn vẫn cảm thấy thân thể không có bao nhiêu sức lực.

Lâm Phi nghĩ nếu vừa rồi Ngô Tiểu Man cố tình đánh thì chưa chắc mình đã đánh thắng nổi cô. Nhưng xác suất để chuyện như vậy xảy ra là vô cùng nhỏ. Ngô Tiểu Man bị dạy dỗ lâu nay, trong lòng cô, Lâm Phi đã trở thành một tồn tại không thể chiến thắng.

Lâm Phi đi ra khỏi tầng hầm, cảm thấy dù là cơ năng hay tinh thần lực của mình cũng chưa hồi phục tốt, hơn nữa đã ngủ bên trong khoang khôi phục quá lâu rồi, hiện tại cũng không buồn ngủ.

Hắn nhìn đồng hồ một chút, vừa mới xế chiều liền đi xuống gara của biệt thự, khởi động xe bay, đi dạo một vòng bên trong thành phố Bắc Đẩu.

Thời gian cũng không gấp gáp, Lâm Phi lái xe bay chầm chậm, bật chế độ lái tự động, đặt mục tiêu là thành phố Bắc Đẩu.

Xe bay của Lâm Phi tới thành phố, hắn liền tắt chế độ lái tự động, tự đi khiển xe vào bên trong khu phố mua sắm. Đi một hồi cảm thấy không có gì thú vị, Lâm Phi liền dừng xe ở cạnh một trung tâm thương mại, bước lên thang máy, bắt đầu đi bên trong khu này.

Lúc này trời đã hơi tối. Lâm Phi nhìn rất nhiều người nam có nữ có, già trẻ lớn bé đi lại trong trung tâm thương mại này, nhớ tới năm trước khi mình vừa ra khỏi ngục giam Tạp Nhĩ, đi tới Bắc Đẩu Tinh, lần đầu tiên gặp phải nữ sát thủ và rất nhiều chuyện sau đó.

Đương nhiên phần lớn đều là những chuyện mà Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong não nầy cưỡng bức mình đi làm.

Lâm Phi nhớ có hơi xuất thần, không chú ý đã đi vào bên trong một con phố nhỏ. Khi Lâm Phi nhận ra thì phát hiện ra ở cuối con phố nhỏ này không ngờ có một cánh cửa kim loại rất lớn, phía trên còn có một số hình vẽ quỷ dị.

Bên trong cánh cửa kim loại có hình vẽ kỳ dị kia hình như có thứ gì đó hấp dẫn Lâm Phi, khiến Lâm Phi từ từ bước tới. Hắn đứng trước cánh cửa, đầu tiên nhìn hình vẽ kỳ dị kia vài phút, sau khi không nhận ra liền vươn tay phải ra, chạm vào cánh cửa kim loại.

Cạch một tiếng, cánh cửa kim loại không mở ra nhưng Lâm Phi lại bị hút vào bên trong đó.

Khi hắn mở hai mắt ra một lần nữa thì phát hiện ra mình đang ở bên trong một quán rượu thiết kế rất đặc biệt, trên vách tường, mặt đất, ghế ngồi đều có hình vẽ quỷ dị kia. Hơn nữa trong này còn có một đám người, hình như đang tham gia vũ hội hóa trang, trang phục rất quái dị.

Có người mặc áo khoác vàng, có áo da bạc, có váy lửa, có răng nanh màu máu.

Người tham gia rất ít, tính cả mình mới có hơn hai mươi người.

Lâm Phi nghệ cao mật lớn, dù không biết vì sao mình tới được đây nhưng nếu đã tới rồi thì cũng đi quanh một vòng. Lâm Phi cầm một chén rượu không biết tên trên bàn, cũng tìm một vị trí ngồi xuống vừa uống rượu vừa nghe nhạc. Rất lâu Lâm Phi không có cảm giác buông lỏng thế này rồi.

Đúng lúc Lâm Phi đang hưởng thụ cảm giác này thì âm nhạc đột nhiên ngừng lại. Lâm Phi hơi không vui nhìn về phía trước, thấy một ông lão tóc bạc ngồi xe lăn đột nhiên bắt đầu nói.

- Mười năm một lần, người càng lúc càng ít. Chúng tôi nên hành động rồi.

Ông lão bày tỏ câu này, sau đó toàn bộ quán rượu chợt yên tĩnh.

- Ông đã chuẩn bị tốt chưa?

- Hành động lần này rất lớn, rất nguy hiểm rồi. Hay chờ một chút.

-......

Người trong quán rượu bắt đầu nói mỗi người một câu. Lâm Phi vừa ăn hoa quả khô vừa uống rượu, nhìn bọn họ tranh luận nhưng nghe mà chẳng hiểu gì.

- Lần hành động này cần tuyển một người lãnh đạo. Tôi đang mang thanh kiếm có thể dẫn chúng ta đi tới thành công ra đây rồi. Ai có thể rút nó ra thì sẽ là lãnh đạo của chúng ta, dẫn chúng ta đi tới huy hoàng.

Ông lão vừa nói vừa vung tay về phía sau. Trong không trung xuất hiện một đoạn không gian nứt vỡ nhỏ. Từ tre đó có một thanh kiếm màu bạc, cắm trên một tảng đá màu đen lớn hiện ra.

Lâm Phi thấy cảnh tượng này, nghe câu nói này của ông lão, nhịn không được mà phì một tiếng, phun cả rượu và hoa quả xuống mặt đất.

Sau đó Lâm Phi lấy tay che dấu, xoa xoa miệng. Còn may mà những người bên cạnh không chú ý tới hắn. Những người bên trong quán rượu này cảm thấy hành động của ông lão là rất bình thường, bắt đầu tự giác xếp hàng, chuẩn bị thử xem có rút được thanh kiếm ra khỏi tảng đá không.

Không ai trong quán rượu còn ngồi nữa, tất cả mọi người đều đứng lên xếp hàng. Lâm Phi thấy còn mình mình ngồi thì đúng là không phù hợp.

Hắn cũng đứng dậy, một tay cầm rượu, một tay cầm đĩa quả khô, đi tới phía sau xếp hàng.

Lâm Phi đứng ở phía cuối đội ngũ. Người phía trước đi vào rút kiếm trên tảng đá nhưng không ai rút ra nổi, mỗi người thất bại đều lộ vẻ thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.