Giọng nói lạnh lùng của hệ thống Chiến Thần vang lên:
- Có thể thưởng thêm cho ngươi một lọ thuốc hồi phục thể lực loại nhỏ đồng thời miễn mười ngày tập, ký chủ có thể không cần tập thể lực trong mười ngày.
- Vậy thì ta nhận cả hai nhiệm vụ.
Lâm Phi nói xong tiến lên một bước chắn trước mặt tiểu công chúa Ngô Tiểu Man.
- Chặn chúng lại, anh là kỵ sĩ chính nghĩa.
Ngô Tiểu Man ở phía sau nói vội nói.
Lúc này chính là đang diễn cảnh kỵ sĩ cứu công chúa, nhưng công chúa được cứu ở đây không có ý định ban thưởng cho kỵ sĩ đã ra mặt khi cô gặp nguy hiểm. Ngô Tiểu Man nghĩ trong đầu, hy vọng tên ngốc này có thể kéo dài thời gian cho mình trước khi hắn chết.
Kỵ sĩ Lâm Phi không phải muốn cứu công chúa khỏi biển khổ mà là muốn bắt cóc công chúa.
- Tiểu tử, không muốn chết thì tránh xa ra một chút.
Một trong sáu kẻ bịt mặt giương súng lên nói.
- Ta có thân phận, cho các ngươi xem cái này là biết ngay thôi.
Lâm Phi lấy trong nhẫn không gian ra huy chương trưởng lão mà Ám Phi Hoa đưa cho.
Khoảng cách hơi xa nên sáu kẻ kia không biết huy chương kia là thật hay giả.
- Không cần phải hỏi nhiều, ta tiến lại gần cho các ngươi xác nhận.
Lâm Phi ra vẻ lãnh đạo nói với sáu kẻ bịt mặt, nói rồi sải bước tiến tới.
Thân ảnh Lâm Phi đã hoàn toàn che hết cánh tay hắn nên Ngô Tiểu Man ở phía sau không nhìn thấy vật trong tay hắn.
Ngô Tiểu Man đang rất tò mò, lẽ nào tên ngốc này lại giao tiếp với mấy tên thích khách dễ như vậy?
Lâm Phi chậm rãi tiến tới trước mặt sáu kẻ bịt mặt, thấy đó là huy chương trưởng lão của Thánh Giáo, sáu người định bái kiến thì Lâm Phi đã đoạt lấy dao găm của một tên, quét một đường nằm ngang cắt đứt cổ họng của tên gần mình nhất, máu tươi bắn toé.
Rồi hắn cũng không ngừng tay, nhanh chóng lách người, dao găm vung lên, năm nhát đâm phối hợp với sự di chuyển thần tốc, sáu tên đó chưa kịp phản ứng thì đã nằm hết ra đất. Trong chưa đến hai giây mà một tên bị cắt cổ, năm tên còn lại bị Lâm Phi đâm xuyên ngực.
- Tại sao?
Một tên tuy bị đâm thủng ngực nhưng vì vẫn muốn biết nguyên nhân trước khi chết. Hắn trung thành với Thánh Giáo, được phái đến Bách Thú Đế Quốc ám sát, sớm đã không bận tâm sống chết, nhưng hắn không hiểu tại sao trưởng lão Thánh Giáo lại đột nhiên xuất hiện và giết hắn cùng đồng bọn.
Lâm Phi nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Ta không nói cho ngươi đâu.
Rồi giơ chân đá bay hắn đi.
Giải quyết xong sáu tên sát thủ, Lâm Phi tiến lại chỗ Ngô Tiểu Man.
- Những câu anh hỏi tôi lúc nãy là giả vờ, diễn cho chúng xem đúng không? Anh tên gì? Tôi nhất định bảo phụ hoàng thưởng cho anh.
Ngô Tiểu Man phát hiện thì ra thiếu niên thần bí này lợi hại như thế, phấn khích tiến lại nói.
- Cô đã là tuỳ tùng của tôi. Tôi là Lâm Phi.
Lâm Phi mỉm cười, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của tiểu công chúa, giơ quyền đánh ngất cô.
Sau đó hắn cúi xuống xé tay áo của Ngô Tiểu Man vứt sang một bên rồi ném Ngô Tiểu Man đang hôn mê vào trong nhẫn không gian.
Hắn đứng dậy sải bước rời khỏi ngõ đi về chỗ ở của mình trong học viện Thú Vương.
- Ding doong, ký chủ đồng thời hoàn hành nhiệm vụ bảo vệ thủ hạ và sự quật khởi của Thánh Giáo, phần thưởng là một bình thuốc phục hồi thể lực. Ký chủ có thể chọn bất kỳ mười ngày liên tiếp không tập thể lực.
Giọng nói của hệ thống Chiến Thần vang lên, rồi trong tay hắn xuất hiện một bình thuốc nhỏ màu đỏ.
Vì Ám Phi Hoa đã lập kế hoạch ám sát này từ rất lau rồi, trong thời gian ngắn che chắn hết các thiết bị giám sát liên lạc khiến quân đội và cảnh sát Bách Thú Đế Quốc ba phút sau khi Lâm Phi rời đi mới xuất hiện ở ngõ cụt. Họ nhìn thấy máy theo dõi bị Lâm Phi vứt đi, cũng thấy sáu thi thể.
- Thú Vương Tinh tiến hành giới nghiêm, tất cả phi thuyền không được phép rời khỏi Thú Vương Tinh, lật ba thước đất lên cũng phải cứu được Tiểu Man, điều tra thân phận của những tử thi này.
Anh trai Ngô Tiểu Man, Ngô Địch phát lệnh cho thủ hạ.
Em gái bị bắt cóc, Ngô Địch vô cùng lo lắng.
Ngô Địch bắt đầu nhẩm tính và phân tích những kẻ thù và tổ chức chính trị có thể bắt cóc Tiểu Man.
Tiểu công chúa của đế quốc bị bắt cóc, thủ đô của Bách Thú Đế Quốc là Thú Vương Tinh bắt đầu giới nghiêm, quân đội lục soát từng nhà.
Lâm Phi trở về chỗ ở, nơi này cũng đã bị lục soát ba lần.
Lâm Phi thì nằm trên giường đường hoàng nhìn người ta lục soát.
Đêm đó quân đội và cảnh sát Thú Vương Tinh không ngủ, họ lục soát từng nhà một nhưng tiểu công chúa Ngô Tiểu Man như biến mất khỏi thế gian, chẳng có bất cứ manh mối nào.
Họ không biết rằng Ngô Tiểu Man lúc này đang hôn mê nằm trong nhẫn không gian của Lâm Phi.
Đến đêm, Lâm Phi thả Ngô Tiểu Man ra khỏi nhẫn, một Lolita rách tay áo xuất hiện trong phòng Lâm Phi.
Lâm Phi cầm cây chổi lau nhà, quay ngược lại dùng cán chổi chọc chọc người Ngô Tiểu Man đang hôn mê.
Ngô Tiểu Man mở mắt tỉnh lại.
- Cứu mạng, cứu…
Vừa tỉnh Ngô Tiểu Man đã hét lên.
Lâm Phi biết rõ giờ đang ở địch quốc, mà địch quốc lại đang toàn lực lục soát để tìm tiểu công chúa Ngô Tiểu Man đang trong tay hắn.
Trở về mười giây trước, Lâm Phi lập tức thi triển dị năng.
Trở về mười giây trước, khi Ngô Tiểu Man vừa mở mồm chuẩn bị kêu lên thì “bốp” Lâm Phi đánh Ngô Tiểu Man ngất đi.
Thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Lolita bé nhỏ đáng thương Ngô Tiểu Man vừa tỉnh được mấy giây còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại bị đánh ngất.
Nhìn tiểu mỹ nữ nằm trong phòng mình, Lâm Phi lại chuẩn bị đưa cô trở lại nhẫn không gian.
Nhưng hắn quyết định bịt mắt, trói tay cô lại trước, không thể để cô biết hắn có nhẫn không gian.
Hắn tháo thắt lưng ra trói tay Ngô Tiểu Man ở sau lưng.
Còn bịt mắt với mồm, Lâm Phi nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở đôi tất trên chân mình.
Lâm Phi cởi tất, khi chuẩn bị nhét tất thối vào mồm Ngô Tiểu Man thì hắn nghĩ.
- Đây là tiểu mỹ nữ, còn là tuỳ tùng, mình phải thương hoa tiếc ngọc, không thể tàn nhẫn quá.
Nghĩ rồi hắn ném tất sang một bên, lấy ra đôi tất mới trong vali rồi nhét vào mồm Ngô Tiểu Man.[/CHARGE][/HIDE]
Chương 149: Thương hoa tiếc ngọc (2)
Nhóm dịch: black
Sưu tầm by p0c1912 -
Nguồn: VipVanDan
Cuối cùng còn mắt, hắn buộc hai cái tất mới lại với nhau sau đó bịt mắt Ngô Tiểu Man.
- Cũng nên trói chân lại nhỉ, nếu không chạy linh tinh trong nhẫn không gian bị thương thì không tốt.
Lâm Phi tiếp tục nghĩ cho Ngô Tiểu Man.
Rồi hắn lại tìm đôi tất mới khác, nhưng phát hiện lần này đi hắn chỉ mang ba đôi tất, tất mới một cái nhét vào mồm, một đôi bịt mắt, chỉ còn lại một cái, không đủ để trói.
Lâm Phi nhìn sang đôi tất thối của mình, hắn buộc hai cái tất thối với cái tất mới rồi trói chân Ngô Tiểu Man lại buộc với cả thắt lưng.
Nhìn Ngô Tiểu Man bị thắt lưng và tất trói chặt, Lâm Phi cười hài lòng.
Sau đó hắn lại cho Ngô Tiểu Man vào trong nhẫn không gian.
Lâm Phi định đến khi trở về Học viện quân sự Bắc Đẩu rồi từ từ dùng nhân cách cảm hoá tuỳ tùng mới, chứ ở đây cảm hoá Ngô Tiểu Man là quá nguy hiểm.
Sáng hôm sau, không có tất mà đi giày da thì bị xát chân. Vì thế hắn đi dép lê ra nhà ăn. Ăn xong bữa sáng hắn gói một phần về phòng.
Về phòng, Lâm Phi khoá cửa lại rồi thả Ngô Tiểu Man ra, lúc này cô đã tỉnh lại.
- Ưm…ưm…ưm...
Cô đang giãy giụa.
Lâm Phi tháo bịt mắt, tháo trói tay và lôi tất trong mồm ra cho Ngô Tiểu Man.
- Ăn sáng đi.
Lâm Phi chỉ bữa sáng nói.
- Anh là ai? Bắt cóc tôi có mục đích gì? Anh và tổ chức của anh chắc chắn sẽ không thoát được đâu. Phụ hoàng và anh trai tôi nhất định sẽ đến giải cứu tôi! Rốt cuộc anh là ai? Nói mau!
Ngô Tiểu Man nói với Lâm Phi.
- Tôi là Lâm Phi, học viên Học viện quân sự Bắc Đẩu Thiên Long Liên Bang. Lần này đến Bách Thú Đế Quốc để giao lưu học thuật hữu nghị với Học viện Thú Vương. Cô đã đồng ý làm tuỳ tùng của tôi rồi, tôi đang cảm hoá cô, mau ăn sáng đi.
Lâm Phi nói.
Ngô Tiểu Man ngồi dậy, cô không ăn mà vặn vẹo cổ tay và hai chân rồi nhìn ra ngoài. Cô thấy cảnh tượng quen thuộc, cô đang trong Học viện Thú Vương.
Học viên mặc đồng phục Học viện Thú Vương đang đi dạo trong sân trường.
- Cứu mạng…cứu mạng!
Ngô Tiểu Man lại hét lên, cô hy vọng những người ngoài kia sẽ nghe thấy và đến cứu mình.
Họ nghe thấy có tiếng hét thì ngẩng lên nhìn về phía phòng Lâm Phi.
Trở về mười giây trước, Lâm Phi thi triển dị năng.
Cảnh tượng thay đổi.
- Ăn sáng đi!
Khung cảnh trở lại khi Lâm Phi chỉ bữa sáng nói với Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man không ăn mà ngồi dậy vặn vẹo cánh tay rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Phi thấy thế lập tức tung quyền đánh ngấn Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man lại ngất đi.
Lâm Phi lại dùng tất cả thắt lưng trói Ngô Tiểu Man rồi lại cho vào nhẫn không gian.
Buổi trưa, Lâm Phi thả Ngô Tiểu Man ra, tháo mắt và tay trói cho Ngô Tiểu Man.
Lâm Phi lại mang đến cơm chưa.
- Ăn trưa thôi, đừng có chạy, đừng có cầu cứu, nến không tôi sẽ đánh ngất cô đấy. Ở đây tuy là Học viện Thú Vương của Bách Thú Đế Quốc nhưng cô không chạy được đâu, tin tôi đi.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man.
Ngô Tiểu Man đứng dậy:
- Tôi…tôi muốn đi vệ sinh.
Ngô Tiểu Man có chút sợ và ngượng nói.
- Được thôi, nhà vệ sinh ở kia, nhưng không thể khoá cửa. Tôi đợi ở ngoài này, mau đi nhanh còn ăn trưa.
Lâm Phi chỉ phòng vệ sinh ở góc phòng.
Ngô Tiểu Man đi vào đó giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trước khi vào phòng vệ sinh cô đã quan sát cảnh tượng xung quanh, đây là phòng đơn của Học viện Thú Vương, chỉ cần cô hét lớn thể nào cũng có người phát hiện rồi sẽ có người xông vào cứu.
Vì thế, sau khi giải quyết vấn đề, Ngô Tiểu Man bước những bước nhỏ không phát ra tiếng, tiến lại đóng chặt cửa rồi hét lớn:
- Cứu tôi với, tôi là công chúa đế quốc, tôi bị bắt cóc~~~ cứu mạng!!!
Tiếng hét truyền ra ngoài, Ngô Tiểu Man hưng phấn nghĩ mình sắp được cứu rồi.
Nghe thấy tiếng hét của Ngô Tiểu Man, Lâm Phi lại thi triển dị năng trở về mười giây trước.
Hắn nhanh chóng xông vào nhà vệ sinh, lúc này Ngô Tiểu Man đang rón rén tiến tới cửa.
- Sao anh lại vào đây? Lưu manh!
Ngô Tiểu Man đang chuẩn bị đóng cửa nhà vệ sinh thì Lâm Phi vào.
- Vì cô sắp kêu cứu mạng!
Lâm Phi đáp rồi lại đánh ngất Ngô Tiểu Man, hắn kéo cô vào trong phòng ngủ, trói Ngô Tiểu Man lại rồi ném vào nhẫn không gian.
Tối đó, Lâm Phi đi dép lê mang bữa tối về phòng rồi thả Ngô Tiểu Man ra.
- Ăn bữa tối đi.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, vừa nói hắn vừa tháo dây trói cho cô.
- Anh dùng tất nhét vào mồm tôi.
Lần này Ngô Tiểu Man chú ý tới thứ trong mồm mình.
- Đây là tất mới, nghe lời ăn tối đi, nếu không tôi sẽ lấy tất thối nhét mồm cô.
Lâm Phi chỉ vào đôi tất thối đang trói chân Ngô Tiểu Man.
- Cứu mạng…Cứu!!!
Ngô Tiểu Man hét lên.
Lâm Phi lại thi triển dị năng trở về mười giây trước. Hắn cũng không nói nhiều, lại đánh ngất Ngô Tiểu Man, sau đó lại trói cô lại. Hắn vẫn thương hoa tiếc ngọc, vẫn nhét tất mới vào mồm cô rồi ném vào nhẫn không gian.
Lâm Phi nằm trên giường nghĩ, ngày mai nhất định phải nghĩ cách để tuỳ tùng mới ăn cơm, không thể để cô ta lại chết đói như con chó đã bị mình ăn mất. Nếu không cái hệ thống chết tiệt này sẽ bắt mình hàng ngày làm thêm một vạn lần tập thể lực.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man nằm trong nhẫn không gian của Lâm Phi thấy rất đói. Đã hơn một ngày rồi cô chưa có hạt cơm nào vào bụng, dạ dày đang không ngừng réo ầm ĩ kháng nghị.
- Ưm…ưm…
Ngô Tiểu Man muốn hét lên cầu cứu nhưng miệng bị bịt chặt nên chỉ phát ra những tiếng ưm ưm.
- Thôi xong rồi, mình bị một tên cuồng bạo lực bắt cóc rồi. Anh ơi, mau đến cứu em! Em ở trong Học viện Thú Vương.
Ngô Tiểu Man nói trong đầu.
Bốn bề vô cùng tĩnh lặng, Ngô Tiểu Man chỉ có thể vô lực nằm dưới đất, tay chân đều bị trói chặt, mắt cũng bị bịt lại khiến cô không thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh.
- Ông trời ơi, bản tiểu thư vừa mới qua sinh nhật mười sáu tuổi. Trước mười sáu cây nến tôi đã cầu nguyện có bạch mã hoàng tử, anh ấy đâu? Tôi xin ông một Chiến Thần như Thiên Hạ Đệ Nhị, quan tâm tôi, yêu thương tôi, ông không cho thì thôi, ông không thể nào lại tặng tôi một phần tử bạo lực chứ?! Đầu tôi bị đánh nổi u rồi đây này, lẽ nào bạch mã hoàng tử của tôi sẽ xuất hiện rồi cứu tôi khỏi tay tên bắt cóc đáng ghét này?
Ngô Tiểu Man lại nghĩ tiếp.
Ngô Tiểu Man lúc này còn chưa biết nguyện vọng sinh nhật của mình đang được thực hiện. Thiên Hạ Đệ Nhị đã xuất hiện trước mặt cô, nhưng Thiên Hạ Đệ Nhị không phải bạch mã hoàng tử, mà là ác ma.