- Con bà ngươi.
- Á.
Lâm Phi đột nhiên cảm thấy cả người đau đớn thấu xương.
- Uy nghiêm của Hệ Thống Chiến Thần là không cho phép được nghi ngờ.
Cho dù là ký chủ cũng không thể. Lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, lần sau
sẽ tăng lên mười lần, trăm lần.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần lại vang lên trong não Lâm Phi.
- Lần trước ta dùng Trớ Trú Tiên Đoán Thuật phi dao đã được rồi, sao lần này lại không dùng được chứ?
Lâm Phi tức giận hỏi Hệ Thống Chiến Thần trong não.
- Trớ Trú Tiên Đoán Thuật là thăng cấp của định luật nhân quả.
- Đơn giản mà nói, ký chủ có thể là " bởi vì", là điều kiện đầu tiên đã mọi chuyện xảy ra. Nhưng ký chủ không thể là kết quả. Nếu dùng những từ "nếu như" - Như vậy để phát động Trớ Trú Tiên Đoán Thuật thì bản thân
ký chủ chỉ có thể nhắc tới ở trong "nếu như" chứ không được ở phần " như vậy".
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong não Lâm Phi.
- Hệ thống, ta lại hỏi thêm một vấn đề nữa. Nếu như hôm nay ta phẫu
thuật di chuyển ký ức cho Phùng Hợp Bà Bà, như vậy ký ức của Phùng Hợp
Bà Bà sẽ không phát sinh bất cứ mất mát gì. Câu nói này nếu sử dụng kỹ
năng Trớ Trú Tiên Đoán Thuật thì đã được chưa?
Lâm Phi hỏi Hệ Thống Chiến Thần trong não.
- Ký chủ thực hiện phẫu thuật di chuyển ký ức cho Phùng Hợp Bà Bà, dưới tình huống bình thường thì nhất định sẽ mất mát. Như vậy chuyện này nếu không có điều kiện tiên quyết khác sẽ là việc không có khả năng xảy ra.
- Cho nên ký chủ phát động Trớ Trú Tiên Đoán Thuật này sẽ tốn rất nhiều tinh thần lực của ký chủ, Trớ Trú Tiên Đoán Thuật mới thành công được.
Đoán chừng sau khi tinh thần lực của ký chủ hết sạch, thành ngớ ngẩn thì Phùng Hợp Bà Bà có thể không mất chút ký ức nào.
Hệ Thống Chiến Thần nói với Lâm Phi.
- Trở thành ngờ ngẩn thì còn thành công cái bà nó à? Quên đi, không cần Trớ Trú Tiên Đoán Thuật nữa, tôi nghĩ biện pháp khác.
Lâm Phi thấy mình không có tinh thần hy sinh vô tư như vậy.
- Khai Thang Nữ, trước khi phẫu thuật tôi cần hỏi thêm cô một việc. Có
phải nếu tôi không thể hoàn thành phẫu thuật cho Phùng Hợp Bà Bà trong
một phút thì Phùng Hợp Bà Bà sẽ mất 0,1% ký ức không?
Lâm Phi cất tiếng hỏi.
- Xem ra anh có chuẩn bị trước thật. Đúng vậy, hiện giờ việc anh cần
quan tâm chính là có thể hoàn thành phẫu thuật trong vòng ba phút. 0,1%
ký ức này, Phùng Hợp Bà Bà đã chuẩn bị tâm lý là mất rồi.
Khai Thang Nữ đáp lời Lâm Phi.
- Cô có biết phương pháp gì có thể làm cho Phùng Hợp Bà Bà không mất
0,1% ký ức này không? Hoặc là có phương pháp gì có thể thực hiện di
chuyển ký ức của Phùng Hợp Bà Bà thành công không?
Lâm Phi nhìn Phùng Hợp Bà Bà hôn mê, lại dò hỏi.
- Không có khả năng không mất ký ức. Không ai có thể hoàn thành phẫu
thuật di chuyển đại não trong một phút cả. Cắm thiết bị di chuyển ký ức, sắp đặt theo trật tự, thời gian truyền ký ức cũng đều khó khăn. Đúng
rồi, có một tình huống không phải bình thường, tức là giảm nhiệt độ mà
phẫu thuật cho Phùng Hợp Bà Bà. Chỉ cần hoàn thành trong năm phút là
không mất ký ức. Nhưng dưới điều kiện nhiệt độ thấp căn bản không thể
làm được phẫu thuật phức tạp như vậy.
Khai Thang Nữ bất đắc dĩ nói với Lâm Phi.
- Vì sao lại không thể chứ? Phòng phẫu thuật này tạo thi đấu cơ giáp hoàn cảnh giá lạnh không?
Lâm Phi không cam lòng hỏi.
- Phòng phẫu thuật này đứng số một số hai trong toàn bộ Thiên Long Liên Bang. Muốn tạo một vùng lạnh nhỏ, đóng băng thân thể Phùng Hợp Bà Bà
hay là khiến toàn bộ căn phòng đóng băng đều được cả.
- Nhưng vấn đề là anh và tôi không thể tiến hành phẫu thuật dưới nhiệt
độ thấp được. Dưới điều kiện lạnh, đại não của Phùng Hợp Bà Bà sẽ trở
nên rất khó cắm thiết bị di chuyển ký ức vào, hơn nữa tôi phẫu thuật não phụ cũng khó khăn hơn.
Khai Thang Nữ nhìn Lâm Phi, nói nghiêm túc. Ngừng lại một chút, cô mới nói tiếp:
- Hoàn cảnh giá lạnh sẽ khiến hai tay chúng ta đông cứng lại. Phẫu
thuật đòi hỏi chích xác cao thế này, chúng ta chỉ run ray một chút, kết
quả không thể dự tính được.
Khai Thang Nữ trả lời Lâm Phi.
- Dưới hoàn cảnh giá lạnh, chỉ cần hoàn thành trong năm phút thì sẽ không mất bất cứ ký ức gì.
- Tôi thấy tôi có thể làm được. Khai Thang Nữ, tin tôi một lần đi. Tôi
chuẩn bị một mình hoành thành phẫu thuật này. Cô mau đi đổi một bộ quần
áo dày, sau đó điều chỉnh nhiệt độ phòng phẫu thuật này xuống dưới 0 đi. Cô ở một bên chỉ đạo tôi phẫu thuật di chuyển não phụ.
Lâm Phi dùng giọng điệu tự tin nói với Khai Thang Nữ bên cạnh.
- Anh muốn một mình thực hiện phẫu thuật cần hai người này dưới điều
kiện giá lạnh sao? Không được, cơ thể của bà bà không thể để cho anh
luyện tay được. Bà bà rất quan trọng đối với tôi.
Khai Thang Nữ kêu lên với Lâm Phi.
- Bà bà cũng rất quan trọng với tôi. Tôi nắm chắc mà. Yên tâm đi. Điều
chỉnh nhiệt độ, đứng cạnh nhìn tôi đi. Nếu Phùng Hợp Bà Bà đã chọn tôi
làm người phẫu thuật chính cho bà thì phòng phẫu thuật này phải nghe
tôi. Cô cũng phải tin tưởng tôi.
Lâm Phi lại nói với Khai Thang Nữ đang đứng bên cạnh.
Khai Thang Nữ trầm mặc một hồi, bắt đầu đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vài phút sau, Khai Thang Nữ mặc một chiếc áo nhung dày, cũng mang cho
Lâm Phi một chiếc áo khoác dày. Khai Thang Nữ bắt đầu khởi động thiết bị điều khiển nhiệt độ của phòng mổ, chỉnh nhiệt độ toàn bộ phòng xuống.
- Điều chỉnh nhiệt độ toàn bộ phòng an toàn hơn điều chỉnh một khu vực
nhiều. Như vậy sẽ khiến anh không bởi chênh lệch nhiệt độ mà thiếu linh
hoạt, dễ phẫu thuật hơn. Nếu anh cảm thấy không ổn thì lập tức báo cho
tôi biết, tôi sẽ tới thay anh. Trước tiên anh bôi ít thuốc chống lạnh đi đã.
Khai Thang Nữ vừa nói với Lâm Phi vừa lấy một bình thuốc nhỏ ra, bắt đầu dùng đội tay mềm mại của cô bôi từ từ lên tay Lâm Phi.
Rất nhanh, Lâm Phi đã cảm thấy toàn bộ căn phòng giá lạnh.
Hắn cầm hai dụng cụ mở hộp sọ đã lạnh, tiến hành phẫu thuật với hai cơ thể Phùng Hợp Bà Bà.
Dưới hoàn cảnh giá lạnh, phẫu thuật càng khó khăn hơn. Tổ chức não trở
nên yếu ớt, lắc lư bất quy tắc. Còn may là Lâm Phi cón dị năng trở lại
quá khứ phụ trợ, lần lượt thất bại, thử lại, không ngừng tích lũy kinh
nghiệm. Hơn nữa bên cạnh còn có Khai Thang Nữ chỉ đạo.
Lâm
Phi sử dụng bao nhiêu lần dị năng cũng không nhớ, cảm thấy đầu đã hơi
choáng, uống vài chai thuốc khôi phục tinh thần lực xong, rốt cục hoàn
thành phẫu thuật di chuyển não chính và não phụ cho Phùng Hợp Bà Bà
trong bốn phía năm mươi ba giây.
- Vật thí nghiệm hoàn thành
di chuyển ký ức dưới điều kiện giá lạnh, ký ức di chuyển 100%. Thời gian phẫu thuật: bốn phút ba mươi giây. Chỉ ố cơ thể bình thường.
Khai Thang Nữ nhìn chỉ số máy móc cho thấy, sau đó hưng phấn, kinh ngạc không biết nói gì.
- Cô băng bó nốt cho Phùng Hợp Bà Bà nhé. Cho tôi một căn phòng, tôi muốn nghỉ ngơi.
Lâm Phi bỏ dụng cụ phẫu thuật xuống, nói với Khai Thang Nữ.
- Anh quá vĩ đại rồi Lâm Phi. Xem ra bà bà nhìn người giỏi hơn tôi
nhiều. Anh ra cửa tùy tiện tìm một người, bảo hắn dẫn anh tới phòng nghỉ ngơi. Tôi băng bó cho Phùng Hợp Bà Bà đã. Chờ anh nghỉ ngơi tốt rồi,
chắc Phùng Hợp Bà Bà cũng có thể tỉnh lại. Chúng tôi lại tới tìm anh.
Khai Thang Nữ ôm Lâm Phi một cái rồi.
- Tôi về nhà nghỉ ngơi thôi. Chờ bao giờ Phùng Hợp Bà Bà dưỡng thương tốt rồi thì tôi lại tới thăm bà.
Lâm Phi vừa nói vừa uống một lọ thuốc khôi phục tinh thần lực, sau đó
bắt đầu đi ra ngoài phòng phẫu thuật, tìm một người dẫn mình ra thang
máy đi lên trên.
Lâm Phi hơi sợ ngủ lại tại phòng thí nghiệm
dưới đất của Phùng Hợp Bà Bà, sau khi tỉnh lại không khéo lại bị "kiểm
tra cơ thể". Thôi cố gắng về nhà ngủ cho an toàn.
Ra khỏi cửa lớn của viện nghiên cứu y học đệ nhất, Lâm Phi khởi động xe bay, bắt
đầu bay về hướng biệt thự của mình. Còn may là sau khi ra khỏi học viện, trên đường hầu như vắng tanh, cũng không cần tập trung tinh thần điều
khiển lắm.
Sau khi về biệt thự, Lâm Phi cố gắng chịu choáng váng, lập tức vào phòng mình, ngã lên giường ngủ luôn.