Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thắng

Chương 147: Chương 147: Chó độc thân




Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Sau khi Trình Tú Vân trở về thì bị ngã bệnh, cứ sốt cao mãi không hạ, không xuống được giường bệnh. Cuối cùng chẳng thể gặp được Sử Tu Năng, tất nhiên cũng chưa hoàn tất thủ tục ly hôn.

Đợi bà ta khỏi bệnh, Sử Tu Năng đã bị áp giải đi cải tạo ở nông trường Đại Tây Bắc.

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra! |||||

Sử Tu Năng cho rằng Trình Tú Vân ghét mình, kể từ khi ông ta bị bắt, bà ta chưa bao giờ đến thăm mình lần nào. Ông ta đợi mãi, đợi mãi đến lúc bị giải đi vẫn không thấy ai tới gặp mình.

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai họa ập đến đều tự lo cho riêng mình.

- -- Điều này khiến trong lòng ông ta căm hận Trình Tú Vân hơn.

Bên kia, cuối cùng Tô Việt Thâm đã giải quyết xong và xin được giấy xuất nhập cảnh, đưa bác sĩ tâm lý họ Trần đến Bắc Kinh.

Tuy rằng nhiều năm chưa gặp Ôn Như Quy, nhưng người có phong thái tài giỏi như Ôn Như Quy, dù chỉ gặp một lần người bình thường cũng sẽ khó quên.

Tô Việt Thâm còn nhớ rõ khí thế hăng hái, dáng vẻ dịu dàng ấm áp của Ôn Như Quy. Chỉ có điều lần này gặp anh, dù anh ấy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được giật mình.

2 gò má Ôn Như Quy hõm vào, dù đôi mắt có thần nhưng quầng thâm dưới mí mắt rất sâu. Ngoài Đồng Tuyết Lục ra, anh đều chẳng quan tâm đến phản ứng của người ngoài.

- -- Tình trạng như vậy không khỏi khiến anh ấy thở dài trong lòng.

Sau khi Tô Việt Thâm xuống xe, người đi theo sau anh ấy không phải là bác sĩ Trần, mà là Tiểu Cửu khăng khăng đòi đến đây.

Năm nay Tiểu Cửu 8 tuổi, dáng người cao hơn lúc trước không ít, mặt mũi vẫn thanh tú như trước với đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, có thể tưởng tượng sau này lớn lên sẽ làm bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt.

Chẳng giống như những đứa trẻ nghịch ngợm cùng trang lứa, vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên mặt cậu bé đã lộ ra chút ngượng ngùng, ngay sau đó lễ phép chào hỏi: “Chào chị Tuyết Lục, chào anh rể Như Quy, chào ông nội Ôn, chào ông nội Tông.”

Đồng Tuyết Lục không ngờ Tiểu Cửu sẽ tới đây, cô đưa tay xoa đầu cậu bé: “Chào Tiểu Cửu, lâu rồi không gặp, em cao hơn nhiều đấy.”

Tiểu Cửu nghe cô nói như thế, nụ cười bên môi càng đậm hơn, khoảng cách đã lâu không gặp cũng vì vậy mà biến mất không ít.

Đúng lúc này, Tiêu Miên Miên chạy ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Tiểu Cửu thì hơi ngơ ngác.

Nhưng mà cô ấy nhanh chóng nhận ra: “Em Tiểu Cửu!”

Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười nói: “Em nhìn mình xem, lùn hơn Tiểu Cửu nửa cái đầu, còn không biết ngại mà gọi người ta là em trai?”

Tiêu Miên Miên dùng tay đo chiều cao giữa mình và Tiểu Cửu, quả nhiên là cao hơn nửa cái đầu, không khỏi bĩu môi đáp: “Tiểu Cửu, sao trông em cao thế, em phải chờ chị chứ!”

Tiểu Cửu nghe Tiêu Miên Miên nói xong, chẳng những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hùa theo: “Chị nói đúng, em xin lỗi vì đã cao nhanh quá!”

Tiêu Miên Miên kiễng chân lên, vỗ đầu cậu bé: “Biết sai thì có thể sửa, sau này em nhớ chờ chị nhé!”

Tiểu Cửu cười ngại ngùng: “Được ạ!”

Dù vài năm qua 2 người không gặp nhau nhưng thường xuyên viết thư và gọi điện thoại cho nhau, đó là lý do giữa họ không hề cảm thấy xa lạ.

===

Một lúc sau bác sĩ Trần xuống xe, sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn lên người ông ấy.

Bác sĩ Trần là người Mỹ gốc Hoa, từ nhỏ lớn lên ở Mỹ và theo đuổi ngành tâm lý học. 2 năm gần đây mới trở về Hương Giang, rất nổi tiếng ở Hương Giang. Khá nhiều người nổi tiếng, ngôi sao muốn gặp ông ấy đều phải hẹn trước.

Lần này để mời ông ấy đến Bắc Kinh, Tô Việt Thâm đã tốn không ít công sức.

Khi nhìn thấy bác sĩ Trần, Đồng Tuyết Lục và người Ôn gia đều chủ động chào hỏi, tiếng trung của bác sĩ Trần không tốt lắm, thậm chí có thể nói là rất kém.

Ông ấy chỉ có thể nói tiếng Quảng Đông và tiếng Anh, lúc này trình độ tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục có đất dựng võ rồi.

Mọi người thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngay cả bác sĩ Trần cũng thở dài, khen phát âm tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục rất chuẩn.

Sau màn chào hỏi thì mọi người đi vào trong phòng, bác sĩ Trần nói mình cần một căn phòng yên tĩnh để nói chuyện với bệnh nhân.

Căn phòng thì có, nhưng trò chuyện tâm lý kiểu này tốt nhất không nên có người khác ở bên cạnh.

Đặc biệt là với tâm bệnh, nếu có người ngoài ở đây rất có thể sẽ ảnh hưởng tới câu trả lời của anh, từ đó khiến bác sĩ không thể đưa ra phán đoán chính xác.

Đồng Tuyết Lục đáp: “Chi bằng cho tôi vào đó làm phiên dịch, tôi là vợ của anh ấy. Anh ấy rất tin tưởng tôi, tôi vào trong đấy chắc chẳng có vấn đề gì lớn.”

Bác sĩ Trần nhíu mày: “Tốt nhất là đừng nên như vậy, nhưng với tình hình bây giờ xem ra chỉ có thể làm thế thôi.”

Ai dè ông ấy vừa dứt lời, chợt nghe Ôn Như Quy nói bằng tiếng Anh trôi chảy: “Không cần, một mình tôi là được rồi!”

Mọi người có mặt tại chỗ này đều kinh ngạc, suýt nữa rớt mắt ra ngoài.

Hiển nhiên Ôn Như Quy từng học tiếng Anh, nhưng mọi người tưởng rằng chỉ giới hạn ở tài liệu, khả năng nói và giao tiếp không được tốt, nào ngờ sau khi anh nói câu này hoàn toàn chẳng thua kém Đồng Tuyết Lục.

Ngay cả Đồng Tuyết Lục cũng kinh ngạc: “Tiếng Anh của anh tốt như vậy từ khi nào thế?”

Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn về phía cô: “Từ lúc em thi lên đại học.”

Giáo viên có ơn với anh là người Mỹ, thật ra thì từ nhỏ anh đã bắt đầu tiếp xúc với tiếng Anh, có vài tài liệu và sách vở đều là tiếng nước ngoài, nên tiếng Anh của anh vẫn luôn rất giỏi.

Tuy nhiên sau khi cô thi đậu chuyên ngành tiếng Anh. Lúc đó, anh nghĩ rằng cô sẽ cần giúp đỡ, vì thế lại nhặt quyển sách tiếng Anh lên và nâng cao khả năng nói của mình.

Chẳng qua thành tích tiếng Anh của Đồng Tuyết Lục rất tốt, bình thường anh cũng rất bận rộn. Không ngờ đến khi cô tốt nghiệp, anh vẫn chưa có cơ hội luyện nói với cô.

Đồng Tuyết Lục nghe anh nói vậy, như thể bị người ta nhét quả táo chua vào miệng, cảm giác chua chua ngọt ngọt khiến trái tim cô ê ẩm cực kì.

Ở nơi cô không nhìn thấy, anh luôn âm thầm trả giá vì mình. Nếu không phải lần này anh ngã bệnh, chắc cả đời này cô mãi mãi không biết anh đã luyện nói 3 năm vì mình.

Cô đưa tay nắm chặt tay anh: “Vậy em chờ anh ở bên ngoài.”

Ôn Như Quy nhìn về phía tay 2 người đang nắm lấy nhau, gật đầu đáp: “Được.”

Bác sĩ Trần cảm động trước tình cảm của 2 người họ, đồng thời khiếp sợ với sự phối hợp của Ôn Như Quy.

Theo ông ấy biết, bình thường trong lòng người mắc bệnh tâm lý sẽ có sự bài xích rõ ràng với bác sĩ. Hơn nữa nhiều người còn tin rằng mình không hề có bệnh.

Ngoài tinh thần của Ôn Như Quy trông có vẻ hơi khác với người bình thường, nhưng sự phối hợp và quan tâm của cậu ta dành cho vợ mình khiến ông ấy cảm thấy kì quái và mới lạ.

Vấn đề ngôn ngữ được giải quyết, Ôn Như Quy và bác sĩ Trần lần lượt bước vào phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc bị đóng lại, tất cả mọi người đều ra sân nhỏ chờ đợi.

===

Thời tiết bắt đầu vào đông, ngồi ở trong đình 4 phía đều có gió thổi.

Vì sợ Đồng Tuyết Lục bị lạnh, chú Tông dùng vải bao quanh 3 mặt của đình nghỉ mát. Bên trong đốt một cái lò nhỏ, nhiệt độ vô cùng ấm áp.

Đồng Tuyết Lục nhìn Tô Việt Thâm rồi nói: “Đồng chí Tô, lần này thực sự cảm ơn anh!”

Mặc dù 2 nhà Tiêu - Ôn có quan hệ và quyền thế ở Bắc Kinh, nhưng với trình độ phát triển của y học trong nước, bọn họ chỉ đành bó tay hết cách.

Thầy giáo có ơn với Ôn Như Quy đã nhờ người nhà ông ta ở Mỹ gửi một số tài liệu có liên quan tới bệnh tâm lý sang. Gần đây, Đồng Tuyết Lục đang dốc sức nghiên cứu kiến thức ở lĩnh vực này.

Cô chắc chắn không thể trở thành một bác sĩ tâm lý, tuy nhiên biết thêm một chút cũng giúp ích cho bệnh tình của Ôn Như Quy trong cuộc sống chung sau này giữa 2 người họ.

Nhưng mà chuyện này vẫn cần người có kiến thức chuyên nghiệp đi làm, Tô Việt Thâm ra tay giúp đỡ giống như hạn hán gặp mưa rào vậy.

Khóe môi Tô Việt Thâm hơi rướn lên: “Đồng chí Đồng đừng khách sáo, với mối quan hệ giữa 2 nhà thì đây là điều tôi nên làm.”

Lần này liên lạc với bác sĩ Trần, sau đó đưa ông ấy đến Bắc Kinh, đúng là đã tiêu tốn rất nhiều tiền thu xếp quan hệ, nhưng đều đáng giá.

So với ân tình năm đó Đồng Tuyết Lục dành cho Tô gia bọn họ, bây giờ điều anh ấy làm chỉ là 0,1% mà thôi.

“Đúng rồi, đồng chí Cố... cô ấy như thế nào rồi?”

Đồng Tuyết Lục rót cho anh ấy một ly trà, sau đó rót cho mình một ly nước nóng.

Đáy mắt Tô Việt Thâm thoáng hiện lên tia sáng: “Biểu hiện của mẹ Tiểu Cửu ở nông trường lao động cải tạo rất tốt, có lẽ qua vài tháng nữa cả nhà chúng tôi có thể đoàn tụ.”

Đồng Tuyết Lục cười theo: “Vậy thì tốt quá.”

Vì Cố Dĩ Lam biểu hiện rất tốt, hình phạt được giảm xuống vài năm, nhưng chắc chắn chưa được thả nhanh như vậy. Tô Việt Thâm dám nói câu này, có lẽ anh ấy đã nghĩ ra cách.

===

Sau khi Tiểu Cửu gặp Tiêu Miên Miên, 2 bạn nhỏ ở chung với nhau cứ líu ra líu ríu dường như có chuyện nói mãi không hết.

Tiêu Miên Miên chia sẻ với cậu những bảo bối mình đã cất giữ, hát những bài mình đã học được, thậm chí còn nói cho cậu biết chuyện xấu mà cô bé và Ngụy Châu Châu từng làm.

Tiểu Cửu là một cậu bé biết lắng nghe, khi thấy bảo bối thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nghe cô hát thì vỗ tay khen hay, nghe cô bé kể bí mật của mình thì vỗ ngực bày tỏ mình sẽ giữ bí mật.

Tiêu Miên Miên vô cùng hài lòng, cảm thấy không hổ là đồng bọn nhiều năm của mình.

Mặc dù xa cách nhiều năm, nhưng giữa bọn họ chẳng có chút khoảng cách nào.

Tiểu Cửu mang đồ ăn vặt từ tỉnh Việt tới, lấy ra hết toàn bộ đồ ăn vặt và quà tặng, những món quà này cậu đều dùng tiền tiêu vặt của mình để mua.

Tuy Tiêu Miên Miên đã nhổ vài cái răng, có điều khi nhìn thấy đồ ăn vặt, 2 mắt cô bé vẫn sáng lên cong thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ.

Món quà mà cô bé thích nhất trong đó chính là hộp nhạc Tiểu Cửu mang đến, trên hộp âm nhạc có một cô bé mặc váy trắng, lúc âm nhạc vang lên cô bé sẽ xoay vòng vòng.

Tiêu Miên Miên thở dài, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì thú vị như vậy.

Cô bé vô cùng vui vẻ, lại gần hôn lên gương mặt của Tiểu Cửu: “Cảm ơn em, Tiểu Cửu.”

Tiểu Cửu sửng sờ, đờ người ra, nhưng sau đó gương mặt đỏ như quả cà chua.

Còn dùng ánh mắt lén nhìn Tiêu Miên Miên, dáng vẻ giống như cô dâu nhỏ đang xấu hổ.

Ngược lại, nét mặt Tiêu Miên Miên rất bình tĩnh, hôn xong còn hỏi Tiểu Cửu một câu: “Em có muốn hôn chị một cái không?”

Tiểu Cửu đỏ mặt, đang muốn gật đầu, đột nhiên Đồng Gia Tín từ đâu xông vào nhanh như pháo.

“Tiểu Cửu, không được hôn em gái của anh!”

Đồng Gia Tín nắm tay Tiêu Miên Miên kéo ra sau lưng mình.

Tiểu Cửu bị dọa sợ hết hồn, vội gật đầu đồng ý, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Đồng Gia Tín nhìn Tiểu Cửu không kiên trì nữa, bèn quay đầu mắng em gái mình: “Miên Miên, lúc nãy em làm gì thế? Sao em lại hôn Tiểu Cửu?”

Tiêu Miên Miên nghiêng đầu, chớp đôi mắt to tròn: “Tại sao không thể ạ? Bình thường chị cảm ơn anh rể, chẳng phải sẽ hôn lên mặt anh ấy sao?”

Đồng Gia Tín chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao mà giống được? Chị và anh rể đã kết hôn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, nói chung em không thể hôn Tiểu Cửu. Em là con gái, làm vậy sẽ bị thua thiệt!”

Tiêu Miên Miên không cảm thấy mình bị chịu thiệt, Tiểu Cửu mang tới cho cô bé nhiều đồ ăn ngon thế này, còn chơi đùa với cô bé nữa thì bị thua thiệt chỗ nào?

Cô bé suy nghĩ một lát: “Vậy sau này em và Tiểu Cửu kết hôn là được chứ gì!”

Tiêu Miên Miên quay đầu hỏi Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu à, sau này em đồng ý kết hôn với chị không? Nếu em bằng lòng, chị có thể công khai hôn em rồi.”

Tiểu Cửu chớp mắt, mặt đỏ dần lên: “Em bằng lòng.”

- -- Cậu cũng muốn quang minh chính đại hôn Tiêu Miên Miên.

Đồng Gia Tín: “...”

- -- Cậu ta có ý muốn bảo bọn họ kết hôn sao?

- -- Tất nhiên là không rồi!

Tiêu Miên Miên và Tiểu Cửu xúm lại ríu rít chuyện sau khi 2 người họ sẽ kết hôn.

Đúng lúc này, Nguyệt Bính chạy vào, 1 người 1 chó liếc nhìn nhau.

Đồng Gia Tín đột nhiên nghĩ tới từ chó độc thân mà chị mình nói thì cảm thấy run run.

[HẾT CHƯƠNG 147]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.